Em Phải Làm Sao Khi Quá Khứ Lặp Lại

Chương 9



2 giờ chiều, tại sân vận động trường nó,đúng 19 bạn nữ đứng ở sân vận động. Nó đang cầm chiếc loa nghe nhạc mini. Nó mở nhạc lên cho cả nhóm nghe, nhạc khá hay, bài nhảy của tụi nó gồm 4 bài gộp lại, được cát chép cẩn thận:

Barbie Girl

What Make You Beautiful

Where Have You Gone

Happy

Vì có nhiều bài mà chỉ diễn trong 10 phút (khối 10 được ưu tiên thời gian) nên tụi nó phải di chuyển đội hình liên tục, động tác nhanh nên phải tập rất lâu mới được động tác của bài 1, tập bài 2 lại phải chuyển đội hình thật nhanh. Vì thế nên đến tận 5 giờ, tụi nó mới tập được phần khung của 2 bài đầu. Cũng muộn rồi nên tụi nó giải tán ai về nhà đấy. Cô đi cùng anh nó nên nó đành đi bộ về một mình. Chán nản, nó lang thang bên vỉa hè một mình, không để ý, nó băng qua đường, một chiếc xe máy lao đên. Nó sợ đến chân tay tê cứng, chẳng làm gì được ngoài đứng nhìn chiếc xe lao đến. Người lái xe cũng xác định được tình hình vì vậy phanh gấp nhưng vẫn đụng trúng phải nó, không nặng đến nỗi chấn thương sọ não nhưng nó cảm thấy chân mình đau nhức kinh khủng.

_Sao không cô bé? Từ trên xe, một chàng trai tầm 20 tuổi bước xuống, khuôn mặt khá điển trai. Anh ta ân cần hỏi thăm nó.

_Không sao, cảm ơn. Nó nói, dù gì thì cũng không nên nói chuyện với người lạ.

_Nhà em ở đâu, anh đưa em về. Anh ta ân cần hỏi. Nó không muốn nhờ vả người lạ, liền từ chối.

_Không cần, tôi tự đi được. Nó nói.

_Vậy em tự về, đi cẩn thận. Anh ta nói, miệng hơi cười cười làm nó khó hiểu.

Nó chầm chậm đi bên vỉa hè. Chân nó chẳng hiểu sao đau nhức không chịu nổi. Người đi đường thỉnh thoảng lại cứ chỉ chỉ nó. Cố gắng lắm nó mới đi được đến cái ghế đá ven đường để nghỉ chân, tiện thể xoa nắn cái chân cho đỡ đau. Vừa ngồi xuống, nó đưa tay xoa chân thì thấy tay nó ướt ướt, giơ tay lên xem thì :Ôi trời ơi, tay nó dính đầy máu. Máu từ chân nó chảy xuống cả một mảng đỏ, đôi giày bánh mì đế cao cũng bị thấm máu, vậy mà nó chẳng biết gì. Hôm nay nó mặc quần yếm ngắn nên máu chảy từ đầu gối rất dễ thấy, thảo nào mọi người lại nhìn nó như vậy, thế mà nó chẳng hay biết. Chẳng biết làm gì, nó cầm điện thoại định gọi cho anh nó thì nhớ ra anh nó có hẹn vói Di, không nên làm phiền, gọi cho hắn thì thấy ngại kiểu gì ý. Nó đang không biết làm gì thì chiếc moto lúc nãy đụng trúng nó đi đến. Anh chàng lúc nãy bước xuống, trên tay là một đống bông băng rồi oxy già, thuốc đỏ,thuốc sát trùng đựng trong cái túi nhỏ. Anh ta cầm lấy chân cô bắt đầu lau vết máu.

_Anh làm cái gì vậy, bỏ ra. Nó nói.

_Im để anh còn làm, không chút nữa máu chảy nhiều hơn ráng chịu. Anh nói.

_Sao anh biết tôi đi đường này?

_Thế từ chỗ anh đụng em đến chỗ này có ngã rẽ nào không? Anh hỏi lại nó. Nó nghe vậy thì im luôn, chẳng nói gì nữa. Một lúc sau, lau vết máu xong, anh cầm chai oxy già bắt đầu nhỏ vào vết thương. Nó sợ nhất là nhỏ cái này.

