Em Tới Là Để Ôm Anh

Chương 26



Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Coi cô như cái gì?

Tần Chấn giống như tỉnh ngộ, thấp giọng cười: "Thì ra là có chuyện như vậy, chú hiểu rồi, nếu đối phương cứ cường ngạnh dán tới thì tùy tiện coi như là sủng vật linh tinh gì đó đặt ở bên người giải sầu đi, tâm tình tốt thì cho cô ta chút thể diện, chuyện nhỏ này chắc cháu cũng không cần tốn sức gì nhiều, cô ta có thể mang ơn đội nghĩa không chừng, cũng đúng, thế này mới giống tác phong của người nhà họ Tần."

Tần Chấn nói chuyện vẫn ôn hòa như cũ, đôi mắt lại quét qua bức tường trang trí bên kia, ông ta đứng ở phía sau Tần Nghiên Bắc, biểu tình không tốt lắm.

Tới lúc này rồi mà Tần Nghiên Bắc lại thu liễm lại là sao, không đành lòng nói những lời quá nặng với Vân Chức? Bằng không lấy thủ đoạn không lưu tình của anh, tùy tùy tiện tiện nói vài câu cũng có thể dễ như trở bàn tay đánh nát lòng tín nhiệm cùng thân cận của cô gái nhỏ với anh.

Chuyện liên quan tới Vân Chức, Tần Nghiên Bắc làm vẫn luôn ngoài dự kiến của ông ta.

Nếu như chính chủ không muốn nói lời quá tàn nhẫn, vậy chỉ có thể tự ông ta hành động thôi, chỉ là hiệu quả tất nhiên sẽ giảm hơn so với trong dự đoán của bản thân.

Vân Chức đứng ở bên kia bức tường, ngón tay chậm rãi nắm lại, nhíu mày nhìn bức tranh trang trí ở trên tường, ánh mặt lại giống như có thể xuyên thấu qua, nỗ lực muốn thấy được phản ứng của Tần Nghiên Bắc.

Cô ở trong hoàn cảnh lạ lẫm này, có chút đầu nặng chân nhẹ, ban đầu cô nghe được những lời kia của Tần Nghiên Bắc, từ rất sâu trong lòng mình còn lặng lẽ treo một cái khả năng mỏng manh rằng – Thái tử gia có phải hay không có ý với mình.

Nhưng cô còn chưa kịp cảm thấy yên tâm, những chữ sau đó liền không hề thương tiếc ập xuống, để cô không có lấy một chút chuẩn bị nào.

Cô vẫn luôn cho rằng, mặc kệ người bên ngoài nghĩ như thế nào, nghị luận ra sao đi nữa, Tần Nghiên Bắc vẫn hiểu rất rõ tâm tư của cô, anh biết là cô tới báo ân, biết là cô thật lòng muốn chăm sóc cho thân thể của anh, muốn anh bình phục.

Nhưng mà vừa rồi chính miệng anh nói, cô bất quá chỉ là lấy báo ân trở thành cái cớ, thực tế lại đối với anh dùng hết mọi tâm cơ, mục đích không thuần, anh thế nhưng lại nghĩ giống như những người khác, coi cô trở thành một người bụng dạ khó lường muốn trèo cao.

Tần Chấn thuận miệng nói một câu "sủng vật" như vậy, cô đợi nửa ngày, cũng vẫn không chờ được lời phản bác của Tần Nghiên Bắc.

Tính cách Tần Nghiên Bắc tùy tiện như vậy, nếu như không phải thật sự nghĩ như vậy thì chắc chắn sẽ bật lại vài câu, mặc kệ đối phương là ai, nhưng anh lại không làm, anh lại trầm mặc, cam chịu cách nói này.

Tần Ngọc thấy thời cơ đã ổn, nhíu mày giữ chặt tay Vân Chức, trong mắt lộ ra chua xót đồng tình, dùng khẩu hình nói: "Đừng nghe nữa, chúng ta đi thôi."

Vân Chức khách khí nhẹ nhàng tránh khỏi tay bà ta, trong lúc vô tình nhìn đến lắc tay sang trọng đắt tiền trên cổ tay mình, trong lòng tràn đầy trống vắng mờ mịt, trào phúng đột nhiên tới, hốc mắt hơi cay cay.

