Eo Thon Nhỏ

Chương 29



Editor: Trà Đá.

Đường Nhân vội vàng tiến tới tách hai người ra.

Ngược lại Vương Tử Diễm lại càng thêm điên cuồng, kéo Lục Trì về phía mình, trong miệng liên tục nói những câu nghe không hiểu nổi.

Xem ra bà ta chỉ đấm đá lung tung, dường như không còn thần thức?

Chờ đến khi bà ta tung ra một động tác, Đường Nhân thiếu chút nữa là hít một ngụm khí lạnh, tay mắt lanh lẹ, trực tiếp đẩy Lục Trì ra, che chắn trước mặt anh, bị va chạm cho nên phát ra tiếng kêu đau đớn.

Mẹ anh điên cuồng lên nên sức lực cũng không nhỏ, cứ chăm chăm đánh vào người Đường Nhân.

Không nghĩ tới Vương Tử Diễm lại bị bất tỉnh.

Đường Nhân không nghĩ kết quả lại như thế này, cô duỗi tay lay lay Vương Tử Diễm, quả thật là bị bất tỉnh, không có một chút phản ứng nào, tóc dài cũng loạn.

Lục Trì ôm lấy mẹ anh, nói: “Cậu… Cậu mặc kệ đi.”

Đường Nhân trừng anh: “Cậu là người của tớ, sao tớ có thể mặc kệ được?”

Lục Trì: “…”

Đường Nhân không một chút thẹn thùng, phủi phủi quần áo đứng lên: “Phải đến bệnh viện thôi, cũng may bệnh viện ở gần đây.”

Vừa vặn đối diện trường tư nhân Gia Thủy mới xây dựng một bệnh viện loại ba, từ chỗ bọn họ đứng có thể thấy tên bệnh viện, hiện tại không có chỗ nào tốt hơn chỗ đó.

“Ừ.” Lục Trì cúi đầu đáp lại.

Hiện tại mẹ anh đã hoàn toàn bất tỉnh, nhưng nhìn chung vẫn rất bất an.

Lục Trì cõng mẹ anh lên.

Đường Nhân cũng vừa may có mang theo điện thoại di động bên người, cô lập tức bấm 120.

“Đau… Đau không?”

Đường Nhân nghi hoặc, cô thu di động lại ngẩng đầu lên thì phát hiện ra Lục Trì đang nhìn cô chằm chằm.

Lục Trì thấy cô không có phản ứng, lại hỏi một lần nữa.

Đường Nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn anh lắc lắc đầu.

Hai người đi ra cổng.

“Hai đứa muốn đi đâu?” Bảo vệ kêu lên.

Buổi tối không thể để học sinh ra khỏi trường, lỡ như có chuyện gì không may xảy ra thì mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu ông ta, trước kia không phải là không có chuyện phát sinh.

Trước kia ông ta xem tin tức, trên báo chí nói có trường nội trú nọ cho học sinh ra ngoài vào buổi tối, sau đó bị xe đụng, cha mẹ tới nhà trường làm nháo nhào một phen.

Làm bảo vệ trước cổng trường không thể để cho chuyện này xảy ra.

Đường Nhân chỉ chỉ phía đối diện: “Chúng cháu muốn đến bệnh viện.”

Bác bảo vệ có chút khó khăn: “Định đi như vậy sao? Gọi xe cứu thương chưa?”

“Dạ chưa tới.” Đường Nhân nói.

Mùa đông không thể ở bên ngoài lâu được, cô đảo tròn mắt, xoay người nói với Lục Trì: “Trong phòng bảo vệ có máy sưởi, đưa mẹ cậu vào trong chờ xe cứu thương đến.”

Lục Trì không nói lời nào, nhấc chân đi vào trong.

Bác bảo vệ đi tới hỗ trợ, nhưng bị Lục Trì ngăn cản.

“Vậy thì vào trong chờ xe cứu thương đến.” Bác bảo vệ nói, “Xe cứu thương chắc cũng sẽ tới nhanh thôi, đợi chút đi, ra ngoài nguy hiểm lắm.”

Vừa dứt lời, âm thanh xe cứu thương lập tức vang lên ở trước cửa.

Vài y tá đi xuống, động tác thuần thục chuyển Vương Tử Diễm qua băng ca, Lục Trì nhìn Đường Nhân, rồi sải bước đi.

