[Fanfic TFBoys] Ước Gì Cậu Không Phải Là Con Trai

Chương 15: Tôi chưa bao giờ coi ông là ba



Sáng hôm sau - cũng chính là hôm mà chúng nó phải lên trường để dòn dẹp lớp học một buổi. Trước khi ra khỏi nhà mọi người khuyên bảo cậu nên ở nhà dưỡng sức nhưng chẳng ai nói được cho đến khi nó ra tay:

- Cậu mà đi thì càng bệnh nặng, lúc ấy bọn tớ lại vừa phải chọn trang phục cho lễ hội vừa phải chăm sóc cậu thì có khi cũng lăn ra ốm mất. Nếu cậu biết nghĩ cho mọi người thì hãy ở nhà cho khỏe hẳn đi rồi muốn làm gì thì làm - nó

Sau khi xổ một tràng vào mặt cậu thì cậu cũng đành phải nghe lời nó mà ở nhà. Sau khi khuyên cậu tốn bao nhiêu là nước bọt thì chúng nó cũng phi tới trường. Vừa bước chân vào lớp thì bao công việc ập đến, làm hết việc này tới việc khác. Nó sau khi làm xong công việc của mình thì ông bảo nó xuống dưới lấy nước lên cho mọi người. Nó nghe lời ông rồi nhanh nhẹn chạy xuống dưới lấy nước. Trong lúc bê lên thì nó tình cờ thấy Kỳ đang ngồi dưới ghế đá với bộ thể dục và khuôn mặt buồn thiu, thấy vậy nó liền chạy tới hỏi han:

- Sao vậy? - nó

- Hôm nay lớp em kiểm tra chạy anh ạ. Lẽ ra là hôm qua kiểm tra rồi nhưng thầy giáo rời lịch sang hôm nay vì có việc bận - Kỳ thở dài

- Tới lượt thì kiểm tra thôi, sao phải thở dài vậy? - nó

- Hừm...chả là em chạy chậm quá, luyện tập mãi mà chạy chẳng nhanh nổi - Kỳ thở dài (giống ta nè)

Nó ngồi đấy nghĩ một lát rồi cũng ra cách giúp Kỳ tự tin vào chính bản thân mình và đỡ buồn hơn:

- Anh có biết một câu thần chú giúp chúng ta chạy rất nhanh đấy - nó

- Thật ạ? Vậy thì chỉ em với - Kỳ

Ngay lập tức nó lấy cây bút trong túi quần ra ghi lên cổ tay Kỳ vài chữ "" run like the wind "" rồi giải thích:

- Đây là câu thần chú chỉ mình em biết đấy nhé, nó sẽ giúp em chạy nhanh hơn. Chỉ cần khi vào đường chạy em nhẩm câu đó trong đầu và chạy thật nhanh thì sẽ hiệu nghiệm thôi - nó nói rồi đứng lên

- Vậy sao? Cảm ơn anh nhiều lắm ạ - Kỳ

Nói xong Kỳ đứng dậy ôm lấy nó cười tít mắt. Nó bèn gỡ tay Kỳ ra và nói:

- Cảm ơn bằng lời nói được rồi, không cần bằng hành động đâu...à, uống chai nước này để lấy sức mà chạy nhé - nó

Nói rồi nó đưa cho Kỳ chai nước khoáng rồi chạy lên lớp cùng với bao chai nước khác. Thay vì cái bộ mặt lạnh như tảng băng hằng ngày mà Kỳ biết thì hôm nay nó lại quan tâm Kỳ như vậy nên tâm trạng cô bé này rất vui, hạnh phúc và tự nhủ "" em sẽ làm được, cảm ơn anh nhiều lắm ""... vừa lúc ấy thì đến lượt Kỳ vào chỗ, nhờ có câu thần chú và nó nên Kỳ đã thành công suất sắc (câu thần chú này là nó nghĩ ra để giúp Kỳ tự tin vào bản thân mình hơn thôi). Sau khi nhận được kết quả là mình đã đạt trong kì kiểm tra vừa rồi thì Kỳ mừng rỡ chạy lên lớp nó để khoe với ông và đưa cho ông bộ trang phục để dành cho lễ hội mà mình vừa đặt trên mạng:

