Em Nghe Anh Giải Thích

Chương 12



******

Lúc nghỉ trưa, Thẩm Ký chạy đến bàn Đông An Á nói: “đưa điện thoại cho tớ mượn dùng một chút, tớ không đưa.”

” kêu anh tớ nghe một chút.” Đinh đại gia kiều chân đùa giỡn nói.

“Anh.”

“…”

“Cảm ơn.”

Thẩm Ký trốn vào phòng rửa tay, phát ra một cái tin nhắn cho Trình Dung: “Có phải là bởi vì mẹ em?”

Chờ hai phút, hắn bắt đầu gọi điện thoại. Trình Dung không có tắt máy. Thẩm Ký quyết tâm, một lần vừa một lần gọi, ngực như trướng lên, nỗi uất ức như dâng trào. Gọi đến cuộc thứ mười tám, rốt cục cũng có âm thanh truyền tới.

“uy”

Trái tim nhỏ bé trong một giây bay lên liền rớt xuống: “Hứa Quốc Tề”

“là tôi”

“sao lại là anh? Trình Dung đâu?”

“Hắn a… Hắn ở bên cạnh, uống say đến bất tỉnh.”

“Ban ngày uống rượu gì chứ(tửu)?” Thẩm Ký cau mày, “Hơn nữa hắn có thể uống rượu à!”

Hứa Quốc Tề cười gượng hai tiếng: “Không ngăn được nha.”

Thẩm Ký đột nhiên nhớ tới trọng điểm vấn đề: “Hắn tại sao không để ý tới tôi?”

“Híc, tôi không biết.”

“Vậy anh tại sao cũng không để ý đến tôi?”

Hứa Quốc Tề đỡ trán: “chuyện hai người các cậu, tôi không tiện xen vào…”

“Nghe giọng điệu này, anh rõ ràng đã biết rõ sự tình.” Thẩm Ký từng bước ép sát, “Hắn nói với anh cái gì?”

Hứa Quốc Tề cười khổ: “Không, không nