Ép Gả Vợ Hiền

Chương 11: Chạy trốn?!



Đoàn Dịch Kiệt không đề phòng cô lại đột nhiên nói ra những lời ấy vào lúc này, liếc xéo cô một cái, tay ôm vòng eo hung hăng bóp một cái. Hứa Lương Thần hít vào một hơi khí lạnh. Ngô Văn Quyên và Tam phu nhân nhìn nhau, có chút ngạc nhiên. Đoàn Dịch Kiệt thản nhiên cong môi: “Cám ơn dì Ba, dì Tư, Lương Thần suy nghĩ nhiều, thực cố chấp. Chờ thân thể cô ấy tốt hơn, con sẽ đưa cô ấy về gặp bà nội và phụ thân. Những chuyện khác xin hai vị đừng suy nghĩ nhiều. Thư ký Bành, tiễn khách.”

Bành Minh Hà nghe tiếng đẩy cửa vào, cười đưa Tam phu nhân và Tứ phu nhân còn đang ngẩn ngơ đi ra ngoài.

Hứa Lương Thần tránh khỏi tay anh, buồn bực ngồi lại trên sô pha hung hăng trừng Đoàn Dịch Kiệt: “Anh thật sự là đê tiện vô sỉ!”

Đoàn Dịch Kiệt xoay người, hai tay chống ở hai bên người cô, tiến sát đến mặt cô, môi mỏng hơi nhếch lên, con ngươi đen híp lại: “Hứa tiểu thư vừa rồi sao không vạch trần tôi?”

Ánh mắt sáng ngời như đao nhìn cô chằm chằm.

“Anh!……”

Hứa Lương Thần tức giận đến mức không nói được gì, tức giận dâng lên không nhịn được đưa tay tát Đoàn Dịch Kiệt. Tên thổ phỉ gian xảo da mặt dày tới cực điểm này vừa rồi gây ra tội lỗi gì chẳng lẽ chính anh ta không biết chắc?! Còn cần nói ra sao!

Thời gian dường như ngưng lại, Đoàn Dịch Kiệt bất ngờ không kịp phòng thực sự đã trúng một cái tát. Anh hơi hơi nghiêng mặt, liếc Hứa Lương Thần, im lặng một lúc không giận ngược lại còn cười, tiến lại gần gằn từng tiếng lạnh lùng nói: “Chuyện này em không có quyền cự tuyệt, ngoan ngoãn làm vị hôn thê của tôi, bằng không có rất nhiều cách khiến cho em có miệng cũng không biện minh được.”

Môi mỏng khẽ vẽ ra một chút vui mừng như có như không. Nghĩ vừa rồi người nào đó dù không cam lòng cũng không thể không khuất phục, hồi hộp lại quật cường, cứng ngắc trong bàn tay mình, ngây ngô cùng bất tuân, mâu thuẫn khiến anh không kìm chế được lại có phản ứng. Ở cùng phụ nữ, lần đầu tiên Đoàn Dịch Kiệt cảm thấy sung sướng cùng khát vọng chưa bao giờ có.

Anh không muốn buông tay.

Oán hận nhìn bóng lưng tên thổ phỉ, Hứa Lương Thần hiểu, nếu không nghĩ biện pháp, sau khi mình phục hồi Đoàn Dịch Kiệt nhất định sẽ biến chuyện này thành thực. Đến lúc đó mình chính là ruồi trong mạng nhện, tùy ý anh nặn tròn ấn bẹp.

Không được, nhất định phải mau chóng nghĩ ra biện pháp.

Vô cùng lo lắng bất an đợi thêm hai ngày, thắt lưng Hứa Lương Thần đã tốt hơn nhiều. Cô cố ý giả vờ vẫn còn đau, ít nhất cũng tránh khỏi tai mắt Bành Minh Hà và bác sĩ. Đoàn Dịch Kiệt lại đến thêm mấy lần, hai vị tiểu thư Soái phủ Kỳ Phương, Kỳ Ngọc cũng dắt tay nhau mà đến.

Nghe nói chị dâu tương lai chính là cô giáo xinh đẹp của trường nữ sinh St.Mary vừa từ Mỹ trở về. Kỳ Phương, Kỳ Ngọc luôn muốn đi du học rất cao hứng, vội vã ngồi xe đến bệnh viện.