Tần Nghiên Bắc không tin cô, cũng không cần cô.

Thì ra thời gian dài như vậy, đều là một mình cô nhiệt tình, cái gì mà chiếu cố chứ, cái gì mà cứu vớt tâm lý anh chứ, còn coi nhau là bạn bè, toàn bộ đều giống như trò cười tự cho mình là đúng vậy.

Hiện tại cô mặc lễ phục, trang điểm tinh xảo, xuất hiện ở nơi mà cả đời này cô cũng không thể với tới này, giống như trò hề vậy.

Tần Ngọc bày ra thần sắc đau lòng, ôm lấy bả vai Vân Chức, thanh âm cực thấp thì thầm: "Cháu đừng thương tâm, Nghiên Bắc chính là như vậy, cô nhìn ra được, cháu không phải cô gái như thế, nếu ủy khuất thì..."

Bà ta muốn Vân Chức lên tiếng.

Tức giận hay làm loạn cũng được, ủy khuất đến khóc ra càng tốt, chỉ cần có thể làm ra động tĩnh lớn là được, thừa dịp hiện tại người nhà họ Tần còn chưa đi hết, Tần Nghiên Bắc bị làm ồn như vậy nhất định biểu cảm trên mặt sẽ rất khó coi, sẽ trở thành đề tài câu chuyện.

Với tính tình của Tần Nghiên Bắc, có khả năng sẽ giận chó đánh mèo lên Vân Chức, cũng có thể vấn đề tâm lý sẽ trực tiếp tái phát, để cho mọi người chứng kiến, đều tận mắt nhìn thấy người thừa kế không ai bì nổi này của Tần gia trên thực tế là một kẻ điên có bệnh tình nguy kịch.

Vân Chức lại cắn chặt môi, không rên một tiéng, cho dù đáy mắt đã có một tầng hơi nước, trên mặt vẫn không lộ ra bất cứ yếu ớt nào.

Cô nhìn Tần Ngọc, lại nhìn bức tường, biết một đầu bên kia là Tần Chấn.

Đáy lòng hơi vỡ nát của cô tận lực duy trì sự bình tĩnh, nhớ tới Tần Chấn là người luôn đối nghịch với Tần Nghiên Bắc, vậy Tần Ngọc cố ý hay vô tình mang cô tới đây? Có phải bà ta đứng trên cùng một chiến tuyến với Tần Chấn hay không?

Vân Chức rất rõ ràng, những câu nói đả thương người đó là do Tần Nghiên Bắc tự mình nói, không hề phản bác câu "sủng vật" cũng là tự anh làm, không ai có bản lĩnh bức bách anh.

Nhưng những lời này vừa lúc bị cô nghe được lại là một chuyện khác.

Cho dù Tần Nghiên Bắc chỉ coi cô như một sủng vật có rắp tâm không rõ thì cô cũng không thể để bản thân mình trở thành công cụ để người Tần gia tính kế Tần Nghiên Bắc.

Anh đối với cô có ơn cứu mạng, cô vĩnh viễn sẽ không lấy oán báo ơn, coi như là... đây là chút báo đáp cuối cùng cô có thể làm vì anh đi.

Vân chức trấn định cười cười với Tần Ngọc, câu lấy ngón út của bà ta tỏ vẻ có chuyện muốn nói, sau đó liền xoay người đi ra bên ngoài hành lang, cố ý phóng nhẹ bước chân, không cho âm thanh giày cao gót phát ra.

Tần Ngọc do dự mà nhìn chằm chằm cô, bà ta có thể ngay tại lúc này hô to "Chức Chức" để Tần Nghiên Bắc nghe thấy, nhưng lại có chút sợ bỏ lỡ việc Vân Chức thực sự có chuyện gì quan trọng hơn.

Sau khi cân nhắc, Tần Ngọc vẫn lựa chọn ngậm miệng, đuổi theo Vân Chức, chờ rời khỏi phạm vi hành lang, trở lại hoàn cảnh ầm ĩ, bà ta lập tức hỏi: "Sao vậy?"

