Ép Gả Vợ Hiền

Chương 29: Đêm dài lắm mộng



Xưa nay bà nội thường hay phê bình kín đáo những danh viện thời thượng ở Thượng Hải, thế nhưng lại ‘vừa gặp như đã quen từ lâu’ với vị tài nữ thế gia du học này. Vốn tưởng rằng Hứa nhị tiểu thư không tình nguyện, ngờ đâu cô chẳng những không có lòng ghét bỏ bà triền miên giường bệnh, mà còn thật lòng bộc lộ tình cảm. Mẹ anh xưa nay không phải người nói lung tung, chưa nhắc đến chuyện cha có chút ý kiến với Hứa Lương Thần, hai người họ còn chưa gặp mặt ông có cho phép hay không còn chưa biết, vậy mà mẹ lại trực tiếp đồng ý chuyện hôn sự.

Anh có thể tưởng tượng ra trong lòng Hứa Lương Thần lo lắng, ngầm chịu đựng thế nào. Nhìn đôi mắt cô sáng người, phản chiếu nhiều điểm sáng lấp lánh, con ngươi Đoàn Dịch Kiệt tối lại khóe miệng hơi cong lên, ra vẻ không chút để ý mà nói: “Không phải có chuyện muốn nói sao?”

Hứa Lương Thần dùng thìa bạc múc một ít cà phê, nhìn dịch cà phê như châu ngọc đá quý chậm rãi rơi về trong chén, trơn bóng mà trong suốt, cô chậm rãi mở miệng: “Chuyện đêm nay, Đoàn tiên sinh định xử lý thế nào?” Anh ta sẽ không quên điều kiện đã đồng ý với cô chứ?

Đoàn Dịch Kiệt nhìn cô nhăn mày, trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: “Em muốn tôi xử lý như thế nào?”

Biết cô không tình nguyện, biết ước hẹn trước đây của hai người, nhưng nghĩ đến chuyện nha đầu này ở lỳ tại nhà họ Giang, cùng Giang Cánh Vu chàng chàng thiếp thiếp cựu ái tân hoan, trong lòng Đoàn Dịch Kiệt còn có cảm giác khó chịu không nói nên lời. Dù thế nào, đặt cô ở bên mình cũng an toàn hơn ở chỗ “Trúc mã” đó.

Hứa Lương Thần nghe vậy rất bất mãn lườm Đoàn Dịch Kiệt một cái, người này đang vui sướng khi người gặp họa thì phải?

Nhìn đôi mắt sáng như thủy tinh đen trước mắt đang lóe lên lửa giận, dưới ánh đèn phảng phất như hoa hồng nở rộ tươi đẹp kiều diễm chọc người thương yêu lại mang theo sắc bén. Đoàn Dịch Kiệt giật mình, môi mỏng khẽ cong lên, nhìn chằm chằm Hứa Lương Thần ra vẻ vô tội nói: “Tôi cũng không ngờ sẽ biến thành như vậy, ai biết em và bà nội vừa gặp đã như quen từ lâu. . . . . . Nếu không em cứ ở lại đây, an ủi bà nội, cái khác chúng ta bàn bạc kỹ hơn. . . . . . Sức khỏe bà nội tốt lên nói không chừng sẽ có cơ hội xoay chuyển mọi chuyện. . . . . .”

Nghe anh nhắc tới chuyện gặp mặt Đoàn lão phu nhân, Hứa Lương Thần ngạc nhiên, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ. Cô chẳng qua thấy cảnh sinh tình thuận theo tâm ý, ai ngờ lại đúng ý Đoàn lão phu nhân, đây là tự làm tự chịu hay là mua dây buộc mình? Nhưng cố ý chọc lão phu nhân đang ốm đau để bà ghét cũng không phải chuyện cô có thể làm được. . . . . .

Lần này quả thực là không kịp tính toán trước nên sa chân vào vũng bùn, Hứa Lương Thần phiền não xoa trán. Lời Đoàn Dịch Kiệt nói tuy rằng có một nửa là lý do, nhưng việc đã đến nước này, đột nhiên cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Cho dù thả cô về, chỉ sợ cũng không thể dễ dàng chạy trốn. Không nói đến chuyện Tôn phủ, nhà họ Lưu đối chọi với phủ Đại Soái không khác gì lấy trứng chọi đá, chỉ cần ảnh hưởng một chút đến bệnh của Đoàn lão phu nhân, người tức giận sẽ không chỉ có đại thiếu mặt lạnh mà là toàn bộ phủ Đại Soái.

Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch, bàn tay trắng nõn đỡ trán, trong đôi mắt vừa vội vừa giận phủ kín một tầng sương u buồn, tựa vào sofa điềm đạm đáng yêu, bên môi có chút cười khổ như có như không, làm Đoàn Dịch Kiệt không nhịn được mềm lòng: “Vội cũng vô dụng, em vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta cùng nhau ứng phó.”

Một lời khiến nỗi lòng hỗn độn, đủ loại ý nghĩ nhanh chóng quay ngược trở lại lại không tìm thấy cách giải quyết khốn cảnh trước mắt. Hứa Lương Thần đang buồn rầu, nghe anh nói nhẹ như lông hồng, không khỏi tức giận dâng lên, lườm anh nói: “Đoàn tiên sinh thật lạc quan, còn không phải đều tại anh sao? Nếu không phải do cái chủ ý ôi thiu của anh, nếu không phải do tin đồn nhảm trên báo, sao có thể xảy ra chuyện này? . . . . . .”

Càng nghĩ càng cảm thấy mình nói có lý, càng nghĩ càng cảm thấy đại thiếu mặt lạnh đáng giận, Hứa Lương Thần hờn dỗi quay mặt đi, khinh thường nói nhỏ: “Chẳng lẽ anh có bệnh gì à? Đường đường là Thiếu soái, đàn ông bảy thước, vì sao lại ép người ta giả vờ. Bây giờ mua dây buộc mình hại người hại mình, anh vừa lòng chưa? . . . . . .”

Quá mức sốt ruột khiến Hứa Lương Thần có chút nói mà không nghĩ. Đoàn Dịch Kiệt nghe vậy mày kiếm nhíu lại, con ngươi đen sáng ngời nhìn cô chằm chằm. Nha đầu này càng ngày càng làm càn, càng ngày càng ‘răng sắc lưỡi nhọn’, cô nói cái gì? Có bệnh? Như vậy mà cũng nói ra được hả?

Trong đầu nóng lên, Đoàn Dịch Kiệt rốt cuộc không khống chế nổi, bỗng nhiên túm lấy bả vai Hứa Lương Thần, cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng đang liếng thoắng không ngừng.

Hứa Lương Thần bất ngờ không phòng ngự, đầu “Bùm” một tiếng có chút choáng váng. Cảm thấy mặt anh ở thật gần, hơi nóng thở ra làm nhiễu loạn hô hấp của cô, những lời chưa kịp nói bất giác nuốt vào hết. Chờ khi lấy lại tinh thần nhận ra đã xảy ra chuyện gì, cánh môi hơi lạnh kia đã rời đi.

Mặt Hứa Lương Thần đỏ lên, tức đến mức hận không thể tát vào mặt Đoàn Dịch Kiệt một cái: “Đại thiếu cũng coi như người đọc sách, không biết cái gì là phi lễ chớ động sao?!”

Đoàn Dịch Kiệt nhìn gò má cô đỏ ửng, trong lòng cũng tìm về được chút cân bằng. Hừ, dám nói bản đại thiếu có bệnh? Trên mặt lại thản nhiên như không: “Nhị tiểu thư đã từng đi du học, chẳng lẽ không biết đây là lễ tiết bình thường.”

“Anh! . . . . . .” Học đòi người ngước ngoài sao. Hứa Lương Thần trừng mắt với anh trong lòng thầm oán: anh nói lễ tiết phương Tây sao không hôn tay hôn chân đi?

Đoàn Dịch Kiệt dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhếch môi cười, đưa tay kéo tay cô lên hôn. Hứa Lương Thần cuống quít rút tay lại, còn lùi về phía sau, tim đập thình thịch: “Đêm đã khuya, tôi muốn nghỉ ngơi, đại thiếu xin cứ tự nhiên.”

Thật sự là giả ngốc, cô còn chờ mong anh ta có ý kiến gì hay ho, xem ra cũng là hổ đói tìm ăn. Nói không chừng đại thiếu mặt lạnh đang ngóng trông cô rơi xuống hố kia kìa. Nếu đã không đi được thì tốt nhất nên bình tĩnh nghĩ lại xem có cách nào khác không. Hứa Lương Thần thầm thở dài. Vừa rồi rút tay, trong lúc vô ý đụng tới ngón tay Đoàn Dịch Kiệt, hơi lạnh, có chút vết chai, lại khiến tim cô bất giác đập nhanh.

