Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh!

Chương 5: Diệp thảo bị ngất



Em sẽ mãi thuộc về anh!



Về đến nhà, Diệp Thảo đi tắm rồi lăn quay ra giường đi ngủ mà chẳng ăn uống gì. Trong một đêm, Diệp Thảo giật mình tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần vì cơn ác mộng. Mãi gần đến sáng, cô mới có thể ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, dì Lan lên phòng gọi Diệp Thảo dậy, “Diệp Thảo à, cháu dậy nhanh đi, không dậy là muộn học đó.”

“Dì Lan, cho cháu ngủ thêm 5 phút nữa thôi, lần này cháu hứa cháu sẽ tỉnh dậy.” Diệp Thảo kéo chăn che kín đầu.

“Lúc nãy cháu bảo 5 phút nữa dậy, bây giờ lại bảo ngủ thêm 5 phút nữa, cháu định 5 phút nữa đến khi nào nữa? Dậy đi, cháu sắp muộn học rồi kìa.” Dì kéo chăn của Diệp Thảo ra.

Diệp Thảo mơ mơ màng màng hỏi dì Lan, “Mấy giờ rồi ạ?”

“7 giờ 5 phút rồi.” Dì Lan vừa nói hết câu thì Diệp Thảo bật dậy chạy nhanh ra khỏi giường chuẩn bị cho buổi học. Cô chạy qua chạy lại như tia chớp khiến cho dì Lan chóng hết cả mặt.

Chuẩn bị trong vòng 5 phút, Diệp Thảo chạy nhanh đi học, dì Lan gọi theo, “Này, cháu không ăn sáng à?”

“Không ạ, nếu cháu ăn thì muộn mất, là lớp trưởng không thể đi học muộn được.” Diệp Thảo không quay đầu lại đáp lời dì Lan, cô chạy thục mạng về phía nhà để xe.

Đến trường Diệp Thảo gửi xe rồi chạy lên lớp, đến cửa lớp thì thấy cô giáo vẫn chưa có mặt ở lớp thì mới thở phào nhẹ nhõm, đi từ từ đến chỗ của mình ngồi. Tiếng trống trường lúc này mới vang lên báo hiệu giờ học bắt đầu. Diệp Thảo không tin vào tai của mình, lấy ngón út ngoáy lỗ tai, cô lại quay xuống nhìn vào đồng hồ treo tường cuối lớp, nhụi mắt mấy lần như không thể tin vào mắt mình, “Bây giờ mới 7 giờ 15 phút, thật không thể tin được, trong vòng 10 phút thôi, chỉ 10 phút mà vừa chuẩn bị mọi thứ và có mặt ở lớp đúng giờ. Trời ạ! Mình đúng là thần tốc, ha…ha…ha.” Diệp Thảo thấy thế cười tự đắc, “Phải ghi kỉ lục này vào mới được.”

Học được một lúc Diệp Thảo cảm thấy hơi chóng mặt. Vì từ tối hôm qua đến đến sáng nay cô vẫn chưa ăn uống gì, lại còn buổi sáng chạy nhanh quá nên mới thành ra như này. Trên bục giảng, giáo viên đang giảng bài, Diệp Thảo cố gắng tập chung nghe giảng nhưng đầu cứ đau như búa bổ chẳng nghe được gì, cô lắc đầu cho tỉnh táo. Nhật Thiên ngồi bên cạnh thấy biểu hiện của Diệp Thảo không được ổn cho lắm, “Này, cô có bị làm sao không?”

Diệp Thảo nghe thấy tiếng của Nhật Thiên thì ngẩng đầu lên nhìn anh, “Có bị làm sao thì tôi cũng không cần cậu quan tâm.” Diệp Thảo nhíu mày, trên môi khẽ nhếch lên nụ cười, “Cậu đang quan tâm tôi sao?”