Vân Chức vén tóc rũ ở trước mặt ra sau tai, động tác ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt nhìn qua lại thanh lãnh lưu loát, nhẹ giọng nói: "Không có gì, chỉ là muốn nói với ngài, son môi dính trên răng ngài rồi."

Tần Ngọc sửng sốt, biểu tình phập phồng vài lần, bà ta ý thức được mình đã bị cô gái này lừa, cho dù hiện tại quay lạ, Tần Nghiên Bắc nhất định cũng đã rời đi rồi, bà ta đã bỏ lỡ cơ hội làm cho tên chó hoang kia mất mặt trước tất cả mọi người.

***

Tần Nghiên Bắc ứng phó với Tần Chấn xong, trước tiên liền trở lại chủ thính.

Tần Chấn lão cáo già kia, có lời trả lời hôm nay của anh thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không làm khó dễ Vân Chức, còn sẽ tiếp tục sắp xếp Vân Chức ở bên cạnh anh, tiếp tục nỗ lực trên người anh.

Rốt cuộc thì so với anh tính tình sắt đá trong quá khứ thì hiện tại anh có thể chấp nhận một người phụ nữ rồi, vô luận là bạn gái hay là sủng vật chó má gì trong miệng Tần Chấn, đối với bản thân Tần Nghiên Bắc tạm thời đều có thể dùng được.

Tay Tần Nghiên Bắc đặt bên dưới áo khoác, trong bàn tay là một cái hộp hình vuông lớn, bên trong là vòng ngọc.

Lúc nãy ở trên lầu, ông nội đã nghiêm túc đưa cho anh, bảo anh tặng cho Vân Chức, nói cái gì mà quà gặp mặt cho cháu dâu tương lai.

Lão gia tử lớn tuổi rồi, đầu óc không còn tỉnh táo nữa, bất quá chỉ là đưa về nhà ăn một bữa cơm mà thôi, anh còn chưa nghĩ gì đâu, cái gì mà cháu dâu tương lai chứ?

Anh đối với Vân Chức... hiện tại đến tình cảm cũng không được tính, bị cô theo đuổi đến không còn biện pháp, chỉ bằng một chút tâm động kia mới phát triển tới ngày hôm nay, yêu cũng không có, nói gì tới hôn nhân.

Anh đẩy cái hộp về: "Chức Chức học vẽ tranh, không thể mang trang sức ở trên tay, đổi cái khác cho cô ấy đi."

Lão gia tử không đồng ý: "Không mang được không có nghĩa là không thích, vòng ngọc rất tốt, có tính truyền thừa, đáng giá, sau này có thể tiếp tục truyền cho con của hai đứa đi."

A.

Chưa đâu vào đâu cả, con ở đâu ra vậy.

Lòng bàn tay Tần Nghiên Bắc âm thầm nóng lên, lạnh mặt, bất đắc dĩ lắm mới cầm lấy cái hộp đi xuống lầu.

Vân Chức không phải muốn được chấp nhận hay sao, cái vòng tay này ít nhiều gì cũng coi như là chứng minh, xem cô nhận cái này rồi, tâm tình tốt lên, còn có thể gây chuyện với anh như thế nào nữa chứ, đêm nay nếu cô lại chủ động muốn hôn môi thì đúng là quá mức rồi.

Tần Nghiên Bắc từ xa xa thấy Vân Chức, cô rũ đầu đứng ở một góc, làn da tuyết trắng, vòng eo cực nhỏ, an tĩnh giống như một khối ngọc chạm khắc tinh mỹ, cùng với đại sảnh này, cùng với toàn bộ người nhà họ Tần đều không hợp.

Cảm nhận được cái nhìn chăm chú, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, tầm mắt ở dưới ánh đèn chạm nhau.

Tần Nghiên Bắc khó có thể hình dung ra cảm thụ một khắc đó, rõ ràng là đối diện nhau như bình thường, nhưng trái tim lại giống như đột nhiên bị rất nhiều cây châm dày đặc đâm tới, dường như có dự cảm nào đó đang không ngừng đánh tới.

Giữa mày anh nhíu lại, vẫy tay bảo cô qua đây.

Vân Chức rất nghe lời, đến gần liền lập tức vòng ra phía sau anh, nắm lấy tay vịn xe lăn, hỏi: "Tần tiên sinh, có thể đi rồi sao?"

