[Fanfic] Thượng Ẩn Quyển 3 - Cuộc Sống Hôn Nhân

Chương 22: Cơn giông qua đi



By: Catherine and Friends

Nguồn: wattpad.com/story/67061101

Nhìn thấy thượng tá gục người bất tỉnh, các binh sĩ cuống cuồng đỡ cậu dậy di chuyển đến trạm y tế.

"Có cần báo cho người nhà không?" - Binh sĩ A hỏi đội trưởng.

"Không cần, Bạch Thượng Tá trước đây đã kí văn bản miễn thông cáo cho người nhà trừ trường hợp xấu nhất."

Số là, ngày trước Bạch Lạc Nhân gia nhập quân đội, đơn vị đã phát cho cậu một tờ khai thông tin và cam kết. Phần cuối có nơi BÁO CHO NGƯỜI THÂN KHI CẦN THIẾT. Bạch Lạc Nhân đề tên và số điện thoại của Bạch Hán Kỳ. Tiếp theo đến mục chọn TRƯỜNG HỢP THÔNG BÁO. Phơi bày ra một vài dấu gạch đầu dòng:

- Khi chấn thương nhẹ.

- Khi chấn thương nặng.

- Khi nhập viện tại doanh.

- Khi xuất doanh nhập viện.

- Khi lọt vào đồn địch.

- Khi mất tích.

Còn vài trường hợp nữa nhưng Bạch Lạc Nhân đã trực tiếp lướt qua đánh dấu vào dòng cuối cùng:

- Khi tìm được xác.

Cho nên kể từ đó, dù cậu có gặp chuyện gì trong quá trình huấn luyện tại ngũ đều không ai thông báo về gia đình. Đó là nguyện vọng cũng như đặc quyền của sĩ quan quân nhân được nhà nước bảo hộ và thực thi nghiêm chỉnh.

Bạch Lạc Nhân nằm trên giường bệnh, rất ngột ngạt, rất khó chịu, cơ thể đã yếu như vậy rồi sao? Bắt đầu ngày mai nên rèn luyện thêm mới được, chỉ một tháng đã thành ra bộ dạng mất hẳn khí chất, thật không có tiền đồ.

Vị y sư ngồi cạnh phát hiện Bạch Lạc Nhân đã tỉnh chậm rãi thông báo: "Cậu phải xuất doanh nhập viện, bao tử cậu có vấn đề, không quá nghiêm trọng nhưng cũng là ngoài tầm cơ sở kĩ thuật của chúng tôi."

Bạch Lạc Nhân chưa lường trước được sự việc, nghe loáng thoáng ai nói gì đó vào tai. Liếc qua trông thấy một nữ y sư trẻ tuổi, ngũ quang tuyệt thế, thoạt nhìn liền bị choáng ngợp bởi nét dịu dàng của nữ nhân nhưng phong thái lại vô cùng lạnh lùng dứt khoác.

Bạn nãy cậu nghe được gì đó liên quan tới: "Nhập viện? Thật nghiêm trọng đến vậy? Tôi cho rằng nghỉ một đêm sẽ khoẻ."

Y sư thản nhiên đưa một tập hồ sơ đến trước mặt cậu: "Vừa nãy tôi có dùng máy siêu âm cơ bản soi thử, rất có thể cậu bị loét bao từ cấp độ nhẹ. Dấu hiện này cần phải nhập viện nếu không tình trạng nặng thêm sẽ rất phiền phức."

Bạch Lạc Nhân cho rằng không có vấn đề gì tại sao phô trương như vậy! Dứt khoác từ chối: "Tôi không nhập viện."

Rất thống khoái, cô trực tiếp thu hồi đống tài liệu: "Tuỳ anh, quân nhân các anh tự luôn cho bản thân là mình đồng da sắt, rồi đem chuyện ngược đãi sức khoẻ trở thành thường tình. Đến khi thật sự gặp chuyện, đừng đổ trách nhiệm lên đầu tôi là được."

Bạch Lạc Nhân cố gắng ngồi dậy, định bụng trở về phòng, nhưng lúc này dường như đã mất hết sức lực, quá trình ngồi lên cũng cực kì khó khăn."Y sư.... Cô cảm phiền..." - mở lời nhờ người kia giúp đỡ.