Nhật Thiên không thèm nghe lời lải nhải của Diệp Thảo, trả lời thế là biết không sao rồi. Anh quay mặt lên bảng chăm chú nghe giảng, không thèm để ý đến Diệp Thảo.

Diệp Thảo cảm thấy trời đất quay cuồng, gục đầu xuống bàn. Nhật Thiên thấy thế thì kéo vai cô lay lay. Diệp Thảo ngẩng đầu lên cười mỉa, “Đã quan tâm đến tôi như thế thì nói toẹt ra luôn đi lại còn giả bộ. Nếu đã quan tâm đến tôi thì để ý thầy giáo giúp, lúc nào thầy giáo xuống thì lay tôi dậy.” Nói xong Diệp Thảo gục mặt xuống bàn.

Nhật Thiên thấy nụ cười mỉa của Diệp Thảo thì cảm thấy rất tức. Bản thân tự nhắc nhớ mình là không thèm để ý đến cô nữa, dù có bị ngất thật đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Giờ học kết thúc, Bạch Nguyệt chạy đến chỗ con bạn rủ xuống căng tin ăn thì đã thấy Diệp Thảo gục mặt xuống bàn ngủ, Bạch Nguyệt lắc đầu, “Haizz!! Chắc là tối qua lại thức khuya đây mà.” Thế là Bạch Nguyệt rủ Phong Nhã đi xuống căng tin.

Mọi lần, cứ lúc nào đi ngủ muộn là y rằng giờ ra chơi Diệp Thảo lại gục mặt xuống bàn ngủ. Bạch Nguyệt có kéo thế nào đi nữa cũng vô dụng. Lặp đi lặp lại nhiều lần, Bạch Nguyệt rút ra được một bài học là cứ thấy cảnh này thì chỉ còn cách đi ăn một mình sau đó mua đồ ăn về cho Diệp Thảo ăn sau.

Nhật Thiên coi Diệp Thảo như không khí, giờ ra chơi anh được mấy thằng bạn thân ở lớp bên cạnh rủ đi chơi nói chuyện phiếm, thế là Nhật Thiên cũng đi luôn, chẳng thèm liếc nhìn Diệp Thảo một lần nào nữa.

Trên sân thượng của trường, ba chàng trai hotboys của trường Angel tụ tập lại với nhau. Mỗi người một vẻ, một tính cách riêng. Trương Nam Vũ và Trình Hạo Minh là bạn thân của Nhật Thiên. Ba người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, lúc Nhật Thiên du học bên Mỹ họ cũng không bị mất liên lạc, khi nào Nhật Thiên về nước họ thường tụ tập với nhau nói chuyện.

Người có khuôn mặt baby cực kì dễ thương đó là Trương Nam Vũ, mồm mép lúc nào cũng hoạt động, tình trường phong phú nhất trong ba thằng, thay bồ như thay áo, thích ăn uống (ham ăn). Còn Trình Hạo Minh có khuôn mặt lãnh đạm nho nhã, nụ cười của Hạo Minh cực kì quyến rũ có thể làm cho nữ sinh trong trường hồn siêu phách lạc lên cõi bồng lai. Người có vẻ trầm tĩnh nhất, ít nói lạnh lùng, trên mặt ít khi biểu đạt cảm xúc đó chính là Nhật Thiên, nhưng khuôn mặt của anh khiến cho nữ giới nhìn vào mà mê luôn.

Trương Nam Vũ cầm lon 7up uống một ngụm cười nói vui vẻ, “Ê, Thiên, số mày đỏ đó nha, vừa mới vào trường mà có bao gái bu vào, nhìn thấy mày thì mắt cứ sáng lên như ruồi thấy mật ấy. Lại còn được ngồi cùng hotgirl của trường mình nữa chứ và còn được cô ấy tỏ tình. Chẳng bù cho tao cầm hoa đi tỏ tình mấy lần mà bị từ chối, mày thấy ông trời có bất công quá không?”

