Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 10: Là những gì anh muốn nghe



Trả thù?

Nghe sao quen quen? Chẳng phải lần đầu tiên chạm mặt, cũng là anh tìm cô để đòi công bằng cho người “vô tội” sao?

-“Tôi nói cô biết, một lần nữa cô còn cho người đánh Hạnh, tôi nhất định không bỏ qua…”

-“Điên hả? Con Hạnh là con nào?”

-“Đừng tưởng giàu có là một tay che trời…”

Hoàng Ái Linh khi đó còn đang mải mê chuẩn bị cho buổi tiệc lớn, đâu có đủ kiên nhẫn, chỉ quay sang dặn hộ vệ liệu liệu mà giải quyết cho ổn thoả.

Cô quên béng bọn đầu gấu này đi theo anh trai từ nhỏ, mấy năm nay chuyển sang bảo vệ cô chẳng phải đấm đá nhiều lắm, thành ra chân tay ngứa ngáy lâu rồi.

Jun hôm ấy bị đánh thừa sống thiếu chết là điều hiển nhiên, người bình thường chắc sẽ ngả mũ xin hàng từ lâu rồi, chỉ có anh là dạng đầu cứng hơn đá, bầm dập khắp người vẫn không khuất phục.

-“Tiểu thư nhà các người là con quỷ cái, chết đi nhất định sẽ bị đày xuống mười chín tầng địa ngục.”



Sai, có lẽ chẳng phải từ ba năm trước. Sai, có lẽ từ chính giây phút đầu tiên.

Phải, mọi thứ đã lệch lạc, ngay từ khoảnh khắc ấy…

Đối diện với anh, mắt cô đỏ hoe, nhưng khoé môi lại khẽ cười.

-“Đúng, em đã từng sát hại rất nhiều người, Hạnh bảo bối của anh, cũng từng chết trong tay em…”

-“Cô…rốt cuộc cô cũng thừa nhận…”

-“Điều quan trọng không phải em thừa nhận hay không, mà đó là những gì Jun tin tưởng, là những gì anh muốn nghe.”

-“Thôi giảo biện đi.”

-“Được, chẳng phải anh muốn trả thù sao? Còn chần chừ gì nữa…”

Tay cô đặt lên tay anh, ép xuống đầy thách thức. Đó là điểm Jun ghét nhất ở Sa, cô chẳng giống những người con gái anh quen, cô không hiền lành, không lương thiện, cô kiêu kì và đầy cao ngạo.

-“Cô…”

-“Sao? Không dám à?”

Ai đó đã bắt đầu phát hoả, xung quanh mọi người rối ren hoảng hốt, người can kẻ khuyên. Tiếc là, đều vô ích. Cơn thịnh nộ của sếp lớn quá, chẳng ai dám liều.

Cô gái ấy, ánh mắt xót xa ai oán mà giọng điệu vẫn đầy cương quyết.

-“Nữa đi, Trương Quốc Lập, giết một con đàn bà cũng không xong, anh hèn vậy ư?”

Có người lực ngày một mạnh, có người đau tới nghẹt thở, gương mặt dần trắng bệch nhợt nhạt. Ngay thời khắc cô tưởng như không chịu được nữa, ngay thời khắc cô nghĩ rằng tất cả sẽ kết thúc, bất chợt, anh lại buông tay.

-“Tôi thua.”

Jun bỏ đi.

Nơi ấy, sàn nhà lạnh cứng, Sa ngã khuỵ. Thương một người, sao có thể tê tái nhức nhối đến thế?

…..

…..

Ba rưỡi sáng, trong căn phòng rực rỡ sắc vàng ở vùng ngoại ô có cô ca sĩ vừa xem phim vừa cười khúc khích. Từ khi sinh ra tới giờ chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc tới vậy, vui đến mức không ngủ nổi.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, trên cả tuyệt vời!

Chỉ định doạ nạt chị ta một chút, chỉ định ép công ty phải đổi quản lý, nào có ngờ?

Phải, có ngờ đâu người ta lại nhầm lẫn.

Có ngờ đâu đứa dở hơi nào đó lại tưởng cái xác trên bờ sông Hồng kia là của cô? Bao nhiêu fan gào khóc đau buồn, báo lớn báo nhỏ đồng loạt đưa tin về mụ hồ ly tinh, tiếc thương ngọc nữ nhỏ phải chịu bao uỷ khuất.

Nếu chiều mai cô khổ sở xuất hiện, sự thể còn lớn tới mức nào nữa? Cái showbiz này, hiện tại còn ai nổi tiếng hơn cô?

-“Chào em bé!”

Giọng nói quen quen khiến Hạ Oanh giật nảy. Hoàng. Ái. Linh?

Không thể nào?