Nhìn vẻ mặt Hứa Lương Thần xấu hổ, né tránh tầm mắt, đáy mắt Đoàn Dịch Kiệt xẹt qua chút vui mừng, nhưng không làm khó cô nữa, đứng lên nhìn Hứa Lương Thần một lát, nói chúc ngủ ngon rồi đi ra ngoài.

Không ngờ rằng Đoàn Dịch Kiệt lại dứt khoát như vậy. Hứa Lương Thần nhìn bóng lưng của anh hơi giật mình, chợt thả lỏng thân thể dựa vào trong sofa nhắm mắt lại.

Một lát sau, nghe được có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, nhìn qua là một nha đầu tươi cười hớn hở: “Nhị tiểu thư, tôi là Thúy Cúc, đêm đã khuya hầu hạ cô nghỉ ngơi được không ạ?”

Hứa Lương Thần cười gật đầu: “Cám ơn, không cần phiền toái, tự tôi làm là được.”

Thúy Cúc cười không nói, cung kính dẫn cô lên lầu đi vào một căn phòng, đến phòng rửa mặt đổ xong nước ấm, mới nói: “Trong ngăn tủ có quần áo, xin Nhị tiểu thư cứ tự chọn.”

Hứa Lương Thần không đành lòng làm mất mặt cô, kéo tủ quần áo ra, thấy bên trong treo đầy âu phục và sườn xám đủ loại, nội y cũng có rất nhiều kiểu dáng Tây Âu mới, không khỏi kinh ngạc.

Trước nay phụ nữ trong nước cho dù ngủ cũng phải mặc váy ngủ dài quá đầu gối, giảm bớt chỗ hở trên cơ thể. Khi đi ra ngoài phải mặc corset áo ngực bên trong sườn xám. Mấy năm trước từ nội y “toàn thân” biến thành nội y “nhỏ”, mọi người mới thoáng hơn.

Sau khi làn gió phương Tây du nhập vào, phụ nữ mới có tư tưởng tiến bộ bắt đầu chấp nhận nội y kiểu mới nhập ngoại. Từ Mĩ du học trở về như Hứa Lương Thần đương nhiên biết thân thể phụ nữ cần nội y che, nhưng không thể ngờ trong phủ Đại Soái này lại có thể thấy được hàng nhập ngoại thời thượng.

Nhất quyết đuổi Thúy Cúc đi nghỉ ngơi, Hứa Lương Thần tắm qua thay quần áo, nằm trên giường nhìn đèn ngủ xa hoa lịch sự tao nhã nhưng xa lạ. Cô phiền não lấy tay che mắt.

Càng nghĩ càng khó ngủ, cho đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Nghe được tiếng đập cửa, nhìn đồng hồ bên bàn đã là tám giờ sáng. Hứa Lương Thần đáp một tiếng, đứng dậy thay quần áo, thu thập qua loa xong mới mở cửa phòng.

Khuôn mặt tươi cười của Thúy Cúc xuất hiện trước mắt: “Nhị Tiểu Thư, xin dùng bữa sáng, đại thiếu đang chờ cô ở chỗ lão phu nhân.”

Hứa Lương Thần ừ một tiếng. Thúy Cúc dẫn theo lão mama bưng bữa sáng lên. Cháo trắng rau dưa, sữa đậu nành, bánh bao hấp, bánh mì mới ra lò, trung tây kết hợp thật phong phú. Hứa Lương Thần lại thật sự không muốn ăn, ăn qua loa liền bảo Thúy Cúc dẫn cô đến chỗ lão phu nhân.

Cái gì tới rồi cũng tới, xem có thể tìm được cơ hội thích hợp nhanh chóng nói rõ ràng mọi chuyện. Hứa Lương Thần biết đêm dài lắm mộng sẽ càng bất lợi hơn cho bản thân.

Kế hoạch không bằng biến hóa nhanh, Hứa Lương Thần còn đang nghĩ cách thoát thân ở chỗ lão phu nhân lại bị Đại soái Đoàn Chính Huân nổi tiếng, quyền cao chức trọng giải quyết dứt khoát. . . . . .