[Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai

Chương 37: "Ích kỷ là nguồn gốc của mọi sự tàn ác" (Part cuối)



Xin lỗi mọi người vì một vài lí do nên mình đã ngừng viết truyện một thời gian dài. Giờ mình sẽ viết lại và ra truyện đều, hy vọng mọi người sẽ vẫn ủng hộ truyện ạ!

--------------------------------------------

Nguyên nhìn thấy bèn lao vào, đôi mắt như nảy lửa muốn cho tên kia một trận:

- Dám đánh em của lão tử à?

Vừa dứt lời cũng là lúc tên kia ngã gục xuống nhưng cũng là lúc bị tên còn lại bịt khăn có tẩm thuốc mê vào miệng. Mắt Nguyên bắt đầu lờ đờ nhưng vì cô mà đã cố gắng tỉnh táo lại và vớ ngay cây gậy dưới chân phang cho tên này một phát lăn ra luôn. Nhân lúc Nguyên xử tên này Hoành đã gượng dậy cởi trói cho cả hai. Nước mắt Tiểu Kỳ rơi từ lúc nào không hay, cô bé vừa lấy khăn tay đưa lên lau vết máu trên trán Hoành Hoành giọng run run hỏi:

- Cậu...không sao chứ?

Hoành đưa tay lên nắm lấy bàn tay Tiểu Kỳ. Tim đập rộn ràng, môi khẽ nở nụ cười. Lần đầu Tiểu Kỳ quan tâm như vậy khiến cậu nhóc còn không ý thức được sự đau đớn bởi vết thương đang rỉ máu trên trán kia nữa rồi:

- Cậu quan tâm...là tớ không sao rồi!

- Hỏi han, tâm sự sau mau rời khỏi đây thôi! - Nguyên nói

Cùng lúc ấy Tiểu Khải cũng chạy tới, cả bọn rời đi. Nhưng hỡi ôi người tính không bằng trời tính. Mọi người tưởng nó, cậu và Tiểu Long đã cho chúng ăn no đòn và giờ có thể thoát nhưng địch đông quá mà bên ta chỉ có ba người, họ cũng đuối dần nên đang bị bọn chúng vây quanh. Thấy vậy không nghĩ ngợi gì Nguyên, Hoành, Kỳ, Nhiên cùng với Tiểu Khải lấy đại một thứ gì đó để làm vũ khí rồi xông vào phá vòng vây của bọn này nhằm giúp ba người còn lại.

Sau một hồi, bị xây xát khá nhiều nhưng người của hắn ta đã giảm bớt nhân cơ hội này tất cả nhanh chóng thoát khỏi đây. Tên cầm đầu cũng bị trọng thương nhưng vẫn muốn giết nó nên hắn ta đã dùng khẩu súng với viên đạn cuối cùng kết liễu đời nó. Nhưng kế hoạch bất thành khi cậu có linh cảm không lành nên vừa chạy vừa cố gắng nhìn về phía sau và thấy hắn ta hướng đầu súng về phía mọi người. Và viên đạn bắn vào người nó nhưng cậu đã nhìn thấy và đỡ viên đạn này để nó khỏi bị thương...

Chúng nó cứ chạy mãi, chạy mãi khỏi bọn chúng... cho tới khi:

- Tiểu Thiên!!!

Nó thấy cậu đột nhiên khuỵu xuống. Nó chạy lại, đỡ cậu, lo lắng hỏi:

- Cậu sao vậy?

Dưới ánh sáng yếu ớt của trăng nó thấy đôi mắt nhắm nghiền, tiếng thở gấp gáp của cậu, mồ hôi lăn dài trên gò má. Mắt của nó đã ngân ngấn lệ rồi những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống khi thấy tay mình đầy máu do chạm vào vết thương bên hông cậu. Tất cả lại bên hai người. Anh hốt hoảng quay lại khi thấy cậu ngất lịm đi trong lòng nó:

- THIÊN TỈ! TRỜI ƠI, EM SAO THẾ NÀY?