Khu này nổi tiếng an toàn và bảo mật, ngoài hệ thống chuông báo động thì phải qua năm bảo vệ mới tiến được tới biệt thự chính. Hơn nữa cô còn thả bảy con chó săn trong vườn, cớ sao chị ta có thể hiên ngang đứng trước mặt cô?

Là mơ phải không?

Một con quản lý quèn sao có khả năng mang theo nhiều người đến thế? Lại toàn trai đẹp khoẻ mạnh tráng kiện nghe lời răm rắp? Một tên chuẩn bị ghế cho chị ta ngồi, tên khác tiến tới phía cô, hắn chẳng cần dùng nhiều sức cũng khiến Oanh hoàn toàn bị khống chế.

-“Chị cảnh cáo bé rồi thì phải, chị nhớ không nhầm là thế?”

Thái độ cao ngạo của Hoàng Ái Linh chọc ai đó phát điên, cô giận dữ phản công đầy châm biếm.

-“Con đ.. già, xem như mày có bản lĩnh. Còn mấy thằng này, mụ ta thuê chúng mày bao nhiêu tiền, tao trả gấp năm. À không, gấp mười. Mau tới đánh chết mụ cho tao…”

Cô cứ nghĩ, chúng sẽ mừng rỡ mà phản chủ. Nhưng không, dù trả gấp hai mươi, ba mươi hay thét giá gấp một trăm lần, thậm chí đưa ra điều kiện tiên quyết cuối cùng, một đêm vui vẻ với ca sĩ nổi tiếng cũng không ăn thua. Ngược lại, mỗi chữ cô xúc phạm chị ta, đổi lại là một cái tát trời giáng từ bọn nó.

Trong khi Oanh bị dần tới thừa sống thiếu chết thì Linh thản nhiên ngồi ăn hoa quả. Ăn có vài quả nho thôi cũng cần tới hai phục vụ, người bóc vỏ bỏ hạt, người cầm sẵn khăn và nước bên cạnh.

Giây phút ấy, ai đó sực tỉnh ngộ. Hoàng Ái Linh, chị ta…thực sự chị ta…không đơn giản…

Thực sự…không tầm thường.

Tới giờ cô mới nhận ra, phải chăng là đã quá muộn?

Người Oanh lạnh toát, mồ hôi ứa ra như nước, giờ đây, ngay cả nói cô cũng không dám, van xin, cũng chẳng biết như nào cho phải?

-“Chị Linh, tiếp theo làm gì ạ?”

Tên to cao lực lưỡng nhất cúi người xin chỉ thị, cô chủ của hắn có vẻ không hứng thú lắm, lười biếng ra lệnh.

-“Cho nó chọn.”

Chọn? Thế nào là chọn? Giờ cô mới rõ!

Hoặc uống nước đái bò, hoặc ăn phân lợn. Tất nhiên, còn phương án cao sang hơn, rạch mặt.

Hạ Oanh sợ đến tái mét, cô không đủ dũng cảm như người ta, cô không phải nữ anh hùng. Cộng thêm cái nghề này sống dựa vào nhan sắc, mất vẻ bề ngoài gần như là mất tất cả. Hôm ấy, có người đã phải nhắm mắt nuốt trôi bát nước “quý”, cũng nuốt theo toàn bộ uất hận nhục nhã.

Hai ngày sau, ca sĩ diễn viên Hạ Oanh chính thức mở cuộc họp báo xin lỗi. Toàn bộ “sự thật” được công bố, cô tự nhận mình thích hư danh, ham nổi tiếng nên đã dùng chiêu trò để đánh bóng tên tuổi, mọi việc đều là cô vu oan giáo hoạ cho quản lý của mình.

Dư luận ban đầu không tin, sợ Oanh bị ép buộc. Tiếc là sau đó, đồng loạt các quản lý cũ đều vì thù oán cá nhân mà tiếp nhận phỏng vấn, vạch trần bộ mặt giả dối của ca sĩ, giờ đến fan ruột của cô cũng lắc đầu ngao ngán.

Oanh tuyên bố tạm rút khỏi showbiz vài tháng để tự suy ngẫm về bản thân, sự thực mà nói là để tránh bão. Linh là quản lý, tất nhiên cũng nghỉ theo. Vừa định bước vào thang máy, cô nghe người ta kêu sếp lớn tìm mình.

Jun ngồi đối diện cô, giọng anh trầm trầm.

-“Đầu tiên, tôi cảm ơn tiểu thư đã giải quyết êm đẹp vụ khủng hoảng cho công ty.”

-“…”

-“Tôi biết tiểu thư có tài năng, có quyền lực. Cho dù chuyện lớn cỡ nào cũng hoá được thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ rồi xem như không. Nhưng với tư cách từng là người yêu của tiểu thư, tôi khuyên cô từ nay nên sống thiện lương đi một chút. Ở đời có luật nhân quả, cẩn thận sau này chết thảm.”