- Tiểu Vũ - Kỳ đứng ngoài cửa gọi

- Kìa Tiểu Vũ, gái tìm kìa. Là con gái của thầy Hạ Chí ấy - đám con trai

Bọn con trai trêu ghẹo nó nhưng chỉ với một ánh mắt của nó đã khiến cả đám sợ rồi. Sau khi giải quyết xong bọn con trai thì nó chạy ra cửa gặp Kỳ:

- Có chuyện gì? - nó

- Ba em đâu rồi ạ?- Kỳ

- Thầy ấy vừa xuống dưới rồi - nó

- Vậy anh giúp em đưa cái này cho ba nha - Kỳ

Nó gật đầu rồi nhận cái túi mà Kỳ vừa đưa. Kỳ nhân cơ hội lúc nó không để ý liền nhẹ hôn lên má nó và nói:

- Cảm ơn anh vì tất cả - Kỳ

Nói rồi Kỳ chạy đi để lại nó đứng đó như chôn chân xuống đất. Cái hành động của Kỳ đối với thì cả lớp nó chứng kiến kể cả Nguyên, Nhiên, Tiểu Long...là những người đều biết nó là con gái nên thấy hành động của Kỳ thì chỉ biết ôm bụng mà cười, cả lớp thì trêu nó:

- Ê Tiểu Vũ sướng nha, được con của thầy giáo kiss kìa...thầy sắp có con rể rồi kìa - cả lớp

- Cứ cười vô mặt tôi thì tôi sẽ cho các cậu đi ô tô ra nghĩa địa, muốn không? - nó

Nó vừa nói mà bẻ tay răng rắc cộng với ánh mắt nghìn viên đạn khiến ai cũng phải sợ mà câm nín vì tất cả đều biết nó có võ mà, ở đây chẳng ai đủ level để đấu với nó ngoài Tiểu Long nhưng...cậu trai này làm sao mà dám ra tay với người mình thích chứ...đây gọi là ""hạ thủ lưu tình"". Cùng lúc ấy ông vừa lên tới cửa lớp, nó chạy ra định đưa cho ông món đồ mà Kỳ vừa đưa thì bị vấp phải cán chổi, nó ngã xuống đau điếng cả người. Thấy vậy ông vội chạy lại đỡ nó:

- Em không sao chứ? Để thầy đỡ em dậy...nào ra ngoài này ngồi - ông

Nói rồi ông đưa nó ra ngoài hành lang có hàng ghế ở đó sẵn rồi bảo nó ngồi xuống để ông xem nó có bị trầy xước chỗ nào không. Nó cảm thấy như ấm áp trong lòng, vui mừng mà nói:

- Cảm ơn thầy, nhiều lúc em coi thầy như là ba của mình vậy...thật ngại quá lại phải nói ra những lời này với thầy - nó gãi gãi đầu

Ông nghe xong thì như có hàng nghìn con dao đâm vào tim mình, ông thật sự là đã quá sai khi để hai mẹ con nó phải chịu cảnh khổ cực trong những năm vừa qua. Không nén nổi nỗi xúc động, ông như muốn ôm ngay nó vào lòng với tư cách là một người cha nhưng ông không thể...chỉ đứng dậy và nói:

- May quá, em không bị thương. Thầy đi trước nhé - ông

Vừa dứt lời thì ông quay lưng bước đi. Nó ngồi đấy trong lòng tự dưng lại dậy lên nỗi oán trách lạ thường, xen lẫn là niềm hạnh phúc nữa. Ngẩn người ra nghĩ ngợi thì cuối cùng nó cũng sực nhớ là phải đem món đồ cho ông nên đứng dậy và đi vào lớp, quả nhiên vừa bước chân vào lớp thì gặp ông. Nó liền đưa lên trước mặt ông và nói:

