Forget Me Not

Chương 33: Đi một mình



Một tiếng súng vang lên, ổ khóa phòng nhốt Lưu Ly gãy tan, rồi cánh cửa cũng được mở ra.

- Thiên Dã!!! Lưu Ly nhìn anh mừng rỡ.

- Để em chờ lâu rồi, công chúa nhỏ!

Thiên Dã mỉm cười đi đến nắm tay Lưu Ly kéo cô ra khỏi phòng. Trên hành lang la liệt những tên thủ hạ của Dương Vỹ bị thương đang nằm rên rỉ dưới đất. Lưu Ly biết Thiên Dã sẽ tới tìm mình như lời anh từng hứa, anh là người duy nhất sẽ không bỏ rơi cô, và cô đã quyết định sẽ cùng anh rời khỏi thị trấn.

Thiên Dã nhanh chóng đưa cô ra khỏi hành lang chạy dài và đi xuống tầng trệt. Bên trong căn nhà có rất nhiều tay súng ẩn nấp, nhưng đối với Thiên Dã thì những thứ này chỉ là trò mèo không đáng để ý. Lưu Ly đi theo anh, đôi mắt trong veo bình thản. Dương Vỹ và Hổ Phách đã ra khỏi nhà, tình hình trong thị trấn đang hỗn loạn, đây là lúc tốt nhất để rời khỏi đây.

Ở ngoài cổng, dường như cũng có ai đó đang xông vào nhà, Lưu Ly nghe thấy tiếng huyên náo ngoài đó.

Tên cuối cùng trong phòng khách bị Linh Lan đá bay ra sau. Cả đám to xác vô dụng đã nằm gục dưới sàn dẫy dụa. Cô gạt mạnh hai con dao găm cho máu rũ xuống sàn rồi lạnh lùng đi lên cầu thang. Nhưng Linh Lan không chú ý đến những cái bẫy Dương Vỹ gài lại trong nhà, có một tên nấp trong góc cầu thang đang nhắm súng vào người cô. Lưu Ly ở trên hành lang đã phát hiện ra, cô bé vội lao đến gào lớn.

- Linh Lan, coi chừng!!!

Nghe tiếng em gái gọi mình, Linh Lan giật mình ngước lên. Và một bóng trắng lao ra ôm chặt lấy cô. Tiếng súng vang lên chát chúa, viên đạn xé gió bay thẳng vào vai cái bóng trắng trước mặt Linh Lan, máu nhòe ra.

Tên cầm súng cũng nhanh chóng bị Linh Lan bắn hạ. Rồi cô cúi xuống đỡ lấy người vừa mới che chắn bảo vệ cho mình.

- Hoa Thiên, cậu có sao không ?

- Anh Thiên!!! Lưu Ly cũng vội lao xuống.

Hoa Thiên đã bị viên đạn đâm sâu vào vai trái, máu nhuộm ra đỏ rực chiếc sơ mi trắng, vết thương khá nặng, cậu đưa tay lên ôm chặt lấy nó, run run, khuôn mặt tái nhợt vì đau, trán cậu đẫm mồ hôi, ngước khuôn mặt tái nhợt lên nhìn Lưu Ly và Linh Lan, Hoa Thiên cố gượng cười.

- Anh không sao, mau đi khỏi đây!

- Vết thương nặng quá, phải cầm máu ngay. Linh Lan nói và lấy tay bịt chặt vết thương đang rỉ máu cho Hoa Thiên. Đúng lúc này Thiên Dã trên cầu thang hét lớn.

- Nằm xuống mau, Lưu Ly!!!

Có hai tên ở ngoài cửa lao vào định xả súng vào ba người. Thiên Dã giương súng định bắn chúng. Nhưng cả hai tên đã bị một vật gì đó giáng mạnh vào sau gáy gục xuống bất tỉnh. Hổ Phách từ ngoài cửa đi vào, trên tay là khẩu súng ngắn đen ngòm. Thiên Dã thấy cậu vội lao xuống đứng chắn trước mặt Lưu Ly, khẩu súng bạc của anh nhắm vào cậu, cảnh cáo.

