Fires Of Winter

Chương 7



Trans & edit : Wallace0708

Nơi mà họ đặt chân đến là một chỗ ở thô sơ. Nơi này cách vịnh Fio khoảng một phần tư dặm, những ngôi nhà được làm bằng gỗ và không có cửa sổ, xung quanh là những ngôi nhà nhỏ hơn và những chuồng vật nuôi. Phía xa, trên những cánh đồng phía sau khu định cư là những ngôi nhà thô sơ khác.

Một vài người phụ nữ và trẻ con cùng những chú chó chạy xuống chỗ chiếc thuyền neo đậu để chào đón những người đàn ông; còn những người khác chờ ở căn nhà chính. Brenna và những người phụ nữ khác bị trói cổ tay – giống như hàng hóa trước khi họ được đưa xuống khỏi thuyền, 2 người đàn ông dẫn họ vào một trong những căn nhà nhỏ hơn.

Mọi ánh mắt đều hướng vào một người với dáng vẻ mảnh mai trong bộ đồ đen, người này đang bước đi với vẻ kiêu hãnh và không một chút e sợ. Những tù nhân khác di chuyển một cách chậm chạp về phía trước. Tất cả họ đều bị xô vào trong căn nhà nhỏ, và cánh cửa đóng sầm lại đằng sau. Họ bị bao quanh bởi bóng tối. “Giờ thì sao?”Enid khóc.

“Nếu tôi biết, tôi đã không quá hoảng sợ như thế này” cô gái khác trả lời. “Không biết điều gì sẽ xảy ra thật là khủng khiếp”

“Rồi chúng ta sẽ sớm biết thôi, chắc chắn là vậy,” Cordelia sốt ruột ngắt lời. “Thật không thể chịu đựng được khi bị bóng tối bao quanh! Mọi người không thấy rằng không có căn nhà nào có cửa sổ ư? Chẳng nhẽ những người Viking can đảm này lại sợ ánh sáng chắc?”

“Chúng ta ở xa về hướng bắc, Delia,” Linnet đáp. “Ta cho rằng mùa đông ở đây sẽ lạnh hơn bất cứ mùa đông nào cô từng biết. Những chiếc cửa sổ sẽ chỉ khiến cho cái lạnh có thể vào nhà mà thôi.”

“Phải rồi, bà luôn có câu trả lời cho tất cả mọi thứ, “Cordelia huýt gió mỉa mai. “Vậy thì cái nào là định mệnh của tất cả chúng ta, Linnet? Cái gì sẽ đến với chúng ta?”

Linnet thở dài mệt mỏi.Bà dừng lại ở giữa phòng bên cạnh Brenna, nhưng không thể thấy bất cứ biểu hiện gì trong bộ đồ đen u ám. Bà không thể nói bà sợ cái gì, rằng giờ tất cả mọi người đều là nô lệ, và không có gì hơn. Không có lí do gì để làm những cô gái trẻ phải hoảng sợ thêm nữa, bởi vì sự nghi ngờ của bà là một điều chưa chắc chắn.

“Như cô nói, Delia, chúng ta sẽ biết khá sớm thôi,” Cuối cùng Linnet cũng trả lời.

Brenna vẫn im lặng, cô không có khả năng để đưa ra lời đảm bảo để cho mọi người có thể yên lòng. Cô cũng phỏng đoán rằng điều này là định mệnh của họ, nhưng tâm trí cô lúc này lại muốn trốn tránh hoàn cảnh hiện tại. Sự thất vọng của cô còn cả hơn cả sự bất lực của cô để bảo vệ họ khi họ cần cô bảo vệ nhất khiến cho cô không thể mở lời, Cô có thể làm gì khi không có vũ khí và cổ tay cô bị trói? Họ đã bị cưỡng hiếp và bị đối xử thô bạo, nhưng cô không có khả năng ngăn chặn những điều đó.

Thực tế rằng cô đã không bị hãm hiếp mang lại cho cô niềm an ủi nhỏ.Cô chỉ có thể biện minh rằng cô được cứu bởi vì cô chuẩn bị kết hôn. Lúc này điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, bởi vì cô thà chết con hơn trở thành cô dâu của một Viking,Cô chỉ muốn trả thù, và cô phải trả thù dù bằng bất cứ cách nào.

Hàng hóa được dỡ xuống khỏi thuyền, những thứ cướp được thì được khóa lại trong ngôi nhà chuyên dùng để chứa kho báu, còn vật nuôi được đưa ra ngoài đồng cỏ. Một bữa tiệc đang được tổ chức trong ngôi nhà chính.Một con lợn to đang được quay trên một cái xiên ở giữa căn phòng.Những nô lệ và những người bị bắt làm bận rộn trong khu vực nấu nướng để chuẩn bị những lát bánh mì cùng với những đĩa cá.