Đường Nhân cũng vội vàng chạy theo sau, nếu không xe cứu thương sẽ chạy đi mất.

“Nè nè…”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bác bảo vệ, Đường Nhân nói: “Tí nữa cháu sẽ gọi điện thoại cho ba cháu. Với lại đi theo cùng xe cứu thương cũng không sao.”

Bác bảo vệ vốn muốn đi cùng, nhưng nghĩ lại hôm nay người trực ban cùng bác lại xin nghỉ bệnh, nên cũng không thể rời khỏi vị trí làm việc được.

Sau khi cửa xe cứu thương đóng lại, bác bảo vệ lập tức gọi điện thoại cho giáo viên.

Mặc dù không biết rõ nam sinh kia học lớp nào, nhưng bác bảo vệ vẫn biết Đường Nhân học lớp 14, cho nên lập tức thông báo cho Lâm Nhữ biết.

~

Trong xe cứu thương rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nói chuyện của bác sĩ và y tá trên xe.

Lục Trì chăm chú nhìn Vương Tử Diễm, mặt bà ta trông rất yếu ớt, đôi môi mỏng tái nhợt.

Đường Nhân nhỏ giọng: “Lục Trì, đừng lo lắng quá.”

Cô cũng không ngờ rằng sự tình lại đến mức này.

“Tay.” Đường Nhân kinh ngạc kêu lên.

Vừa rồi cô không chú ý, hiện tại nhìn thấy trên tay Lục Trì lộ ra vệt đỏ rõ ràng, còn có dấu móng tay lưu lại, nghiêm trọng nhất là lúc anh bị té nên bị thương, miệng vết thương rỉ ra một chút máu.

Lục Trì nhắm mắt, theo phản xạ giấu tay ra phía sau.

Đường Nhân trực tiếp kéo tay anh, hàng lông mày thanh tú cau lại, lo lắng nói: “Cậu xem nè, chảy máu rồi, phải băng bó lại gấp.”

“Không… Không sao hết…” Lục Trì lí nhí trả lời.

Y tá nghe thấy vậy, lại nhanh chóng thoa oxy già cho Lục Trì.

Trong cả quá trình được sơ cứu thì Lục Trì chỉ im lặng, cặp kính che kín mắt anh, cho nên từ góc nhìn của Đường Nhân cũng không thể biết được tâm tình của anh như thế nào.

Đến lúc băng bó vết thương, Đường Nhân đột nhiên vươn tay ra: “Chị y tá, để em làm cho ạ.”

Y tá sững sờ, nhìn thấy vẻ mặt cùng ánh mắt của Đường Nhân, y tá lập tức hiểu ra, nhưng vẫn hỏi: “Em biết cách làm sao?”

“Dạ biết, trước kia em có học qua.” Đường Nhân gật đầu.

Trước kia cô hay bị thương khi đánh nhau nên thường xuyên lên phòng y tế, sau đó cô tự học cách xử lý vết thương.

“Được, nhớ cẩn thận một chút.” Y tá cũng không làm khó dễ, dù sao cũng chỉ là rách da, không có gì nghiêm trọng.

Lục Trì có chút bất mãn nhìn Đường Nhân.

Đường Nhân vỗ vỗ tay anh, cười nói: “Yên tâm, kỹ thuật của tớ tốt lắm đó.”

Đối với người cô quý trọng, thì chắc chắn cô sẽ rất cẩn thận, cô nhẹ nhàng cẩn thận không làm đau anh.

Lục Trì cũng không rút tay lại, ngầm đồng ý hành vi của cô.

Đèn chiếu trên khuôn mặt Đường Nhân, lông mi đen nhánh khẽ rung, ánh mắt xinh đẹp thường ngày khẽ rũ xuống, vẫn khiến người khác chú ý.

Hai tai Lục Trì giật giật, anh xoay đầu đi chỗ khác không nhìn cô nữa.



Bệnh viện cách trường học không xa lắm, xe cứu thương đi mấy phút đã tới nơi.

Sau khi kiểm tra một loạt xong thì cũng đã là nửa đêm, cuối cùng Vương Tử Diễm được xác nhận là do thần kinh căng thẳng dẫn đến bất tỉnh, lại thêm ăn uống không đủ chất, chỉ cần truyền nước là được.