_AAAAAAAA, đau, huhu. Nó la lên.

_Im lặng chút đi không người ta lại tưởng anh làm gì em thì khổ. Nó cắn răng chịu đựng, đôi mắt ngấn nước. Băng bó xong, anh bỏ chân nó ra, leo lên xe rồi phóng đi luôn. Nó nhìn vết thương được băng bó cẩn thận rồi lại nhìn chiếc xe, thở dài

_Trên đời này còn nhiều tên hâm như hắn thì tai nạn giao thông còn tiếp tục xảy ra. Nói xong, nó lết chân về nhà.

Về đến nhà, việc đầu tiên của nó tất nhiên là ngủ. 6 rưỡi tối, nó bị đánh thức bởi tiếng chuông của. Chắc anh nó về, nó cố đi thật bình thường xuống dưới nhà, mở cổng.

_Sao lại là anh.

_Anh hai em bảo ba mẹ em có việc nhờ anh qua trông em. Hắn nói.

_Làm như người ta là trẻ con không bằng. Nó nói.

_Có cho anh vào không? Hắn hỏi.

_Không cho, làm gì được.

_Không cho cũng vào. Nói xong, hắn dắt xe vào nhà nó.

Hắn lôi xe vào nhà nó xong, đi một vòng quanh nhà tham quan. Lần trước hắn đến đây, chưa có dịp để xem. Nó lên dọn dẹp phòng cho hắn với đôi chân đau nhức âm ỉ. Sau một hồi dọn dẹp, cuối cùng cũng xong. Nó đi xuống, còn 5 bậc nữa là hết thì bỗng nhiên nó trượt chân ngã xuống. Vết thương cũ chưa kịp khô máu thì lại bị va đập mạnh, chân nó nhói lên. Hắn nghe thấy tiếng động thì đi vội ra phòng khách xem nó bị gì. Thấy nó nằm dưỡi sàn, nhăn nhó, hắn vội vàng bế nó lên, đặt nó ngồi trên sofa.

_Em có sao không vậy. Hắn hỏi.

_Hic hic, đau. Nó nói, giọng nghẹn lại vì đau.

_Đau chỗ nào, nói anh nghe, ngoan, đừng khóc. Hắn dỗ dành nó.

_Chân tui đau lắm. Nó thật thà trả lời. Hắn nhìn xuống, một mảng quần nó ở phần dưới đã chuyển thành màu đỏ, hắn vội vàng đi xuống bếp tìm hộp cứu thương. Giữ chân nó đặt ở một chiếc ghế khác, hắn nhẹ nhàng lau đi vét máu, vừa lau vừa dỗ nó cho nó bớt đau.

_Ngoan, không đau, chút nữa là khỏi.

_Cố chịu đau chút xíu thôi, sắp xong rồi.

_Chỉ còn chút nữa thôi là xong, đừng khóc, ngoan. Hắn cứ dỗ nó như dỗ con nít, cuống cuồng lên, lúc tìm bông, lúc tìm băng trong khi mấy thứ đó ngay trước mắt. Tay lại còn vội đến nỗi loạn cả lên. Sau một hồi vật lộn với bông băng, hắn cũng băng bó xong cho nó.

_Nói, sao lại bị như vậy. Giọng hắn đổi sang nghiêm túc.

_Bị xe đụng, Nó thản nhiên.

_Xe đụng? hồi nào, sao không nói cho anh. Hắn xen chút tức giận.

_Tại sợ anh bận. Nó trả lời, bắt đầu hơi sợ thái độ của hắn.

_Sợ anh bận? chỉ cần em cần thì bận đến đâu anh cũng đến bên em được. Hắn nói, giọng bắt đầu chuyển sang nhẹ nhàng.

_Biết rồi, biết rồi.

_Tạm tha, ngủ sớm đi, mai anh chở đi học.

Nó nghe lời hắn đi ngủ luôn, mặc kệ hắn ở dưới nhà làm gì thì làm.