- Anh ấy...bị thương rồi! - Tiểu Kỳ nói

- Sao lại có chuyện này được? Ban nãy cậu ấy vẫn không sao mà!? - cô nói

- Không quan trọng nữa rồi...bây giờ phải cầm máu cho em ấy! - Anh đã bình tĩnh trở lại, điềm đạm nói

- Nhưng...đồ dùng y tế không có, phải làm như thế nào đây ạ? - Hoành Nhi lên tiếng

Trong khi mọi người trong lòng cực kì hoang mang, lo lắng cho cậu đến mức tâm trí bất ổn, không biết xử trí ra sao thì nó rút khăn tay trong túi gấp gọn thành miếng gạc để cầm máu rồi không chần chừ xé luôn áo ra để cuốn tạm quanh hông cậu. Xong xuôi, nó mới nói:

- Bây giờ chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, em nghĩ ra tới đường quốc lộ là có thể trở về được rồi! Vết thương của Tiểu Thiên nếu không xử lí kịp thời sẽ mất máu nhiều và có thể ảnh hưởng đến thận...

- Hơn 1 cây số nữa...là chúng ta đã thoát... khỏi cánh rừng này rồi!

Đôi mắt lờ đờ của Nguyên vừa nhìn vào bản đồ trong điện thoại vừa nói. Cô thấy cậu bạn không khỏe bèn lo lắng, vỗ vai hỏi:

- Này, cậu không ổn chỗ nào à?

- Tớ...ổn. Không sao đâu!

Nguyên lắc nhẹ đầu cho tỉnh táo rồi khẽ mỉm cười nói. Thấy cậu nhóc vẫn cười được nên cô nghĩ không sao.

Chúng nó đi được khoảng nửa đường thì đột nhiên Nguyên Nguyên khuỵu xuống. Mọi người quan tâm liền chạy tới:

- Nguyên Nguyên, em không sao chứ? - anh nhẹ nhàng hỏi.

Đôi mắt Nguyên lờ đờ, dường như không mở ra nổi, trông rất mệt mỏi nhưng không muốn để mọi người lo lắng nên cậu nhóc nói là không sao. Đột nhiên Tiểu Kỳ nhíu mày lại, tập trung lắng nghe một cái gì đó. Một lúc sau cô bé thốt lên:

- Mọi người, chạy mau...em nghe thấy tiếng người đang tới đây!

- Không lẽ là bọn chúng đuổi theo! - Hoành Hoành nói

- Đi thôi! - nó thúc giục mọi người

Chúng nó cứ chạy lên phía trước được một đoạn nhưng vẫn nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói ở đằng sau nên tạm trốn vào một bụi cây gần đó.

- Tìm bằng được bọn ranh con đó cho tao! - tên cầm đầu quát lớn.

Hắn ta "điều quân" đến lùng sục xung quanh. Bọn nó nấp trong những tán cây sợ toát mồ hôi hột, đến thở cũng không dám thở mạnh. Đột nhiên có một tên nói nhỏ:

- Máu!

Mấy tên gần đó cùng nhau soi đèn pin lần theo vết máu trên mấy tảng đá. Sắp tới chỗ chúng nó thì một tiếng động nhè nhẹ phát ra từ bụi cây bên cạnh. Một con trăn to, dài khoảng hơn 4 mét có đầu dài, nhỏ, màu nâu, lưng mang các hoạ tiết hình thoi trông rất dữ tợn đang bò tới. Hoảng hốt tên này run rẩy thốt lên:

- Đại ca...đại ca...CÓ TRĂN!

