Ép Cưới

Chương 9: Yêu



Mọi chuyện đều nằm ngoài tầm dự kiến ban đầu của Tiêu Nguyên. Dù cho đúng là Bạch ông rất yêu quý cô, chỉ cần mỗi lần cô mách tội tên Bật Mã Ôn ông sẽ lấy cây gậy của mình nện vào người hắn. Nhưng cứ sau khi ăn tối , dọn dẹp xong xuôi là ông vội vã đẩy 2 người bọn họ vào chung một phòng rôi cười đầy thâm ý.

Cô chẳng hiểu nhà này làm sao nữa. Căn biệt thự rộng lớn như vậy mà lại chỉ cho cô và tên Vĩ Dương ở 1 phòng có phải là keo kiệt người giúp việc hay không ?

Cuối cùng sau một tuần đấu tranh không có kết quả cô đành chấp nhận nín nhịn, nín nhịn. Quan trọng, ăn, ngủ, nghỉ không mất tiền, không mất công lau chùi nhà cửa, quần áo có người giặt cho, không học điểm cũng cao ngút trời…. Người ta nhìn cô ghen tị còn không kịp ấy chứ. Thôi, cô đành xin lỗi tổ quốc, không còn cách nào khác cô đành ăn cơm chung với anh ta, đi học bằng ô tô với anh ta, cuối cùng là ngủ (ý nghĩa trong sáng nha) với anh ta. Cưới xin gì cô chấp tất , miễn mẹ cô không mang cô đi luộc lên rồi cắt khúc tặng cho người ta là cô hạnh phúc lắm rồi (điển hình cho người mẹ Việt Nam anh hùng…..bán con…..sale off )

……

Bữa tối kết thúc rất êm đềm. Tiêu Nguyên ăn nhiều đến mức không nuốt nổi bất cứ thứ gì nữa. Nếu không cô sẽ nôn ra cho bằng hết. Đương nhiên việc mất mặt này không thể diễn ra trước mặt Bạch ông được. Cô khệ nệ , cố sức bê cái bụng bầu…….dục thân yêu của mình đi về phòng. Ông Bạch ngay lập tức ra dấu cho thằng cháu thân yêu. Bạch Vĩ Dương gật đầu rồi chạy đến đỡ cả người cô : “ Ai nhờ em ăn nhiều như vậy chứ ?”

“ Ai nhờ anh quản tôi ăn bao nhiêu cơ chứ ?”- Cô tức tối vặn vẹo:” Ông nội đang ở đây, anh giữ ý một chút đi có được không. Tôi không tiếc tặng anh một chút đồ ăn đã qua tiêu hóa trong dạ dày đâu.”

Bật Mã Ôn rất sợ bẩn, đặc biệt là những thành quả của ói mửa nên biết ý lùi lại. Nhưng hắn lại bắt gặp ánh mắt nộ khí của Bạch ông. Bạch Phong Vân dùng khẩu ngữ nói với anh ta :” Phải tiến, không được lùi..” Rồi ông nhấc cây gậy cứng hơn sắt thép của mình lên gõ nhẹ xuống nền đất. Hắn hiểu nội dung câu nói này . Có nghĩa là nếu hắn dám chùn bước thì ông sẽ đánh cho què chân hắn ra. Năm hắn tám tuổi vì mải chơi không chịu học bài nên bị điểm kém , ông đã đánh hắn đến suýt gẫy chân. Từ sau chỉ cần ông gõ gõ cái gậy xuống nền đất hắn ngay lập tức ngoan ngoãn nghe lời. Dù hắn không sợ ông đánh nhưng giờ thứ hắn lo sợ chính là làm ông đau buồn , dù gì ông cũng chỉ muốn tốt cho hắn mà thôi.

