[Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai

Chương 25: Kiss cheek



Nói rồi cô bất ngờ đặt một nụ hôn lên má Nguyên. Ngại ngùng cô bèn chạy lên phòng ngay sau đó. Còn cả hồn Nguyên như chết lặng trước hành động vừa rồi, không ngờ khi cả hai đã làm hòa, tình cảm lại dạt dào hơn xưa. Lúc sau Nguyên mới tỉnh táo lại "Ơ, thế bắt tớ dọn một mình à?...Cơ mà không sao, đổi lại được một nụ hôn là sướng zòi!"
----------------------------------------------------
Sáng hôm sau...
Chúng nó bên nhau tới trường, bỗng nó lên tiếng hỏi thăm Tiểu Hoành :
- Này nhóc, chuyện của em với Tiểu Kỳ sao rồi? - nó
- Hmm...chán chả buồn chết tỷ tỷ ơi, cậu ấy suốt ngày chỉ có tỷ thôi! - Hoành thở ngắn than dài
Suy nghĩ một hồi khá lâu nó mới trả lời câu nói của Hoành Hoành:
- Thôi được rồi, tỷ tỷ sẽ nhờ chuyên gia tình trường cho em! - nó 
Vừa nói xong thì xe đã dừng lại cổng trường Cao trung Dục Hiền, nó tạm biệt mọi người vào lớp trước. Vừa đặt chân vào lớp nó đã lại bắt gặp Tiểu Long,nó vội vàng mở lời trước :
- Long, tôi có chuyện muốn nhờ anh! - nó
- Là anh xưng em chứ nhóc con. Chiều nay em phải gia sư cho anh đó nha, ba anh muốn gặp em đó! - Tiểu Long
Nó lấy bình nước trong balo ra nhấp một ngụm nước rồi mới trả lời hắn :
- Rồi rồi! Em có chuyện muốn nhờ anh đây! - nó
- Chuyện gì vậy nhóc con của anh, có gì em cứ nói đi! - Tiểu Long
"Ai là của anh cơ chứ?" - nó
Dẹp qua cái suy nghĩ, nó bắt đầu kể đầu đuôi cho hắn nghe và đương nhiên chuyện giúp Hoành là sở trường của hắn rồi, tặc lưỡi một cái là ok.
-----------------------------------------------------
Chiều hôm ấy, nó lái xe đạp đến nhà hắn. Cô giúp việc mở cổng cho nó vào và dắt nó tới phòng của ba hắn - Vương Nhật Minh. Bước vào căn phòng sang trọng của chủ tịch tập đoàn KRJ, nó cúi đầu lễ phép chào khi thấy ông :
- Chào chủ tịch, chủ tịch cho gọi cháu ạ!? - nó
Ba hắn đứng bên cửa sổ đã xoay người lại khi nghe thấy giọng nó :
- Tuệ Nhi đó sao, cháu ngồi xuống đi! - chủ tịch
Nó như chết lặng trước câu nói của chủ tịch, tại sao ông ấy lại biết chứ?