Nhật Thiên trầm tĩnh, mắt hướng về phía xa, “Cô ta chỉ diễn thôi.”

Nam Vũ nhíu mày, “Mày nói gì? Diễn? Mày đang đùa à? Thôi đi cả trường đều đồn ầm lên kia kìa.”

Vẻ mặt vẫn như cũ, Nhật Thiên đáp, “Tao không đùa, là cô ta đang diễn, đúng là loại người hai mặt, mọi người bị cô ta che mắt hết rồi. Vẻ bề ngoài thì ngây thơ trong sáng, bên trong thì mưu mô sảo quyệt. Đây là loại người tao ghét nhất.”

NamVũ lườm Nhật Thiên, “Này, mày đừng có nói nữ thần trong lòng tao như thế chứ, tao thấy Diệp Thảo vừa thông minh vừa xinh đẹp, cô ấy có như mày nghĩ đâu.” Nam Vũ nhìn Nhật Thiên rồi nói tiếp, “Hay là mày vừa chia tay với Đan Vân nên giận cá chém thớt.”

Khuôn mặt Nhật Thiên nghe thấy thằng bạn nhắc đến Đan Vân thì có hơi tức giận, “Đừng có nhắc tới Đan Vân trước mặt tao.”

Hạo Minh từ nãy không nói gì, anh thấy sắp xảy ra chiến tranh lạnh thì liền lên tiếng, “Thôi, không nói vấn đề này nữa chuyển chủ đề khác đi.”

“Chúng mày có biết con gái của chủ tịch tập đoàn Sunshine không?” Nhật Thiên lên tiếng hỏi.

“Sao mày lại nhắc đến chuyện này?” Nam Vũ vẻ nghi hoặc nhìn thằng bạn.

“Tao và cô ta có hôn ước muốn gặp cô ta để bàn bạc về chuyện này.” Nhật Thiên vẻ mặt thản nhiên đáp.

Nam Vũ há hốc mồm, mắt mở to hết cỡ, “Hả? Mày có hôn ước á? Bây giờ là thời đại nào rồi mà lại còn có hôn ước? Mà hôn phu của mày mày còn không biết huống chi là bọn tao?”

Hạo Minh không có vẻ gì là ngạc nhiên khi nghe tin này, trầm tĩnh nói, “Con gái của chủ tịch tập đoàn Sunshine này quả thực rất bí ẩn. Tao có nghe qua ông ta có đứa con gái, nhưng chưa bao giờ xuất hiện trong các bữa tiệc hay trong giới truyền thông nào cả, chỉ thấy hình ảnh con trai của ông ấy xuất hiện rất thường xuyên trên các mặt báo, tạp chí. Con trai ông ta tên là Lục Sơn. Lục Sơn tuy tuổi còn trẻ nhưng rất có bản lĩnh, tự mình dựng nên sự nghiệp riêng, không cần phải dựa vào thế lực gia đình. Một mình anh ta điều hành một chuỗi nhà hàng và khách sạn lớn, trong đó có nhà hàng Lục Sơn.”

Nhà hàng Lục Sơn là nhà hàng nổi tiếng khắp cả nước. Ở đây không chỉ có món ăn ngon mà còn mang lại cho khách hàng đến đây có cảm giác gần gũi, ấm cúng, lãng mạn,… Khiến cho người đến đây rất thoải mái. Cùng với sự kết hợp giữa phong cách phương Đông và phương Tây làm cho khung cảnh vừa gần gũi mà lại mới lạ.

Giờ ra chơi sắp hết, Bạch Nguyệt cầm túi đồ ăn cho Diệp Thảo, đặt lên chỗ Nhật Thiên, “Diệp Thảo à, dậy ăn này, tao mua toàn món mày thích đấy, từ giờ mày mà còn thức khuya, lên lớp mà ngủ nữa thì tao không mua đồ ăn cho mày nữa đâu.” Nói xong Bạch Nguyệt đi về chỗ của mình.