Bất quá chỉ là một câu xưng hô đơn giản mà thôi, nhưng lại câu lấy thần kinh của anh, vừa động, huyệt thái dương liền ẩn ẩn đau đớn.

Tần Nghiên Bắc nghiêng đầu bất mãn liếc cô một cái.

Cơm cũng đã ăn rồi, vị trí bên cạnh anh cô cũng đã ngồi, lúc này còn nhớ tới phải giả vờ khách sáo sao. Ở trước mặt đám người Tần gia này đúng là rất đứng đắn.

Chờ trở lại trên xe, không chừng cô lại muốn làm nũng các thứ với anh cũng nên.

Tần Nghiên Bắc thấp giọng "ừ" một tiếng: "Về nhà."

Đêm tối đen như mực, Vân Chức đẩy Tần Nghiên Bắc đi ra cửa hiện, đã có xe chờ sẵn ở bên ngoài, trợ lý với tài xế cùng nhau đi qua, đỡ thái tử gia lên xe.

Tần Nghiên Bắc ngồi lên xong, cửa hàng sau cũng không có đóng lại, chờ Vân Chức ngồi vào, tựa như mỗi một lần đều như vậy mà dựa tới gần anh.

Nhưng Vân Chức lại ngơ ngẩn nhìn hai giây, sau đó đi qua thay Tần Nghiên Bắc đóng cửa sau lại, ngược lại kéo cửa ghế phụ ra, ngồi ở phía trước.

Trong nháy mắt Vân Chức lên xe, tài xế liền đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng có thể cảm giác được không khí trong chiếc xe nhỏ hẹp chợp bị đông lạnh lại, ngực ông thắt lại, không dám hô hấp, thật cẩn thận hỏi: "Vân tiểu thư, cô ngồi ở đây sao?"

Vân Chức gật đầu, không nhìn người phía sau, nhỏ giọng nói: "Lái xe đi, Tần tiên sinh mệt mỏi, cần phải trở về."

Hàng phía sau chỉ có tĩnh mịch, khí chất áp bức từ tận trong xương cốt của người nọ không hề thu liễm, là loại có thể bức cho người khác hít thở không thông.

Vân Chức kiên trì không quay đầu lại, tài xế hoảng đến không biết nên làm sao mới tốt, thấy thái tử gia không nói chuyện, cho rằng anh ngầm đồng ý, nhanh chóng khởi động xe, lái ra khỏi Tần trạch.

Trên đường đi, Vân Chức vẫn luôn rũ đầu, yên lặng tháo mấy thứ đồ trang sức trên người xuống, xếp vào trong một cái hộp xa hoa Tần Nghiên Bắc đưa cho cô, ôm ở trên đùi.

Cảm giác áp bách nặng nề ở trong xe làm cho cổ họng cô có chút tanh ngọt nhợt nhạt, cô nỗ lực chịu đựng, thẳng đến khi xe đến gần cửa lớn Nam Sơn Viện, trên đường trống trải không có xe nào đi qua, cô mới ý thức được, bản thân không muốn đi vào.

Cô vốn chuẩn bị đưa Tần Nghiên Bắc về C9 xong, liền thu dọn đồ đạc, tối hôm nay sẽ dọn ra, không cần làm một trò cười tự cho mình là đúng nữa.

Ân tình chưa trả xong, sau này cô sẽ vẽ nhiều tranh tích cóp nhiều tiền một chút, mua một cái gì đó có giá trị cho Tần Nghiên Bắc là được. Cho dù thái tử gia không cần hay chướng mắt đi nữa thì cũng không sao, còn hơn là cô trở thành một con sủng vật ở trong căn biệt thự kia.

Ngẫm lại đúng là buồn cười, cô quá để mắt chính mình, Tần Nghiên Bắc có thân phận gì cơ chứ, vết thương của anh, bệnh của anh, nơi nào cần cô tới nhọc lòng, cô có thể làm ra cái gì được chứ, cho rằng bản thân có tác dụng với anh, cho rằng cô với anh là bạn bè.