- Chủ...chủ tịch...sao...sao ngài... - nó
- Nghe giáo viên nói thành tích của Tiểu Long tốt từ khi nó ngồi cạnh cháu phải không?...Hmm, vậy bác thuê cháu làm gia sư cho nó, cháu thấy sao? - chủ tịch
- Cháu rất sẵn lòng. Nhưng cháu có thể mạn phép hỏi bác một câu được chứ ạ...tại sao bác lại... - nó
- Người dạy học cho con bác thì đương nhiên bác phải kiểm tra xem người đó là tốt hay xấu thì mới dạy cho con mình được chứ, ta rất bận nên sẽ ít có thời gian tiếp xúc với cháu vì vậy mà ta đã cho người đi điều tra cháu...thật xin lỗi vì... - chủ tịch 
- Dạ cháu hiểu, nếu là cháu cháu cũng sẽ làm như chủ tịch! - nó 
Sau cuộc đối thoại xem ra chủ tịch rất ưng nó. Còn dẫn nó đi thăm quan cả khu biệt thự nữa. Nó dừng lại trước phòng đọc sách của gia đình ngài và xin phép ông ấy vào trong. Chủ tịch dẫn nó vào và giới thiệu từng giá sách và chủ đề của chúng, nó khá hứng thú vì sự thú vị nơi đây. Thăm quan một vòng căn phòng rộng ấy nó bắt đầu hỏi ngài :
- Chủ tịch có thể cho cháu biết cây violin kia có phải là của phu nhân không ạ? Bà ấy đâu rồi bác? - nó
- Làm sao cháu biết được là của vợ ta! - chủ tịch
- Khi giới thiệu về gia đình ngài đã bỏ qua giới thiệu vợ mình, khi giới thiệu các kệ sách của từng thành viên cũng vậy và cũng bỏ qua cây đàn nên cháu đoán vậy ạ! - nó
"Quả là một đứa trẻ rất tinh tế và đầy triển vọng" - chủ tịch nghĩ
- Chẳng giấu gì cháu...mẹ thằng bé đã qua đời khi nó 7 tuổi, từ đó tới giờ việc học tập của nó đi xuống rất nhiều cho tới khi gặp được cháu! - chủ tịch
- Cháu xin lỗi vì đã gợi nên chuyện này! - nó nhỏ giọng
Rồi ông ấy kể đầu đuôi cho nó. Nói ra mới biết, hắn sốc khi thấy mẹ mình qua đời ngay trước mặt mình mà không làm gì được, cú sốc tinh thần đó đã khiến hắn không được như trước nữa, vì vậy mà phải bỏ một năm để điều trị nên mới đi học muộn một năm...nỗi khổ tâm của hắn nào mấy ai hiểu được...
- Một đứa trẻ hạnh phúc biết bao khi gọi tiếng mẹ ơi đúng không? - chủ tịch
- Chủ tịch nói không sai...gia đình cũng chính là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn mỗi người, mất đi sự hạnh phúc ấy quả là một điều thiệt thòi! - nó
- Cháu nói như vậy tại sao còn không tha thứ cho ba cháu...mẹ thằng bé đã đi vào cõi hư vô không thể quay trở lại và hạnh phúc gia đình không thể như trước với thằng bé...cháu còn có thể thì hãy tận hưởng những giây phút đó đi, đâu ai biết được những điều không may sẽ xảy ra và cháu sẽ hối hận khi không tha thứ cho ông ấy! - chủ tịch
Nó giữ im lặng một hồi lâu đưa mắt ra cửa sổ..."Thật vậy sao? Gia đình mình có thể như xưa không?...Điều đó tùy thuộc vào chính mình...hmm!"
- Thôi chết, quá giờ dạy học rồi...cháu xin phép chủ tịch! - nó nhìn đồng hồ 
- Hôm nay đến đây thôi...cháu nghỉ buổi hôm nay đi, ta muốn cháu cân nhắc chuyện đó và giải quyết xong rồi mới đến dạy học cho Tiểu Long! - chủ tịch
- Thưa chủ tịch, như vậy không được đâu ạ... - nó
- Ta sẽ nói với nó sau...đến khi nào xong xuôi cháu hãy dạy cho nó...cháu cứ gọi ta là bác được rồi, chủ tịch thật là xa cách quá! - chủ tịch
Rồi ông ấy tiễn nó ra tận ngoài cổng. Ngài rất hài lòng về nó...
---------------------------------------
Đạp xe nhiều vòng trên con đường của thành phố nó cứ nghĩ mãi về chuyện đó nên tâm hồn ở tận trên mây vậy mới đâm thẳng vào một người, cũng may là phanh kịp :
- Không sao chứ? - nó
Nó chạy lại đỡ người kia lên. Thật tình cờ lại là anh :
- Tiểu Vũ, đi mau, lên xe anh chở! - anh