Hổ Phách đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn Lưu Ly một chút rồi quay bước đi. Thiên Dã nhìn theo hơi khó hiểu, nhưng anh cũng thấy nhẹ nhỏm vì không phải đối đầu với Hổ Phách. Lưu Ly cũng dõi theo bóng hình của anh cho đến khi khuất hẳn.

Hổ Phách đã đi. Có phải đến đây là kết thúc? Khóe mắt cô chợt cay.

- Hoa Thiên, cố lên, tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay…

Tiếng nói hoảng hốt của Linh Lan đưa cô về hiện tại. Lưu Ly quay sang. Hoa Thiên đang nằm một chỗ thở dốc, máu loang ra nhuộm đỏ chiếc sơ mi trắng của cậu và bàn tay run run đang cố bịt chặt vết thương của Linh Lan. Thiên Dã cúi xuống đỡ cậu lên rồi dìu ra ngoài. Hoa Thiên đã bị thương nặng, cần phải đưa cậu nhóc đến bệnh viện ngay lập tức.

Bên ngoài khá yên tĩnh. Đám thuộc hạ của Dương Vỹ để lại đã bị Linh Lan và Hoa Thiên hạ gục hết cả, những tên còn sót thì bị Hổ Phách đánh ngất. Hổ Phách cũng đã đi đến chỗ Dương Vỹ rồi, đó cũng là nơi Thành Phong và thuộc hạ của ông ta đang tới. Thiên Dã đưa hai chị em Lưu Ly tới một chiếc limo mui trần trước cổng. Hoa Thiên có lẽ quá đau, mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi, anh nghĩ ngợi một chút rồi chạy đi tới vườn thuốc ở nhà họ Lưu, lát sau đem đến cho Lưu Ly mấy bông hoa tươi.

- Đưa cho cậu nhóc nhai đi, một ít thôi.

- Đây là hoa anh túc sao?

Lưu Ly biết nó, trong vườn thuốc nhà cô trước đây có trồng một ít, nó được coi là loại thuốc giảm đau tốt nhất mà Dương Vỹ và Thiên Dã sử dụng khi bất cẩn bị thương. Tuy vậy nó cũng rất nguy hiểm nên chỉ có Thiên Dã và Dương Vỹ được sử dụng, Lưu Ly thì bị cấm tuyệt đối nghịch ngợm nó.

- Hoa Thiên! Nhai cái này đi, nó sẽ khiến anh bớt đau.

Lưu Ly bứt vài cánh hoa, cuốn tròn lại rồi đút vào miệng Hoa Thiên. Anh đang đau, khuôn mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi, không biết được Lưu Ly đưa gì cho mình, nhưng anh vẫn cố nhai nó một cách khó khăn.

Linh Lan ngồi bên cạnh để Hoa Thiên gối đầu lên đùi mình, đôi mắt đen thẳm nhìn anh tha thiết buồn, hai bàn tay cô cố nắm chặt lấy tay anh như muốn tiếp cho anh sức mạnh. Đây là lần thứ hai anh lao ra đỡ đạn cho cô, lần thứ hai anh dùng mạng mình để bảo vệ cho cô. Linh Lan thấy hối hận vì trước đây mình đã thờ ơ với anh, hối hận vì mãi đến bây giờ mới thấy yêu thương anh, mới biết trân trọng tình cảm của anh, mới biết anh quan trọng. Nhưng giờ này có trễ quá hay không? Nước mắt cô rơi ra, nhòe trên mặt anh. Hoa Thiên ngạc nhiên ngước lên nhìn cô, bàn tay run run đưa lên gạt nhẹ.

- Tôi không sao… đừng khóc… Linh Lan.

Vết thương của Hoa Thiên đã đỡ đau hơn một chút, có lẽ lá anh túc đã bắt đầu có tác dụng, cậu thấy cơ thể mình dường như nhẹ bẫng đi, nhưng vẫn không còn chút sức lực nào cả, đôi mắt mờ nhạt với những hình ảnh chập chờn.

Lưu Ly ngồi bên cạnh Linh Lan hơi run, cô nhìn Hoa Thiên với chiếc sơ mi đẫm máu. Những hình ảnh đen trắng quay cuồng trong đầu cô, cô cảm thấy lo sợ, cô lắc đầu, cố không nghĩ đến trận chiến kết thúc giữa anh em Hổ Phách và ba mình.