2 người về phòng ngồi. Tiêu Nguyên nhảy ngay lên chiếc giường nệm êm trong phòng. Từ nhỏ cô đã thích giường có nệm mềm mại nhưng bố mẹ cô cứ khăng khăng nói phải nằm giường nệm cứng để không bị vẹo xương. Đến khi cô đi học đại học cũng không kiếm nổi cái giường nào vừa ý thích . Vậy nên bây giờ cô đặc biệt kết cái giường này. Đã thế ngay trước giường còn có cái TV màn hình phẳng 60 inch , ngồi xa mấy thước vẫn nét căng. Cô chắc không biết rằng mọi sở thích của cô từ cái chi li nhất như đèn trang trí màu gì ,treo ở đâu , treo tranh gì thì hợp đều được Bạch Vĩ Dương lấy thông tin cặn kẽ từ thái hậu ma ma. Hắn chỉ muốn cô được thoải mái nhất tại ngôi nhà này, để cô từ từ mở lòng với hắn mà thôi.

TV chẳng có chương trình gì hay cả, toàn là mấy cô dẫn chương trình cười điệu đà chỉ chỉ trỏ trỏ. Phim cũng toàn là phim tình cảm Hàn Quốc cả, sướt mướt thấy ớn cả sống lưng.Cô chỉ thích xem phim hành động và phim kinh dị mà thôi. Chán nản chuyển kênh một lần nữa cô thấy có một bộ phim hành động lạ .

Cảnh đánh nhau trong phim diễn ra rất hoành tráng . Cô chăm chú ngồi theo dõi nội dung. Phim đang chiếu đến đoạn bom nổ bất chợt cảnh nóng mắt hiện lên. Đôi nam nữ đang dây dưa quấn quit với nhau ngay trong nhà khogần vụ nổ. Tiếng rên ư ử vang lên nghe rất ….. ba chấm….. Cô vội vàng đứng lên ngó ra ngoài cửa đảm bảo âm thanh này không có ai nghe được rồi mới rón rén quay lại phòng chuẩn bị chuyển kênh. Thực ra cô không phải chưa từng xem qua những cái kích thích như thế này nhưng thần kinh cô chấp nhận nó không được tốt cho lắm. Chỉ khi nào buồn quá cô mới coi thử thôi. Nhưng cô nhìn mãi mà chẳng thấy cái điều khiển đâu, rõ ràng là cô vừa để trên giường cơ mà ? Cô từ từ ngẩng mặt lên. Tên Bạch Vĩ Dương vừa tắm xong đầu còn ướt , tay cầm điều khiển, mắt nhìn trừng trừng cái tivi như muốn chọc thủng một lỗ trên đó vậy. Cảnh kích tình trong phim này cũng thật là…..đã 5 phút rồi mà vẫn chưa hết. Cô cảm thấy mình sắp hóa đá đến nơi đành lắp bắp nói : “ Tôi, thực ra không phải cố ý xem phim này …..nhầm thôi mà…..anh tắt đi chứ.”

Rồi cô lao thẳng đến tivi rút ổ cắm

“ Em có thể ấn nút đỏ dưới mép kia , không nhất thiết phải rút dây điện ra .” – Anh bước tới xoa xoa đầu cô cười mỉm : “ Lớn rồi còn gì, năm lớp 8 anh đã xem phim thế này rồi. Em không nên ngại. Truyện bình thường thôi.”

Cô tự nhiên nổi giận phừng phừng quay ra nhìn hắn : “ Nói cho anh biết. Tôi 18 tuổi còn chưa biết JAV là cái gì, chưa hiểu hentai là cái thể loại quái đản nào. Anh tưởng ai cũng đen tối như anh chắc.”