Nhật Thiên quay trở lại lớp thấy túi đồ ăn ở chỗ của mình, lại thấy Diệp Thảo đang ngủ. Anh cầm túi đồ ăn đặt xuống đất rồi ngồi vào chỗ của mình.

Tiết sắp tới là tiết của cô giáo chủ nhiệm, cô là giáo viên dạy văn, tính tình cô rất tốt bụng, cởi mở, rất hiểu tâm lí của học sinh, cô luôn ân cần giảng lại bài khi học sinh không hiểu. Khi cô bước vào lớp, cô nở nụ cười rất tươi, không nghe thấy tiếng của Diệp Thảo, cô hướng mắt về phía học trò cưng thì thấy Diệp Thảo nằm gục mặt xuống bàn, nụ cười trên môi cô tắt ngấm, lo lắng đi đến chỗ Diệp Thảo, nhẹ nhàng vỗ vai, “Diệp Thảo, em bị sao vậy?”

Hành động của cô làm cho tất cả học sing trong lớp đều hướng mắt về phía cuối lớp. Cô giáo lay lay Diệp Thảo nhưng không thấy có phản ứng gì. Nhật Thiên quay sang nhìn Diệp Thảo, thấy dưới mặt Diệp Thảo có vết máu, anh liền lấy hai tay nâng người cô dậy. Cả lớp hoá đá khi nhìn thấy trên bàn có một vũng máu nhỏ, mà chỗ máu đó chảy từ mũi của Diệp Thảo. Cô giáo cũng thấy hoảng khi chứng kiến cảnh này.

Bạch Nguyệt và Phong Nhã xanh mặt khi nhìn thấy cảnh này, Bạch Nguyệt chạy đến chỗ cô bạn, vỗ má, “Diệp Thảo…cậu tỉnh lại đi…cậu bị sao vậy?” Bạch Nguyệt nhìn Nhật Thiên bên cạnh, “Diệp Thảo nằm thế này từ lúc nào rồi?”

“Đầu giờ của tiết trước.” Nhật Thiên mặt vô cảm xúc, câu trả lời có chút thờ ơ.

Bạch Nguyệt tức giận nhìn Nhật Thiên, “Cái gì, đầu giờ của tiết trước, cậu ngồi bên cạnh mà không nhận ra biểu hiện khác thường của Diệp Thảo sao? Cậu có não không vậy? Hay cậu bị thiểu năng? Tôi biết cậu ghét bạn tôi nhưng cậu đừng có mà quá đáng quá.”

Nhật Thiên nhếch mép, ánh mắt rét lạnh nhìn Bạch Nguyệt, “Cô ta nói muốn ngủ, tôi cản được sao?”

Giờ Diệp Thảo mới là quan trọng nhất, Bạch Nguyệt thấy ánh mắt đó của Nhật Thiên như thế thì càng không sợ, cô lại càng hung hăng mắng mỏ Nhật Thiên, “Này, tôi nói cho cậu biết dù có thế nào đi chăng nữa Diệp Thảo cũng không bao giờ ngủ trong giờ học, cậu đừng bịa ra cái lí do dở hơi đấy đi. Tôi biết cậu ghét bạn tôi nên biết chuyện mà không nói ra chứ gì, muốn hại cậu ấy chứ gì? Đúng là cái đồ đáng ghét, đồ kiêu căng, đồ tự phụ, đồ không có tính người, không bằng loài cầm thú, cái đồ…”

Cô giáo thấy sắp xảy ra chiến tranh thì liền ngăn cản, “Thôi, giờ phải đưa Diệp Thảo xuống phòng y tế trước đã, có chuyện gì để lát nữa nói sau.”

Bạch Nguyệt lườm Nhật Thiên, hất tay anh ra khỏi vai Diệp Thảo, “Đừng động vào bạn tôi.” Sau đó cô cùng Phong Nhã đưa Diệp Thảo xuống phòng y tế.