Những người đàn ông tụ tập ở những chiếc bàn dài trong căn phòng chính, không lãng phí một chút thời gian nào để đắm mình trong những chiếc cốc của họ vào trong một chum lớn rượu mật ong. Một vài người dành hết tâm trí vào việc uống rượu; những người khác đi sang bên cạnh và đánh cuộc. Chiếc ghế ở đầu một cái bàn bỏ trống, nhưng những người bạn của Alsemlm thì không để lỡ bất cứ điều gì.

Trong phòng tắm, những vạc nước được đun sôi trên một ngọn lửa. Khói và hơi nước cuộn lại làm cay mắt. Một cái bồn khổng lồ đủ chứa được thoải mái 4 hoặc 5 người được đặt ở chính giữa căn phòng. Một cốc rượu mật ong trên tay, Anselm thư giãn trong bồn tắm với nước ngập đến trên thắt lưng. Một nữ nô lệ xinh đẹp cúi bên cạnh và cọ lưng ông. Con trai cả của ông, Hugh, ngồi trên một chiếc ghế dài dựa vào tường.

“Con chắc chắn là không muốn tham gia cùng ta sao?” Anselm cộc cằn hỏi, sau đó tiếp tục,“Cái thứ phiền phức đáng nguyền rủa này, cái nghi lễ tắm mà mẹ con cứ khăng khăng bắt ta phải làm. Ta không nghĩ rằng sẽ ở đây bất cứ lần nào nữa, nhưng bà ấy biết ta háo hức tham gia bữa tiệc, và bà ấy vẫn thường bắt buộc ta đến nơi này đầu tiên.”

“Không chỉ có cha mà,” Hugh đáp với một nụ cười nhe răng.” Mẹ cũng làm giống hệt vậy với con và Garrick khi chúng con trở về từ những cuộc tấn công. Mẹ chắc nghĩ rằng máu của kẻ thù vẫn bám vào người của chúng con và phải tắm rửa cho sach sẽ.”

“Dù là lí do gì đi nữa,” Anselm cằn nhằn, “Loki cười vào sự tức giận của ta.Ta không biết tại sao ta lại đồng ý làm việc này.’

Hugh cười vui vẻ, đôi mắt xanh láu lỉnh lấp lánh.”Cha đã nói hơn một lần rằng vợ cha chỉ huy gia đình, và cha là thủy thủ.”

“Chính xác,, ngoại trừ người phụ nữ đã tận dụng quyền lực mà ta cho bà ấy.Nhưng đủ rồi.Garrick quay trở về chưa?”

“Chưa ạ.”

Anselm cau mày. Lần cuối cùng đứa con trai thứ của ông không quay trở về là vào mùa đông, anh đã bị bắt làm tù nhân của Christians. Nhưng nó đã tấn công lại sau đó. Mùa xuân trước đó, Garrick đã lái thuyền để thử vận may của mình trong việc buôn bán, vì vậy Anselm sẽ không còn lo lắng nữa, không cho đến khi mùa đông bắt đầu đến một lần nữa.

“Và đứa con hoang của ta, Fairfax?Nó ở đâu?”

“Đã đi đánh bắt cá voi ở bờ biển rồi,”Hugh cộc cằn đáp.

“Khi nào?”

“Một tuần trước.”

“Như vậy nó sẽ sớm quay trở về.”

Hugh bướng bỉnh đứng dậy. Hugh là một người đàn ông với vóc dáng khỏe mạnh, anh là hình ảnh của cha mình.Anh oán ghét người em cùng cha khác mẹ của mình và bất cứ sự quan tâm chăm sóc nào của cha anh dành cho hắn.

“Tại sao cha lại phải bận tâm tới nó? Cứ cho là, mẹ nó là một người phụ nữ tự do, nhưng nó vẫn là một đứa con hoang, chẳng khác biệt hơn là mấy so với những đứa con sinh ra từ nô lệ của cha.”

Đôi mắt xanh của Anselm hẹp lại.” Những đứa khác là con gái.Ta chỉ có duy nhất 2 đứa con trai hợp pháp và Fairfax. Đừng ghen tỵ sự quan tâm của ta cho nó.”

“Loki mang nó đi( quỷ tha ma bắt nó đi)! Nó không phải là Viking. Nó chỉ là một thằng yếu đuối!”

“Máu của ta, dù ít cũng đang chảy trong tĩnh mạnh của nó. Ta sẽ không nói lại điều này một lần nữa. Bây giờ, nói cho ta biết làm thế nào nó đến trong khi ta đi khỏi. Đã có rắc rối gì với gia tộc Borgsen phải không?”