Cô không tự chủ lao ra ngoài đóng sầm cửa lại. Bật Mã Ôn đứng đó hồi lâu cả nửa ngày mới nói được với bản thân một câu : “ Cô ấy là người trong sáng.” (viết đến đoạn này tự nhiên cảm thấy tội tội cho bạn Dương. THôi người trong sáng thì nên dạy dỗ cho nó đen đi một chút vậy :))

Tiêu Nguyên ra khỏi phòng đi tới khu vườn trước sân nhà ngắm sao. Cô rất thích ngắm sao. Nhìn bầu trời chi chít những đốm trắng rất đẹp và dễ chịu khiến cô quên hết mệt mỏi. Nhớ hồi học phổ thông có lần bị mẹ mắng, cô đã lôi Nhã Kì ra đê giữa đêm chỉ để ngồi ngắm sao và khóc. Nghĩ lại thì cô và mấy đứa bạn thân có chung một đặc điểm đó là dù thế nào cũng rất mạnh mẽ. Họ đã thề rằng chỉ được khóc trước mặt 4 người mà thôi. Đó là 3 người bạn thân và người mình sẽ yêu suốt đời này.

Nhưng tạì sao cô lại thấy tức giận và buồn nhỉ ? Là cô vô tình xem, là cô trong sạch…. Nhưng hắn lại làm như cô là đứa con gái mặt dày (dù căn bản chính là như thế) ham muốn quá mà phải đi xem phim XXOXXO không bằng ~!@#$%^&*

Chờ một chút…….tại sao cô phải quan tâm tới suy nghĩ của hắn nhỉ……. Hắn nghĩ xấu về cô thì càng tốt chứ sao ? Như vậy cô có thể tránh xa hắn ra……….Vì cái lí gì mà cô lại lo hắn nghĩ không tốt cho mình ??????

Bất chợt cô cảm thấy vô cùng rối loạn. Cô đang làm sao đây ? Bầu trời sao cứ xoay xoay quanh đầu cô. Rút điện thoại trong túi ra cô gọi điện cho Nhã Kì.

“ Alo mày hả, tao có chuyện rồi .”

Cô nghe thấy tiếng bút sột soạt trên giấy chắc chắn cô nàng này lại đang chăm chỉ chuẩn bị bài tiểu luận rồi.

“ Tao bận lắm mà. Hôm nay không phải cá tháng tư đâu ?”

“ Không đùa, mày ơi…”- Cô mệt mỏi kéo dài giọng

“ Chết rồi, câu này khó quá mà tao chưa đọc trong sách. Thôi tao đến thư viện đây mày chơi vui vẻ.”- Nhã Kì nhanh chóng cúp máy ngay lập tức.

Tiêu Nguyên ngệt mặt. Đúng là Nhã Kì chỉ có thể từ chối cô khi đang học mà thôi. Cô đành nhấn gọi cho Linh Thái .

“ Mày à ?”

“ Tao biết mày kiểu gì cũng gọi mà. Con Nhã Kì vừa đi thư viện bảo tao chuẩn bị tinh thần xong. Mày có gì nói mau tao nghe coi. Tao đang bận đi kiếm chồng đây.”

Tiêu Nguyên thở dài : “ Mày mà chịu yêu thì tao cởi trần chồng cây chuối trước cửa kí túc xá cho mày nhìn.”

Linh Thái phun thằng ngụm nước vào cái laptop trước mặt. Đầu óc hiện lên hình ảnh không trong sáng của Tiêu Nguyên : “ Khụ khụ…. Mày cứ coi như mày may mắn. Rồi có gì nói mau, tao đang chửi nhau trên mạng.”

“ Ừ,nếu mày tự nhiên rất tức giận khi người đó nghĩ xấu về mình. Cảm giác như kiểu lo sợ mình bị người đó coi là không trong sáng…Như thế nào nhỉ…..Đại loại ……chắc là....mình muốn tốt đẹp trước mặt người đó..... thì có nghiã là gì ?”

Linh Thái ngoạm táo rồi hỏi : “ Tình trạng của mày ?”

“ Đúng vậy.”

“ Thế thì là do mày muốn xin cái gì từ kẻ đó nên mới nịnh sủng vậy thôi. Quên đi em , trời nhiều sao kìa em.”