Nữ nhân không thèm đếm xỉa, bước chân càng cách xa giường bệnh, dùng ánh mắt xem nhẹ nhìn về phía chàng Thượng Tá đang một mình vật lộn với cơn đau dạ dày: "Tôi sẽ không chạm vào anh. Bệnh nhân nào không nghe lời khuyên của tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào người đó. Giây phút anh từ chối điều trị cũng là lúc anh phải tự chịu trách nhiệm về bản thân mình."

Nói rồi cô dứt khoác quay đi.

Bạch Lạc Nhân quả thật không thể đứng dậy nổi, có lẽ đã gắng gượng quá lâu, nay cơ thể biểu tình toàn bộ đình công. Hết cách đành nằm nghỉ một lát.

—————————

Nói về Cố Hải, hắn cũng suy nghĩ rất nhiều cả tối qua. Điều duy nhất cô đọng lại trong tâm trí chính là sự nghi hoặc về tình yêu của Bạch Lạc Nhân. Hay nói đúng hơn là sự việc ngày trước khiến hắn đôi phần mất lòng tin vào chính mình.

Quy luật đơn giản, một chấm đen trên tờ giấy trắng, ai cũng sẽ nhìn thấy chấm đen, còn cả một vùng trắng bao la xung quanh cư nhiên không màn tới.

Cố Hải biết Bạch Lạc Nhân đối với hắn thật sự có chân ái. Nhưng bao nhiêu thì hắn không rõ. Nên cứ đắn đo rằng, nếu tình cảm Bạch Lạc Nhân dành cho Thạch Tuệ nhiều hơn thì Cố Hải phải làm thế nào? Níu giữ hay tác thành?

Với cá tính ngông cuồng của mình, Cố Hải đương nhiên muốn ép chết Bạch Lạc Nhân vào đời hắn, nhưng tư duy trưởng thành cho hắn biết một sự thật: Ràng buộc không phải là tình yêu.

Ngày làm việc hôm nay trôi qua trong vô vị, Cố Hải tan ca lái xe về tổ ấm.

Bước vào nhà, hắn nhìn mọi vật xung quanh, không mấy quen thuộc cho lắm. Từ lúc có nhà mới đến nay, hình như vợ chồng hắn mặn nồng không được mấy hôm liền sinh chuyện. Suy cho cùng, không có Bạch Lạc Nhân, nơi này hoàn toàn xa lạ với Cố Hải.

Tôi nên đi tìm cậu chưa Nhân tử? Cậu sẽ đón nhận tôi chứ?

———————————

Bạch Lạc Nhân nói nằm nghỉ hoá ra là đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Tỉnh dậy cũng đã hơn 7 giờ. Cố gắng lết thân người không trọng lượng về phòng.

Đến nơi nghe thấy tiếng gọi của một binh lính gác cổng: "Bạch Thượng Tá, có người tìm anh."

Trong lòng Bạch Lạc Nhân không hiểu tại sao lại loé lên một tia phấn khởi. Trong hoàn cảnh như vầy, nếu Cố Hải thật sự tới đây chắc chắn Bạch Lạc Nhân sẽ không nỡ đuổi cổ hắn đi.

"Là ai?" - vội vàng hỏi binh lính.

"Là một cô gái."

Không khí trước và sau câu nói ấy hoàn toàn khác nhau. Khi biết là phụ nữ, Bạch Lạc Nhân cơ hồ không muốn gặp, nhưng binh sĩ lại nói thêm: "Cô ấy đợi anh từ lâu. Bảo nếu không đợi được sẽ không về."

Nghe thấy vậy, Bạch Lạc Nhân đưa mắt nhìn xuống suy nghĩ vài khắc rồi thuận ý: "Nói cô ấy vào phòng tôi, tôi có chút không khoẻ, không tiện ra ngoài đó."Anh binh lính tiếp nhận yêu cầu.

Thạch Tuệ bước vào phòng, đưa tay định đóng cửa, Bạch Lạc Nhân lên tiếng: "Không cần, cứ để cửa mở, hôm nay thời tiết có chút nóng nực."

Thạch Tuệ ngầm hiểu ý, lặng lẽ tiến đến cạnh giường: "Anh không khoẻ? Sắc mặt rất kém."

"Sao em lại đến đây?" - Bạch Thượng Tá thẳng thắng.

Thạch Tuệ muốn nhìn vào mắt Bạch Lạc Nhân nhưng lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo đó quật lại. Khiến giọng nói cũng có chút không trôi chảy: "Em... em là lo lắng cho anh."