Hugh nhún đôi vai rộng của mình và ngồi xuống lần nữa. “Có 2 con bò được tìm thấy đã chết gần cánh đồng, nhưng không có bằng chứng nào chứng tỏ là do người Borgsen gây ra cả. Cũng có thể đây là việc làm của một nô lệ bất mãn.”

”Nhưng con nghi ngờ điều này, phải không con trai?”

“Đúng vậy. Có nhiều khả năng việc này được thực hiện bởi người Gervais hoặc Cedric, hoặc một trong những người anh em họ của hắn. Họ yêu cầu chúng ta, không, cầu xin chúng ta trả thù! Khi nào thì cha cho phép chúng ta rời đi để tấn công?”

“Mối thù hận này sẽ được chiến đấu một cách công bằng,” Anselm bực bội đáp lại. “Chúng ta là những người cuối cùng công khai tấn công.”

“Vì vậy đến lượt chúng ta?” Hugh tiếp tục, giọng nói anh đầy mỉa mai . “Thor(Trời ơi)! Chỉ vì cha và Latham Borgsen một khi đã là bạn bè thì không có lí do gì để tiến hành cuộc chiến vì danh dự này cả.Những năm qua đã không hề có sự đổ máu nào cả.”

“Con đã quá quen chiến đấu với kẻ thù bên ngoài của chúng ta, Hugh. Con chưa bao giờ chiến đấu vì chúng ta trước đây. Cuộc chiến này sẽ được thực hiện vì danh dự. Latham không thể đổ lỗi cho những gì đã diễn ra, nhưng ông ta ủng hộ con trai ông ta.”

“Cha quên rằng cha đã mất đứa con gái hợp pháp duy nhất của cha bởi vì những đứa con trai của ông ta sao?” Hugh rít lên.

“Ta không quên. Có Odin làm chứng cho ta, một ngày nào đó những tên khác sẽ phải trả giá như những gì Edgar đã gây ra.Nhưng ta sẽ không lén tấn công hay dùng thủ đoạn hèn hạ. Cuộc chiến này sẽ được thực hiện với danh dự. Anselm đứng lên từ bồn tắm và nhanh chóng được quấn một chiếc áo choàng len từ cô nô lệ xinh đẹp. “Ta tin rắng 2 con bò của chúng cũng được tìm thấy đã chết?”

Hugh nhe răng cười và dịu xuống. “Đúng như cha mong muốn”

“Tuyệt,”Anselm đáp.” Vì vậy chúng lại tiếp tục bị kích động.Và bây giờ Heloise không thể tìm thấy lỗi lầm nào ở ta, Ta sẽ sửa soạn và gặp con ở đại sảnh.”

“Con khẳng định cha đã quay trở lại với những tù nhân.”

“Tất nhiên. Bảy trong số tất cả.”

“Con rất hiếu kì,” Hugh tiếp tục. “Những tay thủy thủ của cha nói rằng có một người đàn ông nhỏ bé với mái tóc đen rất dài.Cha đã có đủ những nô lệ nam. Tại sao cha lại mang người này về?”

Anselm cười khúc khích, khóe mắt của ông nhăn lại. “Người con nói đến là một phụ nữ. Sự thật là, cô ấy là người sẽ kết hôn với em trai con.”

“Hả? Quý cô Brenna sao? Con rất háo hức được nhìn thấy cô ấy.”

“Ta chưa từng thấy một người phụ nữ nào dũng cảm như cô ấy. Cô ấy đã đánh nhau với chúng ta với một thanh kiếm trên tay,và làm thương Thorne. Quả thực rất tuyệt vời khi quan sát lòng can đảm của cô ấy”

“Con muốn cô ấy.”

“Cái gì?”

“Con nói con muốn cô ấy,” Hugh đáp. “Garrick ghét phụ nữ, và cha có Heloise.Vợ của con thì lại quá nhút nhát, như là những nô lệ của con vậy. Con muốn 1 cô gái với lòng can đảm.”

“Con chưa từng nhìn thấy cô ấy,Hugh,” Anselm nhận xét, môi ông hơi nhếch lên. “Đó là người đẹp nhỏ bé với lòng can đảm nhiều hơn là con muốn.Cô ấy là một người hoang dã thù địch, chất chứa đầy hận thù cay đắng.”

“Lòng can đảm của cô ấy có thể bị bẻ gãy,” Hugh nói, mắt anh sáng lên mong đợi “Con vẫn muốn cô ấy.”