Sau khi bệnh nhân được đưa về phòng riêng, bác sĩ có dặn dò vài câu, rồi rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại Lục Trì và Đường Nhân ở đó.

Chủ nhiệm lớp tự nhiên thầy giáo Ngô cũng đã tới nơi.

Sau khi thấy tình hình cũng âm thầm thở dài một tiếng, tính cách của Lục Trì không phải bị ảnh hưởng bởi gia đình sao, lần này cũng xảy ra chuyện này.

Thầy giáo Ngô nhìn về phía đối diện: “Đường Nhân, em đi về trước đi, có thầy ở đây là được rồi.”

Đường Nhân trực tiếp trả lời: “Không.”

“…” Thầy giáo Ngô không biết phải nói gì.

Trên thực tế thì thầy giáo Ngô không phải chủ nhiệm lớp của Đường Nhân, hơn nữa đoán chừng cho dù cô giáo Lâm có đến nói cũng vô dụng, cùng lắm thì thấy ấy ở lại đây cũng không thể xảy ra chuyện gì được.

Lục Trì thấp giọng nói vài câu với thầy giáo Ngô.

Thầy giáo Ngô có chút ngây người, chỉ có thể thở dài, rời khỏi phòng bệnh, đi đóng viện phí.

Đến nửa đêm, bệnh viện cũng không có nhiều bệnh nhân, hành lang cũng chỉ có vài y tá đi đi lại lại.

Lục Trì nhìn Đường Nhân, cương quyết nói: “Cậu… Cậu về… Về đi.”

Hiếm khi thấy anh cương quyết như vậy, Đường Nhân cũng không kịp phản ứng, cho đến khi Lục Trì lặp lại lời nói một lần nữa.

“Được, tớ về.” Đường Nhân bất đắc dĩ nói.

~

Nửa đêm, Vương Tử Diễm đột nhiên rên rỉ.

Động tĩnh không lớn, nhưng lại khiến Lục Trì bừng tỉnh, anh dí sát tai lại gần mới nghe được bà nói “…Nước”, sau đó lại không nghe được nữa.

Trong phòng bệnh chỉ có hai mẹ con bọn họ.

Phòng tắm của phòng bệnh nằm ở ngoài, Lục Trì đành phải ra ngoài, hiện tại anh đã hoàn toàn tỉnh táo.

Mởi đẩy cửa ra, ánh mắt anh lập tức cố định tại một chỗ.

Đường Nhân đang ngủ gà ngủ gật ở trên ghế hành lang.

“A?”

Đột nhiên có giọng nói nho nhỏ truyền đến.

Lục Trì đang ngây người nhìn Đường Nhân, nghe thấy tiếng nói thì lập tức hoàn hồn, quay đầu lại nhìn mới thấy có một y tá đang đi tới.

“Không phải hai người đi cùng nhau sao?” Y tá lại gần, nghi ngờ nhỏ giọng hỏi, “Mấy tiếng trước tôi thấy cô ấy ngồi đó, sao không về mà lại ngủ ở đây?”

Lục Trì trợn to hai mắt: “Mấy… Mấy tiếng trước?”

“Đúng vậy.” Y tá gật đầu, suy nghĩ một chút, “Khi đó… Khoảng 12 giờ khuya.”

Vài tiếng trước cô ta đến phòng bệnh nhân kiểm tra, thấy có một cô gái xinh đẹp đang ngồi một mình ở ghế hành lanh, có đến hỏi thăm hai ba câu.

Khi đó cô gái này còn nói là ngồi một chút rồi đi, cho nên cô ta cũng không hỏi nữa.

Sau khi kiểm tra bệnh nhân xong, cô ta lại không yên tâm hỏi lại một lần nữa, sau khi xác nhận cô gái không nói dối mới yên tâm rời đi.

Hiện tại cũng đã ba giờ sáng, ai ngờ cô gái đó lại ngủ ở đây, không an toàn chút nào, hơn nữa bây giờ cũng đang là mùa đông.

Mặc dù bệnh viện có mở máy sưởi, nhưng cũng không quá cao, nếu tỉnh thì cảm thấy bình thường, nhưng khi ngủ nhất định sẽ bị lạnh.

Lục Trì không trả lời.

“Để tôi đánh thức cô ấy dậy, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh mất.” Y tá nói.