Nhưng hiện tại xe tới gần cửa rồi, trong lòng cô lại đột nhiên cảm thấy khó chịu, không nhịn được nhớ lại thời gian dài từ trước tới nay, cô đã ngốc nghếch chờ ở trước cổng lớn này như thế nào.

Một chút cũng không muốn vào.

Vân Chức nói với tài xế: "Phiền chú, dừng xe ở đầu đường có được không."

Tài xế theo bản năng dẫm phanh lại, lúc này cô mới xoay đầu, muốn nói một câu với Tần Nghiên Bắc, nhưng một khắc đối mặt với anh, không biết sao lại cắn chặt hàm răng.

Đèn đường trên đường chỉ có một chút là có thể chiếu vào trong xe, người Tần Nghiên Bắc lọt vào trong bóng ma, biểu tình hoàn toàn ẩn nấp, hơi có thể nhìn đến chỉ là cái cằm căng thẳng cùng khóe môi của anh, đường cong sắc bén dị thường, làm cho người ta sợ hãi.

Anh nặng nề hỏi: "Không về nhà, dừng xe ở đây làm gì?"

Vân Chức mở miệng, vẫn là ngữ điệu ôn nhu như thường, ở trong bóng đêm được phủ lên một tầng sương mỏng: "Tôi không vào đâu."

Tần Nghiên Bắc giống như nghe được lời gây rối vô cớ buồn cười nào đó: "Không vào, em muốn đi đâu?"

Lúc này tài xế đã dừng xe ở bên đường, thấy tình hình này, có cho ông mấy lá gan cũng không dám ở lâu, vội vàng báo một tiếng cho Tần tổng, sau đó liền xuống xe chạy tới chỗ khác tránh quấy rầy.

Vân Chức thấy không rõ Tần Nghiên Bắc, vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng anh, nghiêm túc nói: "Tần tiên sinh, trước kia là tôi không có tự mình hiểu lấy, một bên tình nguyện tới báo ân, đã gây thêm nhiều phiền toái cho anh, có thể là anh nghĩ tôi lì lợm la liếm, không biết âm thầm cất giấu thứ tâm tư gì, nhưng tôi xác thật là muốn chiếu cố anh."

"Cho tới hôm nay, tôi mới hiểu được, sự tồn tại của tôi trừ ngẫu nhiên có thể giải sầu cho anh ra thì căn bản không có tác dụng gì."

"Tôi không phải mặt dày không có tâm, cho dù tôi muốn báo ân, cũng không cảm thấy bản thân kém một bậc."

"Mấy ngày qua đã tạo thành hiểu lầm cho anh, thực xin lỗi anh, anh yên tâm, chuyện báo ân tôi sẽ không dong dài nữa, sau này sẽ dùng cách khác trả lại anh."

"Nam Sơn Viện tôi sẽ không vào nữa, quần áo trên người ngày mai tôi sẽ chuyển phát nhanh cho anh, nếu anh ngại bẩn, vậy tôi sẽ trả tiền, đồ của tôi ở trong phòng có thể bảo dì Trịnh hỗ trợ gửi cho tôi, nếu như anh ngại phiền thì ném đi cũng được."

Vân Chức nói xong liền áp xuống nỗi đau như có như không trong lồng ngực, lông mi rũ thấp, cuối cùng vẫn giống như bạn bè gọi tên anh lần nữa: "Nghiên Bắc, tôi đi trước, cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều lần như vậy, hy vọng anh sẽ sớm ngày bình phục."

Cô muốn xuống xe, tứ chi lại như cứng lại, mất vài giây cũng không thể động.

Uy áp của người kia ở phía sau nghiền đến xương cốt cô đều có cảm giác trước sau chân thật.

Anh bỗng nhiên giống như thay đổi thành một người khác, không còn là chú mèo lớn ngạo kiều cô quen thuộc nữa, tiếng nói lãnh lệ truyền ra từ trong bóng tối, đâm vào màng tai Vân Chức: "Vân Chức, tôi dung túng em nhiều ngày như vậy, Tần gia bên kia cũng mang em trở về, em chính là như vậy hồi đáp tôi?"

Vân Chức vốn đang nhịn lại cảm giác ủy khuất, nhưng ở câu hỏi này của anh liền bùng nổ.