“Lòng can đảm của cô ấy không cần bẻ gãy,” Anselm cay nghiệt nói. “Mong muốn của ta là trao cô ấy cho Garrick. Cô ấy là những gì nó cần để kết thúc sự cay đắng của chính nó.” Ông không nói thêm rằng cô ấy vẫn là một trinh nữ, bởi vì sau đó Hugh sẽ chắc chắn càng thèm muốn cô hơn, và điều này giống như lần đầu tiên ông đã đưa ra quyết định đúng kể từ khi sinh ra. “Có một cô gái có mái tóc đỏ với lòng can đảm phù hợp hơn với sở thích của con. Cô ấy có những đường cong tuyệt vời, như con thích, và mềm mại hơn.”

“Và nếu con vẫn chọn quý cô Brenna?”

“Tốt nhất là con không làm vậy,Hugh,” Anselm nói giọng đầy cảnh báo.

“Chúng ta sẽ xem,” Hugh không hứa trong khi họ rời khỏi phòng tắm.

Cánh cửa căn lều mở. Những đám bụi cuộn lại, sau đó trôi chầm chậm trong tia nắng của ánh mặt trời đã đổ xuống nền đất của căn nhà nhỏ. Khi những tù nhân được dẫn ra sân, tất cả họ đều che mắt mình lại khỏi ánh nắng chói lòa của buổi sớm. Họ được đưa đến căn nhà chính, cánh cửa được mở để cho khói từ lò sưởi thoát ra ngoài, và bị bỏ lại đứng giữa căn phòng đông đúc.

Linnet nhận ra những người đàn ông ngồi ở 2 chiếc bàn dài và trên những chiếc ghế dựa vào tường. Họ là những người ở trên thuyền trong chuyến đi vừa rồi. Nhiều người đã tụ tập ở cuối một chiếc bàn và đang chơi cờ. Một người đàn ông to lớn mà bà chưa từng nhìn thấy trước đó đang xem xét một con ngựa xám có vẻ là giống ngựa tốt đã được mang vào trong phòng cùng với những người phụ nữ. Bà thở hổn hển khi bà nhận ra con ngựa của Brenna,Willow. Nếu Brenna nhìn thấy nó, không thể biết được con bé sẽ làm những gì mất. May mắn thay, con bé không thấy nó. Bà đã nhìn chằm chằm với sự ghê tởm không che dấu vào Anselm the Eager, và thậm chí không liếc mắt tới những con ngựa khi chúng bị dẫn vào phòng.

Anselm ngồi ở đầu một chiếc bàn. Ông ta được phục vụ bởi những cô gái trẻ mặc vày len thô và không được nhuộm màu đó chắc chắn là những nô lệ. Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ không già hơn Linnet là mấy, bà ta khoác chiếc áo choàng lộng lẫy bằng lụa màu vàng. Bên cạnh bà ta là một người phụ nữ khác, trẻ và tròn trĩnh, với cùng một mái tóc vàng như hầu hết mọi người ở đây có.

Người đàn ông cao lớn , người vừa lúc nãy mới xem xét Willow thì lúc này anh ta đi đến nơi những tù nhân đang đứng. Đẩy Linnet sang một bên, anh ta dừng lại trước mặt Brenna. Anh ta nâng mặt Brenna để kiểm tra, giống như anh ta vừa làm lúc trước với con ngựa, nhưng Brennay gạt tay anh ta ra xa với cổ tay bị trói, sự giận dữ chất đầy trong mắt của cô thách thức anh ta dám chạm vào cô một lần nữa.

Brenna ngửi thấy mùi đàn ông của anh ta, mùi mô hôi và ngựa. Anh ta rất giống với Anselm the Eager, giá mà nếu cô có một con dao, cô sẽ rất vui sướng cắt cổ họng của anh ta dù cô có bị đày xuống địa ngục đi chăng nữa. Brenna nhìn chằm chằm một cách thèm khát vào con dao găm nơi thắt lưng rộng của hắn ta, nhưng hắn chỉ mỉm cười một cách bí hiểm và cố gắng kéo ánh mắt cô quay trở lại với mình.

“Này Thor(Chúa ơi), cô ấy thực sự rất đẹp!”

“Như ta đã nói, Hugh,” Anselm trả lời từ chỗ chiếc bàn của ông.

Hugh cười tự mãn và di chuyển từ trái sang phải để quan sát Brenna từ những góc khác nhau. Đôi mắt cô không thể hiện bất kì một nỗi sợ hãi nào, mặc dù cô biết cô đã bất lực với cổ tay bị trói đằng trước - trừ khi cô chộp được con dao bằng cả 2 tay. Brenna đang rất mải mê với ý tưởng này nên cô không hề chú ý rằng Hugh đã di chuyển lại gần cô hơn.