- Tử Kỳ nhờ em đưa cho thầy giúp em ấy - nó

- Vậy à, chắc là đồ con bé mới đặt trên mạng. Phiền em mang xuống phòng thầy được không, thầy đang dở tay...à cầm cái balo này xuống luôn hộ thầy được chứ?!- ông

Nó gật đầu đồng ý và khoác balo ông vừa đưa lên vai rồi đi tới căn phòng. Vào phòng ông, mọi thứ thật ngăn nắp, sạch sẽ. Loay hoay tìm chỗ để món đồ thì cái balo trên vai nó va phải một vài tấm ảnh. Theo phản xạ, nó cúi xuống nhặt lên và nheo mắt khi nhìn thấy những con người trong tấm hình...chính là ảnh nó, còn tấm còn lại là nó và bà chụp chung với ông. Nó vừa bàng hoàng, vừa hoang mang rằng tại sao ông lại có những tấm hình này? Không lẽ nhưng suy đoán của nó lại đúng?! Cũng cùng lúc ấy ông bước vào, thấy vẻ mặt không bình thường của nó ông liền hỏi:

- Tiểu Vũ, em sao vậy? - ông

- Tại sao thầy lại có những bức ảnh này? - nó

Nó cầm những bức ảnh đưa lên trước mặt ông. Ông cũng biết là nó sẽ hiểu ra ngay nên:

- Tuệ Nhi à... - ông

- Nói vậy thì...thầy, à không ông chính là... - nó

- Phải, ba là ba của con Tiểu Nhi ạ - ông

- Đừng có gọi tên tôi như vậy. Ông nói ông là ba tôi sao? Ông có tư cách gì mà nói vậy? Những sự việc mà ông gây ra cho mẹ con tôi mà ông còn dám đứng thẳng lưng nói với tôi những lời này sao? - nó

Nó nói mà như hét lên, bây giờ từ khóe mắt nó đã ướt đẫm bởi những giọt nước mắt - những giọt nước mắt chua chát, đau khổ và tuyệt vọng:

- Tiểu Nhi, ba xin lỗi...thật sự... - ông

- TÔI NÓI LÀ ÔNG ĐỪNG GỌI TÊN TÔI NHƯ VẬY...ĐI CHO KHUẤT MẮT TÔI NGAY - nó

Nó ném mạnh những tấm ảnh xuống bàn, giận giữ mà hét lên:

- Con bình tĩnh đi...nghe ba nói... - ông

Ông nắm vào vai nó nhưng bị nó hất mạnh tay ra và nói:

- ÔNG THỬ NHƯ TÔI XEM CÓ BÌNH TĨNH NỔI KHÔNG...NẾU BÂY GIỜ ÔNG KHÔNG ĐI THÌ TÔI SẼ ĐI - nó

Trước khi bước ra khỏi phòng nó còn nói một câu cuối cùng chắc như đinh đóng cột:

- À quên, tôi khẳng định với ông một điều...ông không phải là ba tôi, tôi cũng chưa bao giờ coi ông là ba - nó cười nửa miệng

Ông sau khi nghe những lời từ chính con gái ruột của mình nói ra thì gần như suy sụp mà ngất ngay tại đó, căn bản là hôm nay ông cũng không được khỏe, cộng với nhiều việc vừa làm trên lớp nữa. Nó quên chưa ném thẳng vào mặt ông cái balo trên vai mình nên quay lại trả. Bước vào phòng, nó thấy ông nằm dưới sàn nhà bèn hốt hoảng chạy vào:

- Sao thế này? ÔNG MAU TỈNH LẠI NGAY CHO TÔI - nó

May sao lúc này anh đi ngang qua thấy sự việc như vậy liền chạy vào:

- Thầy ấy sao thế? - anh

Nó không nói mà chỉ đứng dậy dìu ông đi xuống phòng y tế, thấy vậy anh cũng giúp nó đưa ông xuống dưới. Nhưng phòng y tế thì đang dọn dẹp nên:

- Anh gọi xe cấp cứu đi - nó nói nhỏ như chỉ mình nghe thấy

- Em nói gì? - anh

- ANH MAU GỌI XE CẤP CỨU ĐI, CHẬM MỘT CHÚT LÀ SẼ NGUY HIỂM ĐẤY - nó lớn tiếng

Anh nghe rồi cũng theo nó mà gọi cho xe cấp cứu. Sau 5 phút, xe đến nơi, lúc này có rất nhiều người chạy lại kể cả Kỳ:

- Ba em sao vậy hai anh? - Kỳ

- Thầy ấy chỉ bị ngất do làm việc quá sức thôi, em đừng lo. Bọn anh sẽ đưa thầy đến bệnh viện ngay, em ở lại trường nha - anh

Anh thay nó nói với Kỳ và cùng nó lên xe cấp cứu đưa ông đến bệnh viện. Tới bệnh viện, nó cũng không ngừng lo cho ông, nhưng lại rất hờ hững như chưa có chuyện gì xảy ra và với khuôn mặt trông như người mất hồn:

- Tiểu Vũ, em sao vậy. Mới lúc ở trường em giục anh gọi xe cấp cứu nhanh lắm mà, sao bây giờ lại... - anh

- Em nghĩ ông ấy bị bệnh tim - nó

- CÁI GÌ? Mà sao em lại nghĩ vậy? - anh

- Lúc vào phòng em có thấy một lọ thuốc trợ tim trên bàn - nó

Cùng lúc ấy, bác sĩ từ trong ra. Vẫn là anh nhanh nhẹn chạy tới hỏi:

- Thầy ấy sao rồi bác sĩ - anh

- Sức khỏe bệnh nhân sẽ hồi phục nhanh thôi, chỉ là làm việc quá nhiều cùng với việc bị trấn động tâm lí nên đã ngất. Cũng may là được đưa đến đây kịp thời. Nhưng xem chừng, có lẽ ông ấy có tiểu sử về bệnh tim...điều này thì tôi không dám chắc, phải qua kiểm tra mới có thể kết luận được - bác sĩ

- Hmm....vậy bây giờ vào thăm thầy ấy được chứ ạ? - nó

- Người nhà có thể vào thăm được rồi, tôi xin phép - bác sĩ

Nghe bác sĩ nói, anh chạy thẳng vào phòng bệnh. Còn nó, vẫn đứng thẫn thờ ở ngoài ""Người nhà, ai là người nhà của người đã bỏ vợ con như ông ấy chứ?"". Anh thấy nó mãi không vào liền chạy ra ngoài, kéo tay nó vào trong. Nó vừa vào tới cạnh giường bệnh thì cũng là lúc ông tỉnh, mở mắt ra ông liền gọi ngay tên nó:

- Tiểu Nhi, con gái của ta... - ông thều thào

Nó không muốn ông bệnh nặng thêm nên không nói lời nào và chạy thật nhanh và hết sức của mình ra ngoài. Anh nghe xong cũng không tránh nổi sự bất ngờ. Anh chạy ngoài hành lang bảo y tá chăm sóc cho ông rồi đuổi theo nó. Còn nó cứ chạy, cứ chạy mãi mà không biết đi về đâu, cuối cùng nó dừng lại một cây cầu vắng người gần đó. Sững người lại, nhìn cảnh trời mây thoáng đãng, nó hét lên:

- TẠI SAO? TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY CHỨ?...ông trời đùa với con phải không?- nó hét rồi nhỏ giọng dần

Anh vừa chạy vội tới nơi đã thấy cảnh tượng như vậy liền đến bên cạnh nó, lúc ấy cũng là những giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát của nó rơi xuống - đây cũng là lần thứ hai anh thấy người con gái mình yêu khóc:

- Khóc nữa đi - anh

Đứng bên cạnh nó, ánh mắt của anh hướng về cái nơi xa xăm kia. Nó quay người sang nhìn anh và nói:

- Có khóc đâu mà nữa - nó

- Vậy sao mắt lại đỏ thế kia? - anh

- Tại bụi làm mắt em đau - nó

Nó lau nước mắt đi và nói. Anh giờ mới quay sang, nhìn thẳng vào mắt nó, nắm vào vai nó và nói:

- Tôi đã nói rồi, ở bên cạnh tôi em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ đâu - anh

Nó cúi mặt xuống như để anh không phải nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và với hai hàng nước mắt đang chảy kia. Anh nghiêng đầu nhìn nó rồi ôm nó vào lòng, để cho những giọt nước mắt của nó rơi vào vạt áo anh chứ không phải là ai khác. Nó cũng ôm anh và cứ khóc mãi...cuối cùng anh đẩy nhẹ người nó ra cười mỉm và nói:

- Nín được chưa - anh

Nụ cười ôn nhu của anh dành cho nó thật ấm áp như những tia nắng chiếu xuống sưởi ấm vạn vật. Anh đặt tay mình lên má nó và lau đi hai dòng nước mắt kia. Nó gật đầu và nói:

- Cảm ơn anh - nó

- Được rồi. Kể anh nghe chuyện khiến em phải như thế này đi, có phải thầy Hạ Chí... - anh

- Không sai. Ông ấy chính là ba của em - người mà bỏ mẹ con em, và mang hết số tiền mẹ em dành dụm đi - nó

- Vậy...bây giờ em tính sao? Có tha thứ cho thầy ấy không? Anh thấy thầy vẫn còn thương yêu em lắm - anh

- Thương yêu em, nực cười, thương yêu em mà làm vậy với em sao. Nếu là anh thì anh sẽ làm thế nào? - nó

- Khó quá, thực sự anh cũng không biết nữa - anh

- Chờ chút, em gọi cho Tiểu Phàm - nó

[- Alo, Tiểu Phàm - nó]

[- Anh đây, có chuyện gì không Vũ? - Tiểu Phàm]

[- Em biết ai là ba rồi....chính là thầy Hạ Chí - nó nghẹn ngào]

[- Em nói thật chứ? Vậy tan học em qua đây đi, kể đầu đuôi cho anh và mẹ em nghe - Tiểu Phàm]

Nói rồi Tiểu Phàm dập máy. Hiện tại nó ước đây là mơ chứ không phải hiện thực. Mặc dù, nó vẫn luôn tìm kiếm ông mọi lúc, nhưng sao khi tìm thấy rồi nó lại như thế này chứ? Thực sự nó không biết phải làm sao nữa, nó muốn tìm kiếm ông để chứng minh cho ông thấy rằng không có ông mẹ con nó sống vẫn tốt không còn như trước nữa...nhưng nói là một chuyện, nghĩ lại là một chuyện khác, trong thâm tâm nó vẫn luôn muốn gia đình nó đoàn tụ và nó được sống hạnh phúc trong một mái nhà có cả mẹ và ba. Nói như vậy nhưng nó không thể nào tha thứ cho lỗi lầm của ông. Nó thần người ra rồi thở dài...thấy vậy anh vỗ vai an ủi nó:

- Trước hết, anh nghĩ em phải lấy lại tinh thần rồi những chuyện khác tính sau nha - anh

- Hmm...làm sao để lấy lại tinh thần được. Bây giờ, trong đầu em chỉ quanh quẩn những gì ông ấy đã làm với mẹ con em thôi - nó

- Ừm....quên chuyện đó đi. Hay là, đi chơi với anh nha - anh

- Nhưng mà...anh nghĩ em còn có tâm trạng sao?- nó lưỡng lự

- Nhưng nhị gì nữa. Mặc dù anh không đảm bảo rằng sẽ khiến em quên hết chuyện đó nhưng sẽ giúp em vơi đi phần nào nỗi buồn - anh

- Em nói không là không - nó

Nghe nó nói, anh thật sự rất buồn, cúi mặt xuống và quay mặt ra chỗ khác. Nó thật sự không hiểu là bây giờ anh dỗ nó hay là nó dỗ anh đây:

- Rồi rồi, nào thì đi - nó cầm tay anh

Anh như cười thầm trong bụng nhưng vẫn muốn trêu nó tí liền bỏ tay nó ra khỏi tay mình và xoay người ra chỗ khác. Nó thấy vậy thì:

- Sao nào? Giận à? - nó cúi xuống nhìn mặt và nâng mặt anh lên

- Ê, cười lên cái xem nào? - nó bẹo má anh

Lúc này, anh mới chịu cười để lộ hai chiếc răng khểnh cực kỳ đáng yêu. Anh cầm tay nó chạy tới những nơi mà anh muốn đưa nó đi....