Y tá chuẩn bị tới đánh thức Đường Nhân, lại bị người sau lưng giữ lại, Lục Trì lắc lắc đầu, giọng nói cực thấp: “Không… Không cần.”

“Hả?” Y tá đại khái cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, nhưng mà không kịp phản ứng.

Lục Trì trực tiếp đi vượt qua y tá, nhỏ giọng nói: “Để tôi.”

“Vậy cũng được, nhớ phải nhẹ nhàng một chút nhé.” Y tá mỉm cười dặn dò, cầm thuốc đi vào phòng bệnh nhân.

Hành lang lại khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn lại hai người.

Môi Lục Trì động động, cúi gập người, đang chuẩn bị duỗi tay, thì người trên mặt ghế đột nhiên động một cái, anh lập tức thu tay về.

Đường Nhân cau mày, co người lại.

Thấy cô không tỉnh lại, Lục Trì thầm thở phào nhẹ nhõm, cởi áo khoác ra đắp lên người cô.

Rồi sau đó cẩn thận bế cô lên, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Đường Nhân cũng không tỉnh lại, chỉ hơi nhíu mày, Lục Trì đứng yên không dám động đậy.

Y tá vừa đúng lúc đi từ phòng bệnh nhân ra, thấy bộ dạng này của anh, muốn đi qua giúp đỡ.

Chưa đợi y tá đi lại, Lục Trì đã lắc lắc đầu, rõ ràng không cần cô ta giúp đỡ, nên đành phải đứng đó xem.

Đường Nhân cử động một chút nhưng vẫn không tỉnh lại, ngược lại lại tìm được tư thế thoải mái ngả vào trong lòng Lục Trì, sau đó dãn lông mày tiếp tục ngủ.

Lục Trì thở hắt ra một hơi.

Anh còn sợ cô sẽ tỉnh lại. Cũng may cô ngủ rất sâu.

Cửa phòng bệnh chưa đóng, Lục Trì nghiêng người, rón rén đi tận vào giường trong cùng.

Y tá đứng ngoài cửa không đi, nhìn chằm chằm hai người trong phòng bệnh.

Tuổi cô ta cũng không lớn lắm, lúc đầu nhìn qua cũng cảm thấy rất bình thường, nhưng sau khi chứng kiến một loạt hành động diễn ra thì xem ra cũng không bình thường, chàng trai rất trân trọng cô gái.

Không muốn đánh thức cô gái, động tác lại còn rất nhẹ nhàng.

Mặc dù trên mặt thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng không ngờ lại là người rất tỉ mỉ, khiến cho cô ta rất có cảm tình.

Bây giờ còn có chàng trai nào có tâm như thế? Cô ta lắc đầu rời đi.



Trong phòng bệnh chỉ bật một ngọn đèn, càng đi vào bên trong càng tối. Hai giường ở bên trong đều trống không.

Lục Trì chậm rãi đi đến cái giường thứ hai, cúi người cẩn thận đặt Đường Nhân xuống, rất sợ đánh thức cô. Sau khi thấy cô vẫn còn say giấc, anh kéo chăn lên đắp cho cô, cúi người chỉnh lại tư thế cho cô.

Đường Nhân đột nhiên duỗi tay vòng qua cổ anh, kéo anh xuống.

Bình thường sức lực của cô không nhỏ, Lục Trì bị kéo xuống bất ngờ, thiếu chút nữa là đè lên người cô, cũng may anh phản xạ nhanh lẹ chống tay trên giường mới không bị ngã.

Lục Trì mở to mắt, không dám cử động, giờ phút này khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau một gang tay, một mùi thơm như có như không bay vào mũi anh.

Ở khoảng cách gần nên cái gì cũng nhìn thấy rất rõ.

Đường Nhân có làn da rất đẹp, lông tơ trên mặt rất nhỏ, không có một chút mụn, bóng loáng giống như trứng gà lột, sắc môi màu hồng anh đào, ướt át mê người.

Lục Trì đột nhiên nhắm mắt lại.

Đường Nhân nửa ngày không có động tĩnh gì, anh mới vươn tay muốn lấy tay cô ra.

Nhưng khi anh vừa động phải làn da mịn màng bàn tay cô, thì nghe thấy cô thì thầm một câu.

“Lục Trì, đã hôn tớ rồi thì là người của tớ.”