Hugh lại gần cô để không có ai có thể nghe được lời nói của anh và chỉ có anh nghe thấy nó, anh thì thầm vào tai cô : “Ta sẽ xóa sạch cái nhìn khát máu từ đôi mắt của cô, quý cô của ta.Ta sẽ bẻ gãy tinh thần mà cha ta rất khâm phục nơi cô."

Anh ta không thể biết rằng cô hiểu mọi điều anh ta nói. Cô chỉ cảm thấy coi thường sự khoe khoang của anh ta cho đến khi một cánh tay giật mạnh cô đến gần với anh ta và đôi môi đòi hỏi của anh ta nghiền nát đôi môi cô. Bàn tay khác của anh ta bao phủ ngực cô và siết chúng lại một cách dữ tợn như thể anh ta đang chế nhạo cô với sức mạnh của mình. Cánh tay cô lúc này hoàn toàn vô dụng, nó bị mắc giữa cơ thể anh ta và cô, nhưng răng của cô đi xuống chiếc lưỡi đang thăm dò miệng cô của anh ta. Hugh rút lại ngay lập tức và đẩy cô ra xa khỏi mình, để cô trở lại với những phụ nữ khác.

“Con gái của quỷ dữ(Quỷ tha ma bắt cô đi)!” Hugh chửi rủa ầm ĩ và đi về phía trước với ý định đánh cô, nhưng ngay lập tức bị ngăn lại bởi Anselm, người gầm tên anh lên. Hugh hạ thấp cánh tay xuống và quay trở lại với vẻ cáo buộc của cha anh. “Cô ta làm chảy máu con mà không ý thức được rằng cô ta sẽ chết bởi chính hành động đó!”

“Ta đã cảnh báo con rồi, trong lòng cô ấy tràn ngập sự hận thù,” Anselm đáp.

“Lòng thù hận đó sẽ làm cô ta phải chết. Chà!Con nghĩ, cô ta bị điên. Hãy giao cô ta cho em trai con Garrick. Sau đó,mọi việc sẽ như cha mong muốn. Nó vốn căm ghét phụ nữ và sẽ vui thích trong việc hành hạ người phụ nữ này. Hãy để nó sử dụng cơ thể cô ta như một sự giải thoát lòng căm ghét của nó, rồi để xem, nếu chúng không giết lẫn nhau, con sẽ lấy cô gái tóc đỏ.”

“Nói thế đủ rồi, Hugh,” người phụ nữ mặc bộ váy lụa vàng trách mắng.”Con quên mẹ con và vợ con đang có mặt sao?”

“Tha lỗi cho con, phu nhân, ”Hugh đáp không có vẻ gì là xấu hổ.” Quả thực con đã quên mất. Con kết thúc ở đây. Mẹ có thể vâng lệnh cha bây giờ và tra hỏi tù nhân.”

“Ta không thấy rằng ta cần sự cho phép của con trai ta để làm như thế nào,” người phụ nữ trả đũa lại, giọng của bà hống hách lạnh nhạt.

Tiếng cười ầm ĩ đến từ những người lắng nghe cuộc đối đáp và Hugh nổi giận.Một cái nhìn cảnh báo từ cha anh làm ngừng lại sự trả đũa cay độc. Hugh dang đôi cánh tay rộng của anh. “Tha lỗi cho con lần nữa, phu nhân. Con biết tốt hơn là đấu tay đôi bằng lời với mẹ.”

Brenna sôi sục trong thâm tâm. Cô đã nghe rõ ràng những gì tên con hoang Hugh đã nói về cô, cũng giống như tất cả mọi người nghe và hiểu những gì anh ta nói. Giao cô cho Garrick ư? Để anh ta hành hạ cô với sự căm ghét phụ nữ ư? Tốt thôi, những người này sẽ sớm được biết đủ rằng cô sẽ không chịu bị hành hạ. Người đàn ông cô nghĩ cô sẽ kết hôn sẽ chết nếu anh ta dám động vào cô.Chúa ơi,cô căm thù tất cả bon họ!

Linnet đã thận trọng kèm theo chút e sợ. Bà ép bản thân mình không được can thiệp khi tên Viking đối xử thô bạo với Brenna, hi vọng rằng cách đối xử thô bạo của anh ta ít nhất cũng sẽ mang Brenna ra khỏi sự im lặng đau khổ của nó. Nhưng nó đã không như thế. Bà mong ước với chúa trời tối cao rằng bà có thể hiểu những gì bọn chúng đang nói.Giá mà bà tham gia những bài học của Brenna với Wyndham. Chà! Ít ra thì họ sẽ có thể đoán được chút ít về tương lại sau đó sẽ như thế nào. Làm thế nào họ có thể trao đổi với những kẻ bắt giữ họ và thậm chí tìm ra hoàn cảnh thực sự của họ, trừ khi Brenna sẵn sang nói cho họ? Chỉ có cô ấy mới hiểu được ngôn ngữ của bọn chúng.

