Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh!

Chương 14



7h tối, tại rạp chiếu phim.

Nhật Thiên đưa tiền cho Nam Vũ đi mua vé, anh nói thầm với Nam Vũ điều gì đó. Nam Vũ nghe xong nhìn Nhật thiên với ánh mắt quỷ dị nhưng cậu vẫn đi mua vé theo lời của thằng bạn.

Khi Nam Vũ mua xong vé thì Phong Nhã và Bạch Nguyệt cũng mua xong đồ ăn vặt để phục vụ cho quá trình xem phim. Đang đi thì Bạch Nguyệt bỗng dưng chỉ vào một hướng ở góc của rạp chiếu phim, “Này, Diệp Thảo, anh trai mày đi xem phim cùng cô gái nào kìa!”

Diệp Thảo nhìn theo hướng tay của Bạch Nguyệt, thấy đúng là anh trai mình đi cùng với một người con gái lạ. Nhìn người con gái đó cực kì xinh đẹp, có khuôn mặt ngây thơ. Diệp Thảo nở nụ cười tà mị, “Mọi người ở đây chờ mình chút nhé, mình muốn chào hỏi anh trai mình một chút.”

Sau đó Diệp Thảo chạy nhanh tới chỗ Lục Sơn.

Lục Sơn bên này đang vui vẻ cười nói, “Ánh Linh, em cầm thứ này đi, khi xem phim em cần những thứ này.”

Ánh Linh cầm đồ ăn vặt trong tay Lục Sơn cười vui vẻ, “Anh mua nhiều như vậy thì làm sao em ăn hết được, những đồ này ăn nhiều sẽ khiến em béo như con lợn đó, đến lúc đó anh không thích em nữa thì phải làm sao?”

Lục Sơn khẽ nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của Ánh Linh, cưng chiều nói, “Thì anh đang muốn vỗ béo em mà, trông em gầy quá, anh thích nhìn dáng vẻ đầy đặn của em hơn.”

Lục Sơn thường có rất nhiều các thiên kim tiểu thư theo đuổi nhưng anh không thèm để ý tới họ, khi bị bán đuôi, anh thường nhờ cô em gái thân yêu làm bia đỡ đạn. Nhưng lần đầu tiên gặp Ánh Linh, anh như bị trúng tiếng sét ái tình vậy.

Ánh Linh là một cô gái cực kì xinh đẹp, đôi mắt to tròn sáng long lanh như những viên ngọc trong ánh nắng ban mai, chiếc mũi cao thẳng, đôi má hồng hồng trông vô cùng đáng yêu. Rất ngây thơ, rất trong sáng, có thể ví như tiểu bạch thỏ vậy. Vì cô gái này mà Lục Sơn phải nghĩ trăm mưu ngàn kế mới có thể dụ được con thỏ con này vào hang.

T/G: Chẹp…chẹp…anh này thật gian a!

Diệp Thảo ôm trầm lấy Lục Sơn không kiêng nể gì cô gái đi cùng anh, cố ý làm ra vẻ ám muội, “Anh yêu, em nhớ anh quá!” Diệp Thảo nở nụ cười ngây thơ nhất, chớp chớp mi mắt nhìn Lục Sơn.

Lục Sơn cau mày, giọng nói có hơi hốt hoảng vì sợ đứa em gái này sẽ làm hỏng chuyện tốt của anh, “Sao em lại ở đây?”

Diệp Thảo vẫn cười, “Em đi xem phim, mà em không được tới đây sao?”

Ánh Linh thấy một người con gái xa lạ và lại còn rất thân mật với Lục Sơn, mặt bỗng biến sắc, “Lục Sơn, cô ta là ai?”

Lục Sơn nhìn Ánh Linh cười, đang định giới thiệu em gái với cô thì Diệp Thảo kéo anh ra sau cô.

Diệp Thảo đứng trước mặt Ánh Linh nở nụ cười tươi nhất có thể, “Chào chị, em tên là Diệp Thảo.” Cô quay ra đằng sau nhìn anh trai rồi lại nhìn Ánh Linh, “Em là người nhà của anh ấy!”

Diệp Thảo không để Lục Sơn lên tiếng một lời nào, nở nụ cười tà mị nhìn anh trai yêu quý, “Anh Sơn, hôm nay anh phải về nhà ngủ sớm nhé!... Em vô tình nghe được bố mẹ chúng ta nói chuyện, họ muốn sớn có cháu nội để bồng!”

T/G: Chị này thật nham hiểm!!!

Ánh Linh nghe những lời mà Diệp Thảo nói, cô cố kìm những giọt nước mắt, chỉ tay vào Lục Sơn, “Anh…anh đã có vợ rồi, tại sao lại…” Ngập ngừng không nói được nên câu, Ánh Linh cắn môi, bàn tay tát cho Lục Sơn một bạt tai, “Đồ lừa đảo!” Rồi xoay người bỏ đi.

Đám Phong Nhã nhìn và nghe thấy hết hành động kì lạ mà Diệp Thảo đã làm, họ rất ngạc nhiên không biết vì sao cô lại làm như vậy.

Còn Nhật Thiên, khi anh nhìn thấy Diệp Thảo ôm Lục Sơn một cách cực kì thân mật thì nét mặt đằng đằng sát khí muốn đi đến kéo Diệp Thảo ra thì Hạo Minh ngăn lại, nói thầm với anh, “Đó là anh trai Diệp Thảo đó, không phải cậu ghen với anh trai của cô ấy chứ!”