Cô tận tâm tận lực chiếu cố anh, mỗi ngày có thời gian rảnh đều sẽ chạy tới Nam Sơn Viện, gần đây chỉ có chú ý tới việc tiếp xúc thân thể mà thôi, anh lại cho rằng cô cố tình?

Anh phảng phất như là vị tôn giả vĩnh viễn luôn nhìn từ trên cao xuống, chất vấn liên tiếp: "Muốn gây chuyện thì có phải cũng nên có giới hạn rồi? Em muốn cái gì đều có thể nói thẳng với tôi, đừng thử thách điểm mấu chốt của tôi!"

Vành mắt Vân Chức đỏ lên: "Tôi không có gây chuyện, chỉ là không muốn làm chuyện ngu ngốc nữa thôi."

"Những chuyện em làm với tôi gọi là chuyện ngu ngốc?" Ngữ khí của Tần Nghiên Bắc khiếp người, âm trầm cười lạnh, "Tôi hỏi em một lần nữa, có về với tôi hay không."

Chỉ cần cô biết một vừa hai phải, đừng lấy chuyện này đâm vào thần kinh của anh nữa, giả bộ bày ra chút làm nũng tỏ vẻ đáng thương, làm tốt bổn phận của một cô bạn gái thôi thì những lời vừa rồi anh có thể không so đo với cô.

Cái gì gọi là kém một bậc, anh nào có một lần để cô kém một bậc?!

Vân Chức thấy thái độ anh cường ngạnh như vậy, quyết đoán lắc đầu: "Không vào, bây giờ tôi đi ngay."

Âm cuối của cô còn có chút run, đẩy cửa ra, đem hộp trang sức đặt ở trên ghế, không hề lưu luyến bước xuống xe.

Tần Nghiên Bắc xuyên thấu qua cửa sổ đen nhánh trước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm mặt cô, khóe mắt ở thời điểm bản thân không hề phát giác đã đỏ lên, đầu ngón tay anh bấu chặt đầu gối, không ngừng ghim vào trong, không hề cảm giác được đau đớn, chỉ có cảm giác một tầng lại một tầng mất khống chế đụng phải trái tim anh.

"... Vân Chức, lần này em quá đáng rồi..." Anh lãnh lệ nhìn cô, "Bây giờ em xuống xe, liền đừng nghĩ tới chuyện đi lên nữa."

Không phải cô yêu anh sao.

Không phải vì theo đuổi được anh mà thủ đoạn gì cô cũng dám dùng sao?!

Hiện tại cô đã kiêu ngạo tới mức dám kích anh như vậy rồi.

Anh thật sự đã sủng cô đến vô pháp vô thiên, hôm nay đưa cô về Tần gia, thỏa mãn yêu cầu của cô, cô ngược lại càng cậy sủng sinh kiêu, cảm thấy đã hoàn toàn bắt chẹt được anh rồi có đúng không?!

Cô muốn làm gì, buộc anh yêu cô? Muốn được chấp nhận còn chưa đủ, một hai phải đào tâm anh đi?

Cô nhóc này ý nghĩ kỳ lạ, sao anh có thể yêu cô chứ, anh yêu không được bất cứ ai.

Dùng chiêu bỏ đi để dọa anh?

Rõ ràng người yêu sâu đậm là cô, người không có anh không chịu được cũng là cô.

Mặc dù hôm nay cô rời đi, nhưng chắc chắn không tới hai ngày nữa sẽ trở về tìm anh.

Vân Chức cúi người xuống, ấn cửa xe, cuối cùng chăm chú nhìn Tần Nghiên Bắc, vẫn như cũ không thấy rõ đôi mắt của anh đang dần dần đỏ lên, anh dùng sức siết chặt cái hộp vòng ngọc của cô, lòng bàn tay đã mài ra chút máu.

Những hơi thở ấm áp có thể trấn an được anh trên người cô dần dần rời xa, tiếng nói bị gió đêm cắt nứt.

"Tôi sẽ không lên."

"Tần tiên sinh, tôi muốn báo đáp anh, nhưng tôi không phải sủng vật của anh."

-----------

Shmily: Cái mỏ hỗn như thế này là phải ngược vài chương cho nó đã cái nư:))))