Fic Ngắn Của Bangtan Và Army

Chương 29: 1. Kim Namjoon



Namjoon tớ chơi thân hình như chưa từng có hứng thú với chuyện du lịch trước đây. Nhưng dạo gần đây chẳng phải cậu quá tò mò về các tips du lịch nước ngoài rồi sao?

Có một đợt, khi vừa ngủ dậy tớ đã thấy Namjoon up bức ảnh cậu ấy đứng quay lưng, tựa tay vào lan can sắt nhìn ra con sông nhỏ. Nước sông ở đó hiền hòa xanh màu ngọc, đổ bóng hai bên bờ là những dãy nhà cổ êm đềm tĩnh lặng, một nơi thật sự đẹp.

- Cậu lại đến đâu rồi?

Tớ cmt lên bài post.

- Pháp, một nơi thật lãng mạn, và tớ không nghĩ nơi này đẹp thế, cho tới khi tớ thật sự đặt chân đến!

Đó là vào khoảng cách đây một tháng không gặp, khi tớ còn cùng cậu thường xuyên liên lạc. Nhưng dạo trở lại đây, công việc quẩn quanh khiến tớ chẳng còn nhớ ra bản thân đã lạc mất những gì, cho tới khi sinh nhật cậu đến, cũng là ngày tớ rơi nước mắt, nhiều nhất.

- Yun à, tớ vừa từ Anh trở về, đang ở sân bay đây. Gặp cậu sau nhé?

Cậu là vậy, đến tin nhắn cũng y như người, gọn ghẽ chừng mực quá thể, nhưng dù sao nó đầy ắp tình cảm, và nó khiến tớ mỉm cười.

Cố tình xin nghỉ một ngày thật trọn vẹn, tớ về nhà để chuẩn bị một vài thứ cho cuộc hẹn. Không chỉ Joon, hôm nay tớ còn gặp một người nữa. Đó là người rất đặc biệt, của cả tớ và cậu.

Chải chuốt lại mái tóc xoăn nhẹ chấm vai, tớ lặng lẽ ngắm nhìn bản thân xinh đẹp thế nào trong chiếc đầm ren ngang gối bồng bềnh màu mây, gương mặt trang điểm mỏng tan cùng chút son hồng và phấn, tớ tự mình hài lòng.

Giờ thì cầm thêm bó hoa yêu thích và đi thôi nhỉ?

Tới nơi, tớ bắt gặp Joon đã đến sớm hơn rồi, còn có chiếc vali dựng cạnh bên, có lẽ cậu vừa từ sân bay chạy vội đến cho kịp.

Siết bó hoa hơn mọt chút, chậm rãi tớ bước đến phía sau lưng cậu, tình cờ cũng nghe thấy đoạn nói chuyện của cậu.

- Ami, tớ đến rồi, cậu dạo này có khỏe không?

Tớ đã thay cậu hoàn thành quyển sổ mơ ước rồi, tớ đã đến những nơi cậu từng rất muốn đến, đã làm những thứ mà trước kia cậu luôn dự định nhưng tiếc là dang dở. Cậu thấy tớ giỏi chứ?

Ami này, ở nơi đó cậu sống tốt chứ, tớ nhớ cậu làm sao...

Có lẽ ngày đó, nên là tớ mới phải..."

Trên ngọn đồi ấy dường như đơn độc mỗi cậu.

Tự cảm nhận làn gió man mát thổi qua da thịt, nhặt nhạnh cả hương bồ công anh phù du cùng theo đến là thơm ngát. Thật dễ chịu...cậu lặng cười đứng trước gò đất phủ đầy violet dại đó, lặng lẽ ngắm nhìn bức di ảnh cô gái trẻ mặc chiếc đầm ren màu mây, mái tóc dài xoăn nhẹ phủ ngang vai. Cô gái ấy nở nụ cười thật ngọt ngào, tựa ánh nắng ráng chiều dịu dàng vỗ về lấy tim cậu.

Mấy năm rồi nhỉ, ngày cậu đến đây và bắt đầu mỉm cười cùng cô thế này?

[Lời Yun]

Ami, cô em gái cùng trứng của tớ, nói cách khác chúng tớ là chị em sinh đôi.

Bạn có thể sợ hãi khi trông thấy di ảnh trên ngôi mộ kia giống tớ đến kinh ngạc. Là em ấy, Kim Ami.

Câu chuyện giữa chúng tớ hãy còn dài, và theo như câu nói của Namjoon vừa rồi, đó là một quá khứ khá u buồn.

Tất cả hiển hiện lên như một bức tranh đã ố màu. Hôm ấy nhiều mưa, Ami đến thăm Joon với chiếc bánh gato tự làm mừng sinh nhật, cùng vài món quà ngây ngô em ấy tự tay làm, chỉ dành cho mỗi cậu thôi. Nhưng thật không may, hôm ấy ở ngã tư có một vụ tai nạn ô tô xảy ra, và nạn nhân không ai khác lại là em.