Càng ngày con trăn này càng tiến về mấy tên này. Bọn chúng chạy lại một chỗ. Tất cả đều sợ loài bò sát này. Tên cầm đầu chuẩn bị rút súng bắn nhưng lúc chĩa súng vào thì con vật này liền tặng cho con mồi một cú đớp giả. Lúc này thì bọn chúng quay đầu chạy bán sống bán chết. Sau đó, loài vật này lại quay lại phía bụi rậm gần chỗ chúng nó. Cô và Tiểu Kỳ sợ suýt nữa thì hét lên thì có bàn tay bịt miệng hay cô bé này. Thấy vậy cả đám giật mình quay lại. Đằng sau là một người đàn ông chừng năm mươi mấy tuổi, thấy mặt đám nhóc sặc mùi hoang mang ông liền cất giọng:

- Các cháu đừng sợ. Con trăn này là của ta. Thấy các cháu bị lũ côn đồ truy lùng nên ta đã nhờ anh bạn này ra giúp các cháu đấy!

- Chúng cháu cảm ơn bác ạ! - nét mặt rạng rỡ hẳn lên chúng nó không hẹn mà đồng thanh đáp.

- Thưa bác, bạn cháu hiện đang bị thương, không biết bác có thể giúp chúng cháu không ạ? - nó lên tiếng

- Bị thương à? Hay quá, trong người ta lúc nào cũng có đồ y tế đây! - người đàn ông tốt bụng đáp.

Chúng nó rối rít cảm ơn ông bác. Nó tạm thay băng vết thương cho cậu. Xong xuôi Khải Ca nói:

- Bác ơi, từ đây ra đến đường quốc lộ khoảng bao xa nữa ạ? Chúng cháu phải đưa em ấy tới bệnh viện!

- Ta biết có một đường tắt, ta sẽ dẫn mấy đứa đi! Khoảng 5 đến 7 phút nữa là tới nơi thôi!

Vừa đi Tiểu Long vừa bấm bấm điện thoại gọi cho ai đó, tò mò cô hỏi:

- Gọi cho ai vậy?

- Bác sĩ! - ngắn gọn 2 từ, cậu nhóc đáp.

- Người quen sao?...Mà sao từ đầu anh không gọi luôn? - Hoành Hoành cũng tò mò

- Ba tôi có một bệnh viện ở đây, chị họ tôi cũng làm ở đó. Mà chú hỏi kiểu gì thế? Vào khu rừng này còn loay hoay chưa tìm được đường ra huống chi là họ vào còn đi tìm chúng ta nữa vả lại gọi họ từ lúc nãy thì mọi người còn đứng đây được à. Chả bị bọn chúng bắt đi hết rồi!- Tiểu Long chép miệng nói.

Sắp ra tới đường lớn. Mắt của Nhị Nguyên díp vào không mở ra nổi. Nhìn đường không còn rõ nên chẳng may bị vấp phải thân cây ngã xuống đất đau điếng. Nó và cô đỡ cậu nhóc dậy. Vừa đứng lên chưa kịp bước nổi nửa bước Nguyên lại ngã xuống. Lần này không đứng lên nổi nữa vì bị bong gân, cánh tay cũng bị xước xát đến chảy cả máu. Tiểu Nhiên xót xa suýt nữa thì khóc. Cô vẫn thường dễ khóc, lần này còn thấy Nguyên như vậy...

Ra đến đường quốc lộ chúng nó cảm ơn rồi tạm biệt ông bác tốt bụng ấy. Chờ một lúc xe của bệnh viện vẫn chưa tới. Hoành Nhi dìu Nguyên dựa vào một gốc cây gần đó ngồi nghỉ một lát. Vừa ngồi xuống cậu nhóc liền nằm gục xuống đất. Cả bọn hốt hoảng chạy lại xem có chuyện gì hay không:

- Cố lên một chút nữa thôi! - cô nghẹn ngào nói.

- Tớ...mệt lắm rồi...cho tớ ngủ một lát được không?

Nguyên khẽ trả lời rồi mắt nhắm nghiền lại luôn.

- Tỉnh dậy! Tỉnh dậy ngay! Cậu không được như vậy!