---------------------------------------------------------------------------------------------------

Ai có tò mò xem ở nhà chàng trai Nhân Mã đang làm gì không? Đọc tiếp nha

Cậu ở nhà thì chẳng biết làm gì? Hết chơi game rồi lại soạn qua bài vở. Bỗng cậu chợt nhận ra là mình cần phải trả áo lại cho nó nên mạn phép mở cửa vào phòng nó. Bước vào phòng, cậu thấy thật ngăn nắp, sạch sẽ, đồ đạc được bài trí rất đẹp, vừa mắt. Cậu liền đảo qua từng chỗ, cuối cùng dừng lại một chỗ khiến cậu khá thích thú là một chiếc tủ gỗ mini, có cửa xếp và ngăn kéo nhưng đã bị khóa. Và cạnh đó là một cái trông như cái hộp giấy to khoảng bằng hộp bút mà nhưng thực ra lại là một album ảnh handmade độc đáo. Cậu tò mò bèn mở nó ra và...:

- Sao nhìn cô bé trong ảnh này quen quen - cậu

Trong bức ảnh là một cô bé tóc dài mặc chiếc váy màu trắng trông như công chúa vậy và đứng gần hai người trung niên chắc là ba và mẹ. Cậu dở thêm vài trang nữa thì chợt nhận ra:

- Đây...đây chính là cô bé đó, cô bé mà hồi nhỏ mình từng gặp và có cảm tình, cũng chính là cô bé mà mình tìm kiếm bấy lâu nay đây mà....nhưng sao Tiểu Vũ lại có những tấm ảnh này...hay chính là cậu ấy...hờ hờ, điên quá, cậu ấy là con trai mà. Nếu vậy thì cô bé ấy có lẽ là...An Nhiên sao, điều tra thôi, phải bí mật để dành cho cậu ấy một sự bất ngờ - cậu

Sau khi tự độc thoại một mình thì cậu đột nhiên muốn tìm hiểu xem cô có phải cô bé mà cậu tìm hay không hay là một cô gái khác và đương nhiên chuyện này cậu chỉ muốn bản thân mình biết.

--------------------------------------------------------------

- Tiểu Vũ, ra đây nào? - anh

Từ đằng xa anh gọi nó, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu từ người con gái này. Thấy vậy anh liền đi mua nước rồi ngồi xuống cạnh nó:

- Em uống đi...rồi ra kia chơi nha - anh

- Em mệt rồi...cảm ơn anh nhiều lắm - nó

Nói rồi nó đứng dậy đi về. Thấy vậy anh liền đuổi theo:

- Sao vậy? Em chơi không vui sao? - anh

- Vui chứ, rất vui nhưng em mệt rồi... - nó

- Vậy vào quán trà sữa kia chờ anh chút nha - anh

- Ơ...ê, Đại ca - nó gọi với

Anh nói rồi chạy đi đâu đó để lại nó đứng đơ ở đấy. Nó thở dài rồi cũng nghe anh vào quán trà sữa mà anh nói và chọn một cái bàn trong góc khuất, ngồi đó và chờ anh. Khoảng 5 phút sau anh quay trở lại và vào quán trà sữa đó, đảo mắt xung quanh tìm nó thì nó:

- I"m here this - nó vẫy anh

Anh cười mỉm rồi tiến lại chiếc bàn mà nó ngồi ở đó...:

- Anh đi đâu vậy - nó ngước mắt lên nhìn anh

- Đi rước thứ này về cho em - anh

Nói rồi anh đặt một hộp quà hình vuông màu xanh lam lên trước mặt nó. Nó tỏ vẻ khó hiểu rồi hỏi anh:

- Gì vậy? - nó

- Quà cho em...tặng em - anh

- Nhân dịp gì? - nó

- Phải có dịp gì mới được phép tặng quà cho em sao?! - anh

- Sao cũng được, cảm ơn anh - nó

- Vậy em mở quà ra luôn đi - anh

Nó nghe anh mở hộp quà ra. Woa, bên trong hộp quà màu xanh lam có một hộp gỗ được thiết kế lãng mạn với hình ảnh phong cảnh Châu Âu và ấn tượng trên bề mặt hộp gỗ nhưng nó vẫn chưa hiểu lắm nên hỏi:

- Đẹp, rất đẹp...cơ mà nó là cái gì zợ? - nó ngây thơ hỏi

- Là hộp nhạc làm bằng gỗ... - anh mỉm cười trả lời nó

Chưa kịp nói xong thì có một chị gái đứng ngoài cửa kính hô to:

- V...Vương Tuấn Khải và Thiên Vũ kìa - chị gái (fan của ba anh nhà đều biết nó từ khi Nguyên Nguyên up ảnh nó lên trang cá nhân đọ)

Vừa dứt lời thì người người ùn ùn kéo đến. Thấy vậy anh liền bỏ ngay hộp quà vào balo rút của mình rồi kéo nó chạy đi ngay bằng cửa sau. Fan chạy theo mệt bở hơi tai mà vẫn không tìm được nó và anh thì ra là hai anh em đã trốn vào trong bụi cây trong công viên. Có một bé trai khoảng tầm 6 tuổi nhỡ chân đá quả bóng ra chỗ hai người đang nấp mà bé trai đó lại là fan nhí của cả hai (từ khi Nguyên up ảnh lên là nó cũng được nhiều fan chú ý, không chỉ có fan mà các nữ sinh trong trường cũng tăm tia nó không kém gì ba anh nhà):

- Anh...anh Thiên Vũ với anh Tuấn Khải nè - bé trai

- Suỵt, nhóc nói nhỏ thôi - nó

- Muốn em nhỏ tuổi thì phải chụp ảnh và đưa em đi chơi cơ - bé trai

- Được rồi...nhỏ tuổi mà cũng biết lợi dụng hoàn cảnh ha - nó

- Chờ chút cho fan giải tán đã - anh

Một lúc sau fan đã đi khỏi nơi ẩn nấp, anh và nó mới thoải mái mà đứng lên được. Vừa đứng lên thì bé trai đã kéo áo anh và nó rồi vòi vĩnh:

- Cưa cưa chụp ảnh cùng em...em có mang theo điện thoại của chị gái - bé trai

- Ok - cả hai không hẹn mà đồng thanh

Cả ba cùng selfie vài tấm trong đó có một tấm bé trai chơm má anh và một tấm chơm má nó, anh nhìn vậy mà lòng mang một chút ghen tị. Selfie xong, bé đòi anh và nó đưa đi chơi:

- Hai anh đưa em đi chơi nha nha nha - bé trai

Cả hai nhìn nhau rồi trả lời:

- Một chút thôi nha không người nhà nhóc lo đấy - nó xoa đầu bé

Bé trai gật đầu lia lịa rồi quay lại ôm quả bóng đi cùng. Mải chạy theo anh và nó vì không để ý đường nên vấp phải hòn đá khóc um lên. Nó và anh vội vàng chạy lại an ủi:

- Em sao thế? - anh

Mặc dù được anh hỏi thăm nhưng bé vẫn khóc

- Nín đi nha rồi anh đưa đi chơi. Phải nín thì mới đi mua kẹo rồi ăn kem được chứ, ngoan nha - nó nhẹ nhàng

Nó lau nước mắt rồi bế bé lên và dỗ dành. Anh nhìn vậy mà trong lòng thấy ấm áp, vui vẻ lạ thường bèn nhanh tay rút điện thoại ra lén chụp vài tấm. Và anh nhận ra một điểm thú vị ở nó chính là yêu và dỗ trẻ con rất khéo.