- Hoa Thiên… xin lỗi anh… em xin lỗi…

Linh Lan cúi xuống áp chặt lấy đầu Hoa Thiên vào mặt mình, đôi môi run run khẽ nói, khuôn mặt cô trắng nhợt đau đớn đến tội nghiệp. Hoa Thiên đã mê man, có lẽ vì anh mất máu quá nhiều, nếu bây giờ không đến bệnh viện kịp Hoa Thiên sẽ chết. Lưu Ly rụt rè chạm nhẹ vào tay Linh Lan trấn an.

- Chị hai… chị đừng lo… chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay. Anh ấy sẽ không sao đâu.

Linh Lan lặng im, rồi cô ngồi dậy, nhìn qua Lưu Ly mỉm cười trìu mến, bàn tay nhuộm máu chậm chậm đưa ra khoác lấy vai Lưu Ly vào lòng mình, Linh Lan ôm cô dịu dàng nói.

- Ừ… Hoa Thiên sẽ không sao… Em cũng sẽ được an toàn... Hãy rời khỏi đây đi nhé!

Lưu Ly nhìn cô bất an, cô vội nắm chặt lấy tay chị khẽ nói.

- Chúng ta sẽ cùng đi... Chị phải cùng em rời khỏi đây!!!

Linh Lan mỉm cười, cô vuốt nhẹ mái tóc của Lưu Ly rồi nhìn xuống khuôn mặt Hoa Thiên thật dịu dàng.

- Xin lỗi em, Lưu Ly! Nhưng người đó là ba của chúng ta, dù ông ấy có độc ác thế nào, ông ấy vẫn là người chị yêu thương kính trọng nhất, chị không thể bỏ mặc ông ấy chết ở đây được.

- Chị… Lưu Ly nhìn cô lo lắng, tim cô đập mạnh trong lồng ngực.

- Chị cũng không muốn Hoa Thiên vì chị mà gặp nguy hiểm. Mối thù trong lòng Dương Vỹ và Hổ Phách quá lớn, họ sẽ không buông tha cho chị dù chị có chạy trốn đến tận chân trời nào. Chị không muốn đến lúc đó Hoa Thiên lại lấy mạng mình ra bảo vệ chị nữa. Chị đã hại anh ấy, hai lần là đủ rồi. Nhưng em khác chị, Lưu Ly! Chị biết đối với Dương Vỹ và Hổ Phách em là một người rất đặc biệt, họ sẽ không giết em vì họ yêu em, vì vậy em hãy chạy trốn khỏi đây đi!

- Chị… em không muốn thế… chị hãy đi với em...

Lưu Ly nhìn cô khẩn khoản, hai bàn tay bé nhỏ cố nắm chặt lấy tay chị mình. Lần đầu tiên cô thấy sợ Linh Lan sẽ biến mất, có lẽ đến bây giờ cô mới hiểu Linh Lan quan trọng với mình thế nào.

- Lưu Ly! Ba chúng ta… ông ấy có lẽ không phải là người cha tốt, ông ấy đã từng làm nhiều chuyện có lỗi với em. Nhưng ông ấy thật sự rất yêu thương em. Vì vậy… hãy tha thứ cho ông ấy đi!

Nói rồi, Linh Lan gỡ tay Lưu Ly ra, đặt Hoa Thiên nằm gối xuống chiếc áo khoác trên ghế và mở cửa xe lao ra ngoài. Cô hành động quá nhanh, Lưu Ly không thể cản lại được. Thiên Dã đang lái xe nhìn qua kính chiếu hậu nhíu mày. Vậy là Linh Lan chọn quay lại.

- Chị hai!!! Lưu Ly gào lên.

Linh Lan sau khi nhảy xuống lăn tròn bên vệ đường thì từ từ đứng dậy, nhìn theo chiếc limo đang chạy xa dần khẽ cười buồn.

- Tạm biệt…

- Chị hai!!! Chị hai!!!

Lưu Ly quay ra sau gào lớn. Thiên Dã vội lên tiếng.

- Ngồi im đi Lưu Ly. Đừng gọi nữa!