Mối lo lắng của Linnet bị xua tan ngay sau đó khi phu nhân người Viking trong bộ váy lụa vàng mềm mại dời khỏi bàn và đi đến đứng trước mặt họ. Bà ấy là một người phụ nữ duyên dáng, nhỏ bé với mái tóc màu nâu hạt dẻ và đôi mắt nâu tối, hình quả hạch.” Ta là Heloise Haardrad. Chồng ta là Anselm the Eager, thủ lĩnh của thị tộc và là người đàn ông đã mang ngươi đến đây.”

Linnet nhanh chóng giới thiệu bản thân bà và những người khác, sau đó bà hỏi,”Làm thế nào mà bà nói được ngôn ngữ của chúng tôi?”

“ Ta cũng giống như bà, ta đã được đem đến vùng đất này từ nhiều năm về trước, mặc dù không cùng một hoàn cảnh. Ta đính ước với Anselm và chúng ta kết hôn. Ta là một người theo đạo Cơ đốc, và ta đoán rằng bà cũng vậy.”

“Vâng, dĩ nhiên!”

Heloise mỉm cười. “Nhưng ta cũng tôn thờ những vị thần của chồng ta, theo ý muốn của ông ấy.Ta sẽ giúp bà tất cả những gì mà ta có thể, nhưng bà phải hiểu rằng lòng trung thành của ta là ở đây.”

Linnet cố trụ vững bản thân mình để hỏi câu hỏi quan trọng nhất trong tất cả ý nghĩ của bọn họ.

“Điều gì sẽ xảy đến với chúng tôi?”

“Lúc này, bà là tù nhân của chồng ta.Cho đến khi ông ấy quyết định làm gì với bà.”

“Vậy thì chúng tôi là những nô lệ sao?” Cordelia hỏi với một giọng đầy ngạo mạn, mặc dù cô ta chỉ còn chút kiêu ngạo.

Heloise nhướng một bên mày trước sự đối đầu của Cordelia. “Ta phải nhắc cho cô nhớ, cô đã đánh mất những quyền lợi của mình khi cô bị bắt giữ. Ta lấy làm ngạc nhiên khi cô hỏi câu đó. Có phải cô nghĩ rằng cô được mang đến nơi đây và được thả tự do, được cung cấp nhà và tài sản của chính mình? Không, Cô là tài sản. Cô sẽ thuộc quyền sở hữu của chồng ta, hoặc bất cứ ai ông ấy chọn để đem cô cho người đó. Ta rất không thích từ nô lệ chút nào. Ta ưa thích “người hầu” hơn, nhưng nó cũng không khác biệt là mấy so với những gì cô cần phải có trên mảnh đất của chính cô.”

“Những người hầu của chúng tôi được tự do!”Cordelia cáu kỉnh.

“Cô có thể cho rằng họ được tự do, nhưng sự thật họ không phải vậy. Và cô, cô gái của ta, tốt nhất là cô nên học được vị trí của cô một cách nhanh chóng, hoặc nó sẽ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho cô đâu.”

“Bà ấy đúng đó, Cordelia,” Linnet nhẹ nhàng nói. “Hãy giữ miệng lưỡi của cô ít nhất có thể.”

Cordelia quay lại, tức giận và phớt lờ họ. Heloise cười dịu dàng.”Ta nghĩ ta và bà có thể trở thành bạn bè, Linnet.”

“Tôi nghĩ vậy,” bà trả lời một cách thành thật. Lúc này bà cần một người bạn hơn bất cứ thứ gì.

“Thật không may là bà ở đây,” Heloise tiếp tục một cách đầy thông cảm.”Nhưng ta hi vọng bà sẽ điều chỉnh tất cả một cách nhanh chóng. Ta không tha thứ cho cuộc tấn công của chồng ta và quay trở lại với những tù nhân, nhưng ta không có quyền phản đối việc này, nó là một phần cuộc sống của ông ấy. Ta nhận ra rằng bà và gia đình bà đã bị đánh lừa khi nghĩ rằng sẽ có một liên minh, và ta xin lỗi cho điều đó.”

“Chồng của bà đã đưa ra lời hứa của ông ta!”Cordelia tiếp tục ngắt lời.”Một Viking không có lòng danh dự chăng?”