Tớ còn nhớ ngày Ami mất, hôm ấy mưa to lắm...

Tớ còn nhớ, đêm mà gia đình tớ cùng đem thi hài em từ bệnh viện trở về, tớ đã chẳng thể thốt lời nào. Ngồi bên em, tớ chỉ có thể bất lực hứng từng đợt nước ấm nóng không ngừng rơi từ đôi mắt mình...

Tại sao nhỉ, vốn dĩ cuộc đời chính là chuỗi ngày dài của hạnh phúc và trải nghiệm, nay lại đứt đoạn đi rồi...

Tại sao nhỉ, nụ cười của Ami thật đẹp...Khi em ấy nghĩ về ước ao được đến Pháp, và nơi đó có Namjoon.

Phải, dù chưa từng nói ra nhưng con bé rất thích cậu lớp trưởng bạn thân tớ đấy...

Còn tớ ngốc quá, chỉ biết cười thôi.

Nhận ra có người đứng đằng sau, Namjoon chậm rãi quay lại, cậu mỉm cười, ánh mắt như ngưng đọng ít nhiều đi vì dáng vẻ của tớ, thật giống...em. Nhưng rồi cậu cũng dang tay bảo tớ chạy lại.

- Cậu đã ở đây nghe tớ lảm nhảm một mình nãy giờ phải chứ, ngốc?

Joon nói.

Ôm chầm lấy cậu, tớ trong một thoáng ích kỷ đã muốn thưởng ngoạn đến cùng mùi hương nam tính dịu dàng ấy, cả đôi tay ấm áp vỗ về tớ, cưng chiều tớ...

Tớ ích kỷ, nhưng đủ tỉnh táo mà, không sao, chúng đều dành cho em, hoặc đã từng...

Một chuyện tình lãng mạn không nên có tới hai nữ chính, và tớ dư thừa, tớ biết.

- Tớ ở đây kể từ lúc cậu nói về tớ, vợ chưa cưới của cậu!

Tớ đáp lời, nhận ra ánh mắt cũng dịu xuống rồi vì nghi ngại lời vừa nói của chính mình.

"Rằng tớ không tự tin..."

Và không phải chỉ mỗi tớ cầu khẩn cậu đừng nở nụ cười miễn cưỡng đó chứ?

Namjoon vuốt tóc tớ, cậu vẫn ôm chặt tớ trong lòng như vậy, cánh tay cậu ấm áp, đủ vững chắc để bọc lấy bờ vai gầy tớ mang, trong vòng tay cậu khiến tớ cảm giác quá đỗi yên bình.

- Ừ, và giờ cậu là vợ chưa cưới của tớ, không phải Ami!

Đừng cố gồng mình làm những thứ giống cô ấy, nó khiến tớ cảm giác tội lỗi...

Hai năm qua rồi, cậu xứng đáng được hạnh phúc khi là chính cậu, cậu cũng biết Ami sẽ tức giận khi thấy chị gái mình diễn vai chính cậu ấy tệ đến vậy đúng chứ?

Và điều cuối cùng cậu cũng nên biết...chúng ta chả ai thương hại ai cả, tớ và cậu đều muốn cho mình một cơ hội, để được yêu thương...Ami cũng đã hạnh phúc như thế còn gì?

End.

- --

Kết hụt rồi?. Và AN cũng chợt nhớ câu nói của Taehyung, rất ý nghĩa: "Đừng để bản thân mắc kẹt trong giấc mơ của bất kì ai".

Chuyện của Ami, NamJoon và Yun là một mối xâu chuỗi khó tách rời.

Ami cảm mến Namjoon, cậu bạn lớp trưởng hiền lành cùng lớp Yun, chị gái sinh đôi của mình. Nhưng đó là một đoạn tình cảm thầm kín, mãi tới khi Yun quyết định kể hết cho anh nghe. Cô ấy có ích kỷ không khi làm vậy, vì thậm chí trước Ami, Yun đã thích Joon rồi, chỉ là AN nghĩ, trong chuyện tình cảm nên có kẻ nắm người buông, và đôi khi người dám cho đi mới là người thắng cuộc.

Còn RM, anh thích ai? Tự các cậu hiểu rõ chứ?:)

Câu chuyện này được viết ra trước sinh nhật Joon vài ngày, nhưng tớ không tiện up, vì nó khá u buồn. Có thể vì chính bản thân tớ, khi nghĩ về việc trở thành bản sao của một ai đó để sánh bước cùng người mình thương là chuyện bình thường và bất khả kháng, tớ thậm chí có thể mang trọn vẹn vai diễn đó cả cuộc đời vì ai đó, nhưng người thương tớ rồi, người sẽ thay tớ đau lòng đấy.

Thế nên đừng trở thành chiếc bóng mù của bất kỳ ai, hãy là chiếc bóng đẹp đẽ của chính mình, đổ dài trên đoạn thanh xuân đẹp đẽ, cho đến tận cùng...

?