Rồi Linh Thái cũng “tiện tay” tắt máy luôn. Tiêu Nguyên nhìn trời mà thở dài, thế thì cô đừng hỏi cho xong. Hắn cái gì cũng đã cho cô rồi , còn hận không thể cưới cô ngay lập tức chứ đừng nói là cô muốn xin hắn cái gì. Bảo hắn hái sao cho cô có khi hắn cũng đi ấy chứ. Cô đành gọi cho Tiểu Hạ vậy

“ Vẫn chưa hài lòng hả. Tao đang tắm nè mày .”

“ Tao chẳng cần nịnh hắn. Tại sao lại có suy nghĩ như thế ?”

“ Cảm giác đó là với Bạch Vĩ Dương sao ?” - Tiểu Hạ gần như gào rú qua điện thoại.

Tiêu Nguyên lấy danh dự cá nhân ra mà đảm bảo truyện này không đầy 1 phút nữa cả phòng cô sẽ biết hết.

Trong lúc đó Tiểu Hạ đang ngồi trên giường ăn hoa quả quay ra gọi 2 cô bạn lại thì thầm :” Chúng mày ơi, hóa ra đứa nó vừa nói chính là Bạch Vĩ Dương.Thế nghĩa là sao ?”

Cả 3 gật gù vuốt cằm suy nghĩ. Tiêu Nguyên từ đầu dây bên kia không đợi được nữa lại gào lên : “ Có nghe không vậy hả ?”

“ Đây đây , giải thích ngắn gọn nhé. Triệu chứng này xuất phát từ não mà ra. Do dây thần kinh số mấy mấy đó điều khiển. Người ta gọi vắn tắt là , là gì ấy nhỉ ? Để từ từ…” – Tiểu Hạ cố kéo dài thời gian cho Linh Thái đi tìm thông tin. Chợt Nhã Kì nhảy dựng lên giật lấy cái điện thoại : “ Mộc Nhã Kì, chẳng lẽ cậu thích hắn ta rồi sao. Chỉ có thích Bạch Vĩ Dương nên mới lo hắn nghĩ xấu về mình như vậy .”

Tiêu Nguyên để cách xa cái điện thoại khỏi tai cả thước lắp bắp : “ Đùa gì kì vậy. Tao làm sao……làm sao lại thích hắn được…….mày nghỉ đi…..tao ngủ đây mệt rồi.”

3 cô nàng đang nghe điện thoại há hốc mồm nhìn đồng hồ , 8 giờ thôi mà , có cần đi ngủ sớm thế không ?

Tiêu Nguyên vội vã cúp máy vùi đầu vào chân suy nghĩ. Cô là người mạnh mẽ không giống như kiểu tự lừa dối mình hay cố quên đi. Nhưng cô càng nghĩ càng thấy việc Nhã Kì nói rất vô lí. Hắn nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa trông có đẹp trai một chút nhưng cô vẫn không đến mức tim đập chân run. Cô cũng chưa bao giờ tỏ ra hiền thục xinh đẹp trước mặt hắn cả. Ngủ trong lòng hắn lâu như vậy cô cũng không có cảm giác gì. Nói chung chắc chắn trường hợp đó là không có khả thi. Cô vui sướng mỉm cười tự diễu bản thân đã lo lắng không đâu rồi ngẩng đầu lên vừa ngắm sao vừa hát ngêu ngao nghe như lợn bị chọc tiết. Nói chung cô đánh đàn hay hát thì đều không có năng khiếu cả. Nếu không muốn nói là trình độ như học sinh tiểu học.

Cùng lúc ấy Bạch Vĩ Dương đứng cách cô chỉ một đoạn chưa đầy 5 mét . Anh cảm thấy trong lòng có một cảm xúc kì lạ, hạnh phúc,sung sướng chỉ muốn nhảy lên. Dù cô chưa yêu anh nhưng ít nhất là có thích một chút đi đã,anh sẽ cố gắng từ từ để cô có thể chấp nhận mình. Từ trước đến nay cũng chưa bao giờ anh muốn đạt được mục tiêu của bản thân đến như thế. Giờ thì anh đã hiểu tại sao bố mẹ mình lại bất chấp tất cả để có thể đến được bên nhau như vậy. Chỉ vì đã lỡ gặp nhau, lỡ nhìn thấy nhau,lỡ yêu nhau mà thôi.