“Delia”

“Ta không trách mắng cô vì cảm giác sai trái. Đúng vậy,chồng ta có lòng danh dự, nhưng không phải cho những người mà ông ấy xem là kẻ thù. Ông ấy đã đưa ra lời hứa giả dối với sứ giả của cô, người đàn ông mà cô đã gửi đến đây. Cô phải hiểu rằng, con trai út của ta, Garrick, đã bị bắt làm tù nhân bởi những người của cô trước kia, và bị đối xử dã man. Chồng của ta căm thù người Celts(Xen- tơ) các người suốt từ đó .Ông ấy đã không có ý định giữ lời hứa của ông ấy khi ông ấy hứa như vậy với các người. Ông ấy sẽ không bao giờ cho phép con trai của chúng ta cưới một người Celt.”

“Người đàn ông nào là Garrick?” Linnet tò mò hỏi, ra hiệu đến người Viking cao lớn. “Người đó, người đã nhìn qua cháu gái tôi phải không?”

“Không, đó là con trai cả của ta, Hugh. Garrick không có ở đây, mặc dù ta nghĩ sẽ không có gì khác biệt nếu nó có ở đây. Sẽ không thể có lễ cưới nào cả, bà hiểu chứ.”

“Tôi hiểu.”

“Garrick không biết điều này. Nó đã dong thuyền đi vào mùa xuân, trước khi bà gửi người của bà đến đây. Ta thực sự xin lỗi cho tất cả những gì đã xảy ra, và đặc biệt là cho sự lừa dối đó. Nếu ta có thể thay đổi được số phận của bà, ta sẽ làm.”

“Bà sẽ để họ nghe thấy những điều bà nói chứ?”

Heloise cười. “Họ không thể hiểu chúng ta nói gì. Ta không dạy chồng ta ngôn ngữ của mình; chỉ có ta là học ngôn ngữ của ông ấy. Chồng ta biết ta cảm thấy như thế nào về việc bắt giữ tù nhân, rằng ta không tán thành việc này. Như bà có thể thấy những người hầu ở đây, đó là tất cả những người đã bị bắt cùng một lúc hoặc lúc khác, ta không thể ngăn ông ấy lại. Đây chỉ là một phần khác của cuộc sống người Viking.”

“Cái gì sẽ xảy đến với cháu gái ta?”Linnet hỏi đượm vẻ lo lắng

“Cô ấy sẽ phục vụ, giống như những người còn lại của bà,” Heloise trả lời và quay về phía Brenna.

“Ngươi hiểu chứ, cô bé?”

Brenna không nói gì và Linnet thở dài. “Nó ngang bướng và đang chứa đựng sự oán giận. Nó sẽ không chấp nhận những gì xảy ra.”

“Cô ấy sẽ phải chấp nhận,” Heloise nghiêm túc nói. “Tôi sẽ không nói dối bà. Nếu cô ấy tỏ ra khó chịu, cô ấy có thể bị đem bán ở một trong những chợ xa nơi này, hoặc cô ấy có thể bị buộc phải chết.”

”Không!”Linnet thở hổn hển.

Brenna chứng tỏ sự coi thường của cô với ánh mắt trừng trừng giận dữ vào Heloise trước khi cô quay đi kiên quyết và bước về phía sau mọi người.

“Đừng lo lắng về việc này,” Heloise nói. “Cô ấy sẽ có thời gian để thích nghi. Chồng ta ngưỡng mộ lòng dũng cảm của cô ấy; ông ấy sẽ không muốn cô ấy bị tổn hại.”

Linnet nhìn một cánh lo lắng về sự đối đầu của Brenna. “Tôi sợ rằng con bé sẽ đem lại tổn hại cho chính bản thân nó.”

“Làm việc này cho cuộc sống của chính cô ấy ư?”

“Không, tìm kiếm sự trả thù. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy sự hận thù như vậy,Con bé hoàn toàn im lặng suốt từ khi chúng ta bị bắt. Nó thậm chí không nói chuyện với tôi.”

“Sự đau khổ của cô ấy có thể hiểu được, nhưng nó sẽ không kéo dài quá lâu.”

“Bà không hiểu vì sao con bé tràn ngập lòng hận thù hơn tất cả chúng ta,” Linnet nói nhanh. “Cha con bé đã chết vào cái ngày trước cuộc tấn công, và cha nó đã đưa ra lời hứa của ông ấy, và con bé sẽ phải thực hiện nó vì danh dự. Vì vậy con bé đã chuẩn bị để tiếp đón chồng chưa cưới của nó, nhưng chồng của bà, ông ta đã tấn công chúng tôi mà không báo trước. Con bé đã nhìn thấy rất nhiều cái chết ngày hôm đó.Anh rể con bé, những người hầu của nó, ngã xuống trước nó. Con bé đã nghe thấy tiếng hét của Cordelia và chính tôi khi – khi …”

“Ta hiểu.Tiếp đi.”