"Tại sao em biết tôi ở đây? Cố Hải tìm em?" - ai không hiểu tuyệt nhiên có một người luôn hiểu.

Thạch Tuệ mượn gió bẻ măng: "Là anh ấy không tìm thấy anh nên đã gọi cho em hung hăn đòi người."

"Em nói thật chứ?" - Bạch Lạc Nhân nhíu mày.

Giọng điệu cô gái không dứt khoác: "Là thật."

Bạch Lạc Nhân nhìn nữ nhân trước mặt, lúc này đây cô ấy diện y phục không phải là quá gợi cảm nhưng cũng có đôi phần trễ nãi, song dửng dưng cậu không hề có chút động tâm nào. Ngày đó tại sao lại....

"Xin lỗi vì chuyện hôm đó. Chỉ là không khống chế được. Đã mạo phạm em."

Thạch Tuệ vội vã trấn an: "Không có gì. Em thật không để tâm. Hơn nữa còn nguyện ý cùng anh...."

Thẹn thùng đôi chút, tiếp tục nói: "Em đã nói rồi, em không hề để tâm anh thích đàn ông. Em chỉ muốn trọn đời được ở bên cạnh chăm sóc, quan tâm anh, đối với em như thế là đã đủ. Em vốn cũng không muốn nhìn thấy anh và Cố Hải như vậy, em biết anh thật lòng với anh ấy. Chỉ là...."

"Chúng tôi kết hôn rồi." - Bạch Lạc Nhân ngắt lời.

Thạch Tuệ sững sờ chết lặng.

Bạch Lạc Nhân nhìn thấy biểu hiện của Thạch Tuệ, vẫn không lưu tình, một lần rõ ràng nói cho cô hiểu: "Tôi suy đi nghĩ lại nhiều đêm vẫn không hiểu vì sao em muốn cưới tôi. Cách lý giải hợp lý nhất chính là em chưa biết việc chúng tôi đã kết hôn. Kết hôn rồi tôi còn ngại gì phải lấy thêm phụ nữ để trá hình? Em đừng phí công sức nữa."

Thạch Tuệ như bị rơi xuống vực sâu, hoá ra từ đầu đến cuối cô đều hiểu lầm. Tự mình chuốc nhục nhã.

"Cố Hải là người mà cả đời này tôi nguyện ý vì cậu ấy gạt đi sĩ diện bản thân. Dù có cảm thấy hai nam nhân lấy nhau là chuyện không được bình thường tôi vẫn đường đường chính chính muốn đi cạnh Đại Hải, nhiều năm trước đã không chối bỏ thì bây giờ càng không. Nếu vô tình ai đó hỏi: tôi với cậu ta có quan hệ gì? Tôi sẽ là không chút vướng bận mà nói ra sự thật. Nhưng dường như từ ngày gặp lại nhau, em chưa bao giờ hỏi tôi vấn đề đó."

"Em...." - Thạch Tuệ không còn biết nói gì nữa. Ấp úng nhìn vô định xuống nền đất.

Bạch Lạc Nhân không có vẻ gì là thương hoa tiếc ngọc: "Trong chuyện này tôi sai. Sai ở chổ từ ban đầu tôi đã không nói rõ ràng cho em hiểu. Để hệ luỵ xảy ra tiếp đó thật khó lường. Đại Hải đau lòng, tôi càng giận bản thân mình hơn. Dù thế nào thì em cũng nên đi rồi. Chuyện còn lại bây giờ là sự tình riêng giữa tôi và cậu ấy. Xin em đừng vì chúng tôi mà phiền lòng nữa. Sẽ không có kết quả gì đâu.""Bạch Lạc Nhân anh đủ rồi đó." - Thạch Tuệ chịu đựng không nổi uẩn ức. Giọng nói run run, nước mắt xấu hổ khẽ lăn dài trên má - "Tại sao lúc nào anh cũng đợi em gây ra chuyện rồi đến nói những lời này với em? Em thật không hiểu mình tại sao lại có thể vì anh làm nhiều thứ như vậy trong khi vị hôn phu yêu em sống chết đang ở nhà đợi em."

Thì ra Thạch Tuệ vốn đã có chồng đính ước. Chỉ vì một phút bốc đồng, không cam tâm chuyện xưa nên tà niệm khiến cô mất tâm tính.

"Em vốn đã có chổ nương tựa tại sao lại còn tìm tôi?" - Bạch Lạc Nhân thắc mắc.