Nhật Thiên không nói gì chỉ lườm Hạo Minh rồi lại nhìn về phía Diệp Thảo.

Lục Sơn chạy đuổi theo Ánh Linh nhưng lại bị Diệp Thảo kéo lại, cô tỏ ra vẻ mặt tỉnh bơ như mình vừa được ăn một chiếc kẹo vậy, “Anh đi đâu vậy?”

Khuôn mặt của Lục Sơn lúc này đen xì như có ai bôi nhọ nồi vào mặt anh vậy, giọng có vẻ rất tức giận, mắng Diệp Thảo, “Em vừa làm gì vậy? Có biết là anh mất bao nhiêu công sức mới có thể mời cô ấy đi xem phim không hả? Chuyện trọng đại của anh bị em làm hỏng hết rồi.”

Diệp Thảo tỏ ra vẻ hoảng hốt, bộ mặt vẻ vô (số) tội nhưng trong lòng thì đang khua chiêng gõ trống tưng bừng khói lửa, “Em xin lỗi, em không biết là anh yêu chị ấy thật lòng. Em cứ tưởng chị ấy giống những cô gái khác, cứ bám theo anh dai như đỉa đói, cũng như những lần trước, em chỉ muốn giúp anh thôi mà!”

Lục Sơn không nói gì thêm, chạy nhanh đuổi theo Ánh Linh.

Diệp Thảo nhìn Lục Sơn khuất dần, ôm bụng cười, “Ha…ha…ha…anh trai, lần này chỉ là lần đầu thôi, giờ thì em biết điểm yếu của anh rồi, để sau này anh sẽ thế nào thì còn phải phụ thuộc vào thái độ vào biểu hiện của anh ra sao. Lần này coi như chúng ta hòa.”

Nhật Thiên thấy Lục Sơn đã đi, anh đến chỗ Diệp Thảo, kéo mạnh tay của cô.

Diệp Thảo thấy tay đau, giật tay ra khỏi tay của Nhật Thiên, “Cậu làm gì vậy? Bị thiếu oxy lên não hả?”

Phong Nhã cảm thấy chiến tranh sắp xảy ra, vội ngăn cản, kéo Diệp Thảo ra, “Phim sắp chiếu rồi, chúng ta vào trong xem thôi!”

Bộ phim chiếu trên màn hình, Diệp Thảo cau mày, “Sao lại là bộ phim này?”

Nam Vũ cười cười nhìn vào Nhật Thiên, “Mình thấy bộ phim này cũng hay, rất kịch tính, nên mình mua cho mọi người xem thử.”

Nam Vũ mua vé phim kinh dị, tuy Diệp Thảo cực kì ghét phim kinh dị nhưng cô vẫn ngồi xem cùng mọi người cho đến khi kết thúc bộ phim. Nói là đi xem phim nhưng Diệp Thảo không hề để tâm đến bộ phim, chỉ để tâm tới số đồ ăn vặt trong tay.

Nhật Thiên từ lúc bộ phim chiếu trên màn hình thì mặt lúc nào cũng cau có. Đã thế kế hoạch lại bị thất bại, anh tưởng Diệp Thảo sợ bóng tối nên cũng sợ phim kinh dị nhưng cô lại không sợ mà cô còn chẳng thèm để ý đến anh.

Cái cô gái bên cạnh Nhật Thiên cứ hét toáng lên, ôm chặt lấy anh không tha. Nhật Thiên tức giận đẩy cô gái đó ra mấy lần nhưng cứ một lúc sau cô ta lại làm như vậy. Nhật Thiên không thể chịu được nữa, đòi Diệp Thảo để chỗ cho mình.

Phong Nhã thì rất sợ phim kinh dị, cô ngồi bên cạnh Nam Vũ cứ nắm lấy vạt áo của anh thật chặt, nhất là cứ đến lúc có ảo giác mạnh là cô lại nép vào vai Nam Vũ. Nam Vũ thấy vậy cũng chẳng nói gì.

Khác với Phong Nhã, Bạch Nguyệt lại rất thích xem phim kinh dị, cô không hề dời mắt khỏi màn hình, đến đoạn hay, cô rú lên quay sang Hạo Minh, “Này, cậu xem đoạn này nè, hay cực kì luôn.”

Hạo Minh gật đầu, mỉm cười nhìn Bạch Nguyệt.

Khi kết thúc bộ phim, Bạch Nguyệt có vẻ rất là sảng khoái, cô cười không ngớt, “Bộ phim này mình xem mấy lần mà vẫn không thấy chán. À mà Nam Vũ này, cậu cũng thích bộ phim này sao? Thật trùng hợp, mình cũng thích bộ phim này.”

Nam Vũ không nói gì, gãi đầu cười, nhìn Phong Nhã vẫn đang bám chặt lấy mình, khuôn mặt thì tai xanh, có vẻ vẫn chưa hết sợ.

Nhật Thiên nhìn đồng hồ đeo tay, “Cũng muộn rồi, chúng tôi phải về đây. Hai cậu đưa Phong Nhã và Bạch Nguyệt về nhé!”

“Được.”

“Được.”