Từng lời từng chữ của Jun, chân thành đến xót xa. Tai cô như ù đi, tim gan tê tái ngột ngạt. Bọng mắt căng đầy, Sa cố nén…cô sai.

Phải, là cô sai trước. Nhưng sai thì không thể sửa sao? Nhận lỗi cũng không được hối cải?

Kết quả, nếu mãi mãi như này, liệu có cần cố gắng?

-“Cảm ơn Jun đã nhắc nhở.”

Gắng gượng lắm mới nói được vài từ trước khi rời khỏi. Bước chân Sa chưa bao giờ nhanh đến thế, cô sợ, sợ rằng ở lại đây, chỉ cần thêm một giây thôi, toàn bộ cảm xúc sẽ tuôn trào.

Căn phòng trống trơn, có người thẫn thờ đi về phía cửa sổ, lén lút kéo rèm. Sa chưa từng như vậy, khi bình thường, cô hay nhõng nhẽo, khi tức giận, sẽ trút tất tần tật.

Với anh, cô quả thật, chưa từng thốt lời cảm ơn lãnh đạm đến thế. Đôi khi anh cũng không hiểu chính mình, đôi khi anh cũng không biết, rốt cuộc cô là gì?

Một người con gái độc ác đến vậy, ngoa ngoắt như thế, vì đâu lại khiến anh ám ảnh? Cớ sao bao nhiêu việc cần giải quyết mà anh lại đứng đây, dõi theo bóng dáng bé nhỏ kia từng bước chầm chậm qua đại sảnh, rồi bần thần ngồi dưới đài phun nước?

-“Jun, cứu em…”

-“Cứu em với, em không còn đường sống nữa rồi…”

-“…”

-“Van anh….”

Tiếng khóc thảm thiết náo loạn, Trương Quốc Lập quay lại, nghiêm chỉnh trấn tĩnh đối phương.

-“Cứ yên tâm nghỉ dưỡng đi, đợi mọi chuyện lắng xuống tôi sẽ giúp em quay lại showbiz.”

-“Không phải thế…”

Hạ Oanh nức nở, nếu đơn giản như thế thì cô đã không cần nhờ tới anh. Ngay khi Hoàng Ái Linh rời khỏi, cô đã lập tức nhờ thám tử điều tra. Khởi đầu rất khó khăn bởi thông tin về chị ta không hề xuất hiện trên mạng, chưa từng có bất cứ một forum hay diễn đàn nào bàn tán, hoặc nếu có thì chắc đã bị đánh sập.

Phải vất vả lắm họ mới thu thập được chút tin tức, có chỗ cho rằng Hoàng Ái Linh là con gái duy nhất của giáo sư sử học Hoàng Tùng Lân, có người lại bảo, chị ta là bảo bối cưng của CL Group…Lời đồn thì rất nhiều, nhưng rốt cuộc, chắc chắn một điều rằng quản lý của cô sinh ra trong gia đình có thế lực.

Và quan trọng hơn nữa, theo như câu chuyện người trong cuộc kể lại, câu chuyện khiến Oanh nghe vài lần mà vẫn thấy nổi da gà.

Thần tượng của cô, từng chết trong tay chị ta.

Đúng, hồi cô còn nhỏ, cô còn nhớ mình đã rất mến mộ chị Mai Hạnh, chính chị là người đã truyền rất nhiều cảm xúc cho cô, chỉ tiếc chị hồng nhan bạc phận.

Nghe bảo khi đó Linh và Hạnh cùng trường, vì quá ghen ghét với sắc đẹp và độ nổi tiếng của Hạnh mà không ít lần Linh ra tay đánh bạn học, thậm chí còn sai người gây tai nạn.

Đó chỉ là ghen ghét thôi mà đã có kết cục như vậy, đằng này với bao nhiêu trò bẩn thỉu cô làm, Hạ Oanh sợ rằng Hoàng Ái Linh sẽ không tha cho mình dễ dàng đến thế. Cô thành thật kể mọi chuyện với sếp lớn, mong anh chỉ điểm cho cô một lối thoát, một con đường sống.

Chẳng thể ngờ!

Jun sau khi nghe xong, chiếc bút trong tay cũng nát vụn. Toàn thân anh căng cứng, choáng váng bức bối như muốn nổ tung.

-“Là cô làm? Cặp đại gia, giả bộ tự tử, phát ngôn gây sốc, kể từ chuyện cái váy đến thỏi son…là cô…”

-“Em biết em chơi dại, em biết em ngu, mà em đâu có rõ về chị ấy, em hối hận lắm rồi, xin anh cứu em…”

Cô tức tưởi van nài, khóc lóc thống khổ. Nhưng Jun chẳng có lấy nửa điểm thương cảm mà còn rất phẫn nộ, anh vội vã nhìn qua phía cửa sổ, nhanh chóng rời phòng lao xuống phía đài phun nước.