Thạch Tuệ lúc này nước mắt đẫm hai hàng mi diễm lệ, từng chữ thốt ra thật nghẹn ngào: "Em là không cam tâm."

Bạch Lạc Nhân đã hiểu. Cố gái này quả thật cố chấp. Lời nói cuối cùng cậu mong cô tỏ tường:

"Em về đi, với người hôn phu đang ngày đêm chờ đợi kia. Đó mới là bến đổ hạnh phúc của em. Còn tôi, vốn đã tìm được bến bờ tốt đẹp cho riêng mình rồi."

————————————————

Lúc này thì cơn giông đã qua đi. Nhưng.... dư âm vẫn còn.

Thạch Tuệ rời khỏi, Bạch Lạc Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm. Đêm nay sẽ là đêm đầu tiên từ khi xảy ra chuyện cậu có thể yên tĩnh ngủ một giấc đến sáng.

Nhưng ông trời rất biết đùa chúng sinh, đến nửa đêm, cơn đau lại phát tán. Bạch Lạc Nhân dù cơ thể cường tráng vẫn không chịu đựng được. Khó khăn ra khỏi phòng tiến về phía trạm y tế. Khi đến nơi thì tay chân cũng đã mỏi nhừ.

"Y sư." - cậu lên tiếng gọi.

Cô gái này quả thật rất lạnh cảm, cô ngồi giữa bàn làm việc cùng ánh sáng đèn le lói xem tài liệu, thấy Bạch Lạc Nhân xuất hiện trước cửa với bộ dạng đau khổ cũng không có chút biểu tình nào. Thản nhiên hỏi: "Có việc gì?"

"Cơn đau của tôi lại tái phát." - Bạch Lạc Nhân chậm rãi bước đến giường bệnh.

Nữ y sư dù một chút cũng không cảm thấy lời nói đó đáng lưu ý: "Vậy sao?"

Bạch Lạc Nhân nhìn thấy sự thờ ơ của cô gái, lúc này vì đau hoá giận: "Có ai làm y sư như cô không? Tôi đây đã đến bộ dạng này, cô vẫn thản nhiên như vậy."

Cô gái tạm thời ngừng động tác, đứng dậy tiến đến bên Bạch Lạc Nhân: "Tôi đã nói từ sớm, bây giờ anh phải tự chịu trách nhiệm về bản thân mình. Dù anh chết hay sống cũng là do anh tự chọn. Không liên quan gì tôi"

Bạch Lạc Nhân chào thua. Đúng là từ đầu lý lẽ của cô ta vô cùng sát đáng. Chỉ còn biết thoã hiệp: "Vậy nếu tôi nói tôi chấp nhận điều trị?"

Nữ y sư quay lưng trở về bàn làm việc, vừa đi vừa nói: "Vậy thì anh phải ký cam kết."

"Cam kết?"

Cô gái lấy tờ giấy soạn sẵn để trên bàn đến đưa cho Bạch Lạc Nhân: "Đúng. Cam kết anh sẽ giao sức khoẻ của mình cho tôi. Và kể từ bây giờ anh không phải chịu trách nhiệm về nó nữa. Tôi sẽ làm công việc đó thay anh. Cho nên, anh một câu cũng không được cãi lại, nghiêm chỉnh tuân thủ điều trị."

Bạch Lạc Nhân cảm thấy người này rất kì quái: "Tại sao chữa bệnh lại còn cần cam kết?"

Vẻ mặt bình tĩnh không đổi nhìn Bạch Lạc Nhân: "Bây giờ, anh có ở trước mặt tôi đau đến chết tôi cũng mặc kệ. Nhưng sau khi anh ký vào tờ giấy này, nếu anh chết, tôi sẽ đền mạng mình cho anh. Đó gọi là cam kết."

Thượng tá Bạch đồng ý thoã hiệp. Đây là lần đầu tiên trong đời anh gặp một cô gái còn cứng rắn hơn cả nam nhân.

Người này..... thật giống cá tính của cậu.

[Hết

----------------------------------

[Catherine]

Mọi người chỉ vừa mới đọc hết

Tôi chỉ có thể nói một điều: Tính cách Hải Nhân, hiện tại, vẫn chưa thích hợp để có hài tử.

Đã theo chân tôi đến đây, chắc hẳn bạn sẽ theo chân tôi đến cuối cùng.

Thỉnh cầu kiên nhẫn.