- Thiên Dã…

- Đây là lựa chọn của cô ấy, chúng ta không còn cách nào khác. Thiên Dã nhíu mày, vẫn không có ý định dừng lại.

Lưu Ly dựa thẳng lưng ra sau ghế thẫn thờ. Dù biết kết quả này là điều hiển nhiên nhưng sao cô lại thấy hụt hẫng như vậy? Sao lại thấy cô đơn như vậy?

Cô thẫn thờ đưa mắt nhìn ra bên đường, rẫy bắp xanh mướt trải dài xa tít tắp, một làn gió nhẹ ùa qua khiến hoa bắp lay động khẽ đong đưa gieo những hạt phấn, đã không còn thấy bóng dáng Linh Lan đâu nữa rồi. Lưu Ly lặng im tự hỏi: Liệu cô đi một mình như vậy có được hay không?

Đầu cô rối như tơ vò, cô căm ghét Thành Phong vì những gì ông đã làm. Nhưng cô muốn bảo vệ Linh Lan. Vậy mà Linh Lan đã chọn ở lại cứu ông ta, còn cô một mình rời khỏi đây, một mình đi tìm con đường sống. Cô sẽ thoát và sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Chắc chắn Thiên Dã có thể đảm bảo cho cô điều này.

Nhưng sao…

Cô cảm thấy mình cô độc quá.

Chiếc xe vẫn cứ vùn vụt lao qua rẫy bắp xanh trải dài. Lưu Ly ngồi lặng im. Những hình ảnh về hai người thân cứ quay cuồng trong đầu cô. Cô cố gạt đi. Nhưng từng câu, từng lời họ đã nói cứ văng vẳng bên tai cô.

Cô nhớ đến những ngày sống với ba ruột và chị gái, ngày nào cô cũng ủ dột nhốt mình trong phòng. Ngày nào ba cô và Linh Lan cũng tới với cô, ba cô đã cố làm lành với cô, ông tự tay nướng bánh đem đến cho cô, mua những bộ váy đẹp nhất cho cô, chăm sóc cho cô từng li từng tí. Nhưng đáp trả lại sự quan tâm của ông, cô chỉ luôn giận dữ quát mắng và xua đuổi ông. Đã có nhiều lúc cô nhận ra ông rất buồn, ông nhìn cô bằng đôi mắt đau đớn thê lương, cô thấy hơi chạnh lòng, nhưng rồi cô cũng lạnh lùng quay đi, mặc kệ ông ở đó với nỗi đau đớn cắn rứt.

Bây giờ thì sao? Ông vì muốn cứu cô mà gặp nguy hiểm, cô lạnh lùng bỏ mặc ông để đi tìm cuộc sống mới cho mình. Có phải cô là đứa con bất hiếu nhất trên đời này không? Đã là con người thì ai chẳng có lúc sai lầm, chính cô cũng từng sai lầm hại Pappy phải chết, thế mà Pappy vẫn tha lỗi cho cô, cố tìm lời an ủi để cô được thanh thản. Nhưng đến khi ba ruột của cô gặp sai lầm cô lại hận ông chứ không hề tha lỗi cho ông. Lưu Ly thấy rốt cuộc cô cũng là một kẻ ích kỉ. Ba cô tàn ác có một phần xuất phát từ nỗi đau khi mẹ cô bị Pappy giết, nhưng ba cô đã xin lỗi cô, ông ấy đã hối hận, ông ấy thậm chí đã quỳ xuống dưới chân cô xin được cô tha thứ, tại sao cô không thể tha lỗi cho ông?

Cô đã quá ích kỉ, chỉ biết lo nghĩ cho bản thân mà không hề nhớ rằng tại ai mà bây giờ ông gặp nguy hiểm. Nếu không để cứu cô thì Linh Lan đã chẳng một mình lao vào gặp Dương Vỹ, nếu không để cứu cô thì Hoa Thiên đã không bị thương đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng. Và nếu không để cứu cô, ba cô bây giờ sẽ không gặp nguy hiểm. Vậy mà từ trước đến giờ cô đã không màng đến an nguy của họ. Lưu Ly thấy mình cũng thật tàn nhẫn vô tình.