“Và sau đó con bé bị đánh bại. Để hiểu được những gì đã gây nên cho con bé, bà phải biết rằng con bé chưa bao giờ bị đánh bại trước đó. Con bé là đứa con duy nhất của cha nó, ông ấy đã nuôi dạy nó lớn khôn mà không hề có mẹ nó, người đã chết khi sinh con bé. Với Angus, cha con bé, con bé là đứa con trai ông ấy không bao giờ có. Ông ấy không biết đến một cô con gái nhỏ. Ông ấy đã dạy con bé tất cả mọi thứ ông ấy sẽ dạy cho một đứa con trai. Ngày hôm đó, khi con bé bị đánh bại, tôi nghĩ rằng con bé cảm thấy như là nó đã thất hứa với cha nó. Và sau đó người hầu riêng của con bé, người phụ nữ giống như là mẹ của con bé vậy, bị giết một cách tàn nhẫn. Brenna đã thét lên một cách điên loạn lần đầu tiên trong đời. Bây giờ con bé không chỉ cảm thấy nhục nhã cho điều đó mà nó cũng không có khả năng giúp đỡ cho những người của con nó.Con bé hoàn toàn im lặng suốt từ đó.”

“Đó quả thực là sự nhục nhã, “Heloise đồng ý, đôi mắt nâu tối màu của bà ngẫm nghĩ. “Nhưng cô ấy là một cô gái thông minh phải vậy không? Cô ấy sẽ nhận ra rằng cô ấy không có chọn lựa nếu không chấp nhận những gì xảy đến với cô ấy.”

“Tại sao cô ta phải thế?” Cordelia hỏi, đã im lặng lắng nghe lâu như cô ta có thể.

“Có cái gì ở đây cho cô ta, hoặc cho bất cứ ai trong chúng tôi? Nhưng với Brenna? Ha! Bà không nhìn thấy lòng kiêu hãnh mà bà có thể nhìn thấy của cô ta. Cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận cảnh sống nô lệ này.Nhìn cô ta bây giờ kìa. Cô ta thậm chí sẽ không nói chuyện với bà, để cô ta một mình phục vụ bà. Bà sẽ phải giết cô ta trước!”

Heloise mỉm cười, ánh mắt bà nghiêm khắc khi bà nhìn chằm chằm vào Cordelia. “Dù cô ấy có phục vụ hay không điều này sẽ chẳng liên quan gì đến tôi.Cô ấy đã được giao cho Garrick và sẽ đi đến nhà của nó. Cô, mặt khác, ở dưới lãnh thổ của ta, từ lúc Hugh chọn cô, nó và vợ của nó sống ở đây trong nhà của ta. Hugh là chủ của cô, nhưng ta chỉ huy căn nhà này, và cô phải phục tùng ta.”

Gương mặt Cordelia quay đi tái mét, nhưng cô ta không nói thêm gì nữa. Cô quan tâm tới việc phải chịu sự cai trị của người phụ nữ này, nhưng cô đã nhìn thấy cái nhìn của Hugh mạnh mẽ dành cho cô.Có lẽ tất cả không phải đã mất.

“Cho phép tôi đi cùng với Brenna chứ?”Linnet lo lắng hỏi.

“Không.Chồng ta mong muốn giữ bà cho bản thân ông ấy.Bà cũng sẽ ở đây.”

2 má của Linnet nóng lên.”Tôi – Tôi là …” Bà không thể kết thúc câu nói của mình.

“Đừng lo lắng,Linnet. Ta không phải là một người phụ nữ ghen tuông. Điều này hoàn toàn bình thường ở đây rằng những người đàn ông của chúng ta sẽ thỏa mãn bản thân họ với những người phụ nữ nô lệ. Ta tin rằng không chỉ chúng ta mới như vậy ở đây, nó giống vậy ở trên khắp thế giới. Một vài người vợ sẽ không tha thứ cho những nàng hầu của chồng họ trong căn nhà củahọ, nhưng ta không phải là một người như vậy.Vì vậy hãy thoải mái đi. Ta vẫn nói rằng chúng ta sẽ là những người bạn.”

“Cảm ơn.”

“Còn về phần bà,” Heloise nói, giọng của bà lại đầy vẻ uy quyền,”Bà sẽ ở lại trong nhà của ta một thời gian nhưng không lâu. Khi chồng ta quyết định, bà sẽ được trao cho những người bạn của ông ấy, những người phục sự tốt cho ông ấy.Ta không nghĩ rằng số phận của bà sẽ khắc nghiệt như bà tưởng tượng,Trong thời gian này, tất cả các người sẽ phải điều chỉnh đê thích nghi với nơi này.”