Hai chị em song sinh này do Lư phu nhân sinh ra, bộ dáng xinh đẹp động lòng người giống mẫu thân, tính tình lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Kỳ Phương im lặng dịu dàng, Kỳ Ngọc giống đứa bé mới lớn thích náo nhiệt. Mười bốn tuổi đúng là lúc nụ hoa chớm nở, nhẹ nhàng như nước, đối xử với Hứa Lương Thần thân thiết lại mang theo tôn trọng, ở chung cũng dễ dàng.

Bởi vì lời nói mười phần uy hiếp của Đoàn Dịch Kiệt, hơn nữa khi hai người đến, Bành Minh Hà vẫn hầu hạ ở bên, Hứa Lương Thần đành đoan trang rộng rãi tiếp đãi hai chị em, trong lòng vô cùng lo lắng ngóng trông chị cả đến.

Lại qua một ngày, Hứa Mỹ Thần mới lại xuất hiện.

Bành Minh Hà bưng trà đổ nước, không rời một tấc. Hai chị em nói một vài chuyện linh tinh, Hứa Lương Thần hứng thú rã rời rút một bức thư từ dưới gối ra: “Chị cả, thắt lưng của em còn đau, có thể sẽ phải ở thêm mấy ngày. Chị lấy hộ em thêm mấy quyển sách từ giá sách trong phòng em đến được không?”

Vừa nói, vừa bắt đầu tùy ý lật quyển Kinh Thi.

Hứa Mỹ Thần nhìn qua, thấy ngón tay Lương Thần cố ý chỉ vào câu thơ đầu tiên của Chu nam – Đào yểu: Đào chi yểu yểu, chước chước kỳ hoa.

Mỹ Thần giật mình, liếc nhìn em gái một cái, cười gật đầu đồng ý, vừa ra vẻ rất vui vẻ nói những chuyện xảy ra trong nhà gần đây: “…… Mấy ngày nay chính phủ đang mời tham dự hội nghị, nghe nói rất nhiều người ủng họ anh họ thăng chức thị trưởng. Phủ Đại Soái chọn đúng người, cho dù phiếu bầu không đủ, vẫn có thể nhậm chức trong chính phủ…… Nghi Chương đã làm ở Tham mưu vài năm, cũng coi như thuận lợi……”

Hứa Lương Thần hơi liếc mắt. Chị cả đang nói cho dù cô có đi, đại thiếu mặt lạnh tuy rằng sẽ tức giận, nhưng Phủ Đại Soái không đến mức ra tay với anh họ và anh rể, cùng lắm thì không thể tiếp tục lên chức tiền đồ vô vọng?

Thấy em gái hiểu được ý mình, Hứa Mỹ Thần tiếp tục khuyên nhủ: “Em hai, Phủ Đại Soái là danh môn, Đoàn đại thiếu cũng là không thẹn là đấng nam nhi ngang tàng. Chị và anh họ đều cảm thấy, chuyện hôn nhân này em không cần lo lắng, con gái dù sao cũng phải gả, cứ theo ý đại thiếu có gì không tốt?……”

Gặp chị cả vừa nói vừa lặng lẽ nhìn thư ký Bành, Hứa Lương Thần hiểu được của ý đồ của cô, cố ý nửa xấu hổ nửa lúng túng nói: “Chị cả, chị nói cái gì vậy?……”

Tiếp theo dường như cân nhắc hạ giọng hỏi: “Anh họ thật sự nói như vậy sao?”

Hứa Mỹ Thần kéo tat em gái cười gật đầu: “Đúng vậy, à, chị dâu bảo chị mang theo mì vằn thắn tể thái em thích.”

Nói xong lấy bình giữ nhiệt đưa cho Hứa Lương Thần, đứng lên: “Ăn đi, ngày mai chị lại mang đến.”

Bàn tay dưới bình có thêm một tờ giấy, Hứa Lương Thần bình tĩnh giấu đi, nhờ thư ký Bành tặng đưa chị đi ra ngoài, tìm cơ hội đọc hết một hàng chữ trên giấy, xem xong còn thấp thỏm.