Anh chợt cảm nhận được có người đứng đằng sau mình nên quay lại. Hóa ra chính là Bạch ông. Ông cười hiền từ xoa đầu anh như đứa trẻ rồi đưa cho anh tờ giấy. Anh chưa cả kịp nói gì ông đã đi vào nhà rồi.

Anh nhờ ánh đèn ngoài sân đọc tờ giấy đó. Những chữ viết run run nhưng vững chãi của ông anh không tài nào quên. Vì chính ông ngày trước cũng là người dạy dỗ anh viết từng nét từng nét chữ một . Khiến khi đi học anh toàn bị điểm kém môn chính tả (sát phong cảnh) . Ông viết một bức thư cho anh giống như ông đã từng làm khi anh giận dỗi :

" Ông hiểu, cháu trai của ông rất yêu cô bé đó. Nhưng đứng trên phương diện của một người ông, ông muốn cháu phải hiểu rõ. Cô bé đó hơi ngốc một chút, khó tiếp thu một chút. Trong chuyện tình cảm càng kém cỏi hơn. Vậy nên cháu hứa với ông đừng có nóng vội nghe không ? Ông tin Tiêu Nguyên dù có yêu cháu đi chăng nữa nhưng một khi nó nghĩ không ra sẽ ngay lập tức chạy trốn khỏi cháu. Việc có quay lại hay không thì ông cũng không dám nói trước. Cháu biết yêu nhưng chưa hiểu hết về yêu được đâu. Có yêu chính là duyên phận , mà có duyên phận thì chính là có yêu. Dù cháu có yêu con bé bao nhiêu mà duyên phận không tới thì cháu cũng phải chấp nhận. Sống cho thật tốt đừng để đánh mất những gì minh đang nắm giữ được. Cũng giống như khi cháu ngồi ở sàn niêm yết giá chứng khoán. Có thể buổi sáng giá cổ phiếu của cháu đủ cho cháu sống sung túc cả đời... Nhưng đến chiều giá cổ phiếu bỗng dưng tụt dốc không phanh khiến cháu mất tất cả . Quan trọng cháu phải có sự nhanh nhẹn bình tĩnh, kiên trì, quyết đoán và đã đi bước nào chắc chắn bước đấy. Việc trước kia ông cố gắng ngăn cản bố mẹ cháu khiến ông mệt mỏi lắm rồi. Ông mong cháu hạnh phúc.

Gửi tới cháu - Ông nội Bạch Phong Vân

Bạch Vĩ Dương gấp bức thư lại bỏ vào túi áo rồi đi đến chỗ Tiêu Nguyên rồi ngồi xuống cùng cô :" Đêm nay trời thật đẹp. Lần này anh ngồi với em , từ sau anh sẽ là người đầu tiên bế em vào nhà cho em biết tay."

Tiêu Nguyên đấm vào lưng anh ta rất mạnh :" Không cần quản. Thích thì anh cứ vào đi."

Anh không né tránh cú đấm của cô ,thấy lưng hơi tê dại :" Anh muốn ngồi với em. Muốn đợi đi ngủ cùng em cơ...."

2 người lại chơi trò đuổi- bắt- đánh như mọi khi đến lúc mệt nhoài rồi mới chìm vào giấc ngủ

Yêu là gì

Là thứ quan trọng đến đâu

Anh không biết

Cô cũng không biết

Họ bên nhau

Trong vòng tay ấm áp

Trong nhịp thở của nhau

Không rời xa

Ấy chính là hạnh phúc lớn lao lắm rồi

Chỉ mong thời gian ngưng đọng mãi mãi mà thôi .