Cô vừa nói vừa lay lay người Tiểu Nguyên, nước mắt cư nhiên tuôn rơi. Một lúc đột nhiên lông mày Vương Nguyên nhíu lại. Mắt nhắm mắt mở nói lớn:

- CÓ ĐỂ YÊN CHO NGƯỜI TA NGỦ KHÔNG HẢ? CẬU KHÔNG BIẾT LÀ TỚ BỊ DÍNH MỘT CHÚT THUỐC MÊ À? TỚ KHÔNG NGỦ DỌC ĐƯỜNG LÀ CỐ GẮNG LẮM RỒI. BÂY GIỜ CÒN KHÔNG CHO TỚ NGỦ SAO?

Sau khi nói như súng liên thanh cậu nhóc bực mình quay người sang bên kia chợp mắt một lúc. Còn An Nhiên, không biết bây giờ tâm trạng cô sao đây. Vui vì Nguyên không sao nhưng vẫn bực mình bởi cậu nhóc không màng đến sự quan tâm của cô. Tức tối bèn đánh vào tay cậu bạn một cái cho hả giận. Không ngờ...

- Aiya...tay tớ đang bị đau đấy! - Nguyên nói nhưng mắt vẫn nhắm chặt không mở.

- Ui...tớ xin lỗi...đau lắm không?

Cô vội vàng xin lỗi rồi lo lắng hỏi Nguyên, cứ thấy chữ "đau" thốt ra từ miệng "người ấy" là nước mắt cô cứ tuôn ra như mưa. Tiểu Nguyên xoay người lại, dán ánh mắt trách móc lên khuôn mặt thanh tú đang nhìn mình, dịu dàng nói:

- Ngốc quá! Sao lại khóc như con nít thế kia?

- Tại lo cho ai đấy quá thôi. Nhưng nhiều lúc quan tâm quá thì người ta lại thấy phiền! - cô khoanh tay trước ngực, quay mặt đi, nói.

- Chậc chậc... nói hẳn ra là lo cho Vương Nguyên siêu cấp đẹp trai lại còn bày đặt "lo cho ai đấy"!...Này, tớ xin lỗi vì lúc nãy hơi nóng nảy! - Nguyên cười nhẹ rồi nói.

- Đồ ngốc...tớ cũng xin lỗi vì đã làm cậu đau. Giờ đỡ hơn chưa? - cô hỏi, Nguyên khẽ gật đầu - Tốt quá rồi...vừa nãy thấy cậu gục xuống tớ tưởng cậu "ngủ" thật cơ. Thôi, nghỉ ngơi đi, không làm phiền cậu nữa. Tớ xem Thiên Tỉ thế nào đã, nha!?

Nguyên gật gật đầu rồi nở nụ cười ôn nhu. Thật không ngờ nhiều lúc cô gái này lại lo cho người khác đến ngốc như vậy.

Nhân lúc mọi người chăm sóc cậu và Nguyên, Tiểu Kỳ kéo nó ra một góc riêng nói chuyện. Thật sự, cô bé rất hối hận khi đã gây nên chuyện này và đã làm mọi người bị thương, đặc biệt là nó. Sự xấu hổ xen lẫn ân hận cứ trỗi dậy trong lòng Kỳ Kỳ khiến cô bé không dám nhìn mặt nói nói lời xin lỗi. Thấy Tử Kỳ khó xử, nó mở lời trước:

- Em muốn nói gì nào?

- Thật ra...em chỉ muốn nói cảm ơn tỷ và xin lỗi tỷ rất nhiều. Em không ngờ một phút nông nổi của em lại gây nên cơ sự như vậy. Là do em ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Em không biết xin lỗi và cảm ơn tỷ bằng cách nào nữa. Thật sự em rất hối hận... - Tiểu Kỳ vừa nói vừa khóc như chưa từng được khóc.

- Biết lỗi mà nhận ra thì không còn là lỗi nữa. Còn việc sửa lỗi chính là lời cảm ơn chân thành nhất. Tiểu Kỳ à, ích kỷ là nguồn gốc của mọi sự tàn ác. Đó chính là con rắn độc bởi vậy đừng để con rắn "ích kỷ" ấy quấn lấy tim em lần hai, nghe chưa?

Tiểu Kỳ gật đầu. Nó ôm cô em bé bỏng vào lòng. Kỳ Kỳ cũng ôm chặt lấy nó. Chưa bao giờ nó thấy cô bé khóc nấc lên như một đứa trẻ như vậy, khóc nhiều đến nỗi ướt cả vai áo nó. Khẽ đẩy Tiểu Kỳ ra, nó nói:

- Em không nên chỉ xin lỗi và cảm ơn mỗi mình tỷ. Còn mọi người nữa đấy!

- Tỷ sẽ giúp em chứ? - Tử Kỳ ngước đôi mắt phẳng lặng như nước hồ, nhẹ nhàng, trong veo lên nhìn nó.

- Tất nhiên rồi, em gái đáng yêu của tỷ!

Nó nở nụ cười tỏa nắng rồi khoác vai cô bé ra chỗ mọi người. Không khí trở nên thật thoải mái sau lời cảm ơn, xin lỗi của Tiểu Kỳ và sự tha thứ của tất cả. Chúng nó lại vui vẻ bên nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Tha thứ và để quá khứ qua đi là cách bạn bước đi trên con đường mang tên "hạnh phúc" nhưng lỗi lầm của bạn chỉ có thể được tha thứ, khi bạn có dũng khí nhận ra chúng mà thôi!"

----------------------------------------

Cuối cùng chúng nó cũng tới được bệnh viện. Sau khi khám và chụp X-Quang thì tất cả chúng nó đều không sao chỉ bị xước xát bên ngoài còn Nguyên chỉ bị bong gân nhẹ và cậu thì không ảnh hưởng nghiêm trọng..

Tất cả chúng nó đều được ở cùng một phòng rộng, tất cả đều nhờ Tiểu Long. Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi nó đã thay mặt cả bọn cám ơn Tiểu Long và chị họ của cậu nhóc:

- Em và mọi người xin cảm ơn mọi người nhiều lắm ạ! Tiền viện phí chúng em sẽ thanh toán sau!

- Dzồi ôi, có gì đâu mà phải cảm ơn! - Tiểu Long xua xua tay.

- Long nói đúng đấy. Các em là bạn của nó thì chị cũng là bạn của các em, bạn bè giúp đỡ nhau thôi mà. Tiền viện phí cũng không cần đâu, đây là chị giúp bọn em thay cho lời cảm ơn vì trong thời gian qua đã chăm sóc và giúp đỡ thằng nhóc quậy phá nhà chị. Thú thật từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên chị thấy Long nó có bạn bè đấy...

- Thôi, bọn em về phòng đây!

Chưa kịp nói hết câu thì chị ấy đã bị Tiểu Long cướp lời rồi kéo nó ra khỏi phòng cũng chẳng để nó chào chị một câu.

Trên đường về phòng, hai người có nói chuyện một lúc:

- Chị ấy quả là một người chị tốt! - nó nhìn Tiểu Long nói.

- Đúng vậy, mà...chị ấy còn khen em rất nhiều đấy! - Tiểu Long nở nụ cười dịu dàng rồi nói.

- Khen em sao? - nó thắc mắc hỏi

- Ừ. Chị ấy nói em nhanh trí biết cầm máu kịp thời không thì Thiên Tỉ sẽ mất máu nhiều và thận của cậu ấy sẽ bị ảnh hưởng!

- Cũng may thật. Lúc khám xong, chị anh nói cậu ấy không sao...lúc thấy em mới thở phào nhẹ nhõm đấy!

Vừa nói khóe môi nó khẽ nở một nụ cười đẹp như nắng mai khiến tim Tiểu Long lỡ một nhịp. Rồi ngập ngừng một hồi, cậu nhóc hỏi:

- Hôm nay...em lo cho Thiên Tỉ lắm đúng không?