Tin tức trên báo nói Phủ Đại Soái đã thừa nhận Thiếu soái Đoàn Dịch Kiệt có giai nhân trong lòng, dự tính không lâu sau sẽ chính thức đính hôn vân vân.

Từ sau hôm chị cả đi, Hứa Lương Thần thường xuyên trầm tư không nói, thái độ với Bành Minh Hà nhẹ nhàng hơn xưa rất nhiều. Bành Minh Hà thử thăm dò nói đến vài việc vặt ở Phủ Đại Soái, cô cũng sẽ lẳng lặng lắng nghe, làm Bành Minh Hà có cảm giác việc đã đến nước này đành phải chấp nhận. Trong lòng không khỏi nghĩ, vị anh họ kia thấy có hi vọng thăng chức thị trưởng, Phủ Đại Soái quyền thế tận trời, Thiếu soái anh tuấn lỗi lạc, vị Hứa tiểu thư này suy nghĩ cẩn thận cũng sẽ không tiếp tục cố chấp nữa.

Cho nên khi gọi cho Đoàn Dịch Kiệt có ý lộ ra tin tức tốt này, Đoàn Dịch Kiệt nhíu mày, không nói gì chỉ thản nhiên phân phó: “Tăng mạnh cảnh giới.”

Bành Minh Hà vâng theo, trong lòng có chút khó hiểu có chút không cho là đúng, Thiếu soái không phải quá cẩn thận chặt chẽ chứ, thắt lưng Hứa tiểu thư còn chưa khỏi, thái độ cũng có đã mềm hoá, tội gì làm điều thừa như vậy?

Bởi vì Hứa Lương Thần vẫn nói thắt lưng đau, cho nên bệnh viện mời bác sĩ nổi tiếng người Mỹ là Carl từ phòng khám Yến Châu tới hội chẩn. Hội chẩn kết thúc, Carl tiêm cho Hứa Lương Thần, vừa dùng tiếng Anh nói chuyện về tình huống của cô.

Bởi vì còn có hai bác sĩ của bệnh viện ở đây, Bành Minh Hà không chú ý, Hứa Lương Thần lại cẩn thận phát hiện, trong những câu Anh Trung hỗn loạn của Carl có hai câu tiếng Pháp. Cô nghe hiểu được không khỏi tim đập gia tốc, vội giả vờ bình tĩnh lấp liếm.

Sau khi Carl đến đây, tình huống của Hứa Lương Thần có điểm cải thiện, vì thế ngày hôm sau sau khi tiêm trị liệu một lần.

Ngày kế, lúc Carl đi vào đã là chạng vạng, Đoàn Dịch Kiệt vừa mới rời đi, Hứa Lương Thần được Bành Minh Hà đưa tản bộ trong vườn hoa. Carl tóc hoa râm cười đi đến, tiếp nhận xe lăn từ trong tay Bành Minh Hà: “Catherine, hôm nay cảm thấy thế nào? Trung Quốc có câu ‘Tịch dương vô hạn hảo’, cô đang thưởng thức ánh chiều tà sao?”

Hứa Lương Thần lễ phép chào hỏi Carl: “Bác sĩ Carl, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn ông, cùng nhau ngồi đi.”

Tiếp theo quay đầu cười với Bành Minh Hà: “Thư ký Bành, làm phiền cô mang ấm trà đến, tôi muốn nói chuyện với bác sĩ Carl.”

Nơi này là khu vườn hoa khách quý, người đi lại không nhiều lắm, cũng không có y tá ở bên cạnh, nếu mình đi rồi…… Bành Minh Hà nghĩ đến nghĩ đi, vừa rồi thái độ của Hứa tiểu thư đối với đại thiếu ôn hòa hơn trước kia không ít. Người sĩ quan La an bài hẳn là ở ngay gần đây, không có gì sai lầm, vì thế cười đáp ứng, xoay người gọi người lấy trà bánh.

Dẫn người lấy trà bánh trở về, nhìn vườn hoa trống rỗng, chén trà trong tay Bành Minh Hà “Loảng xoảng” một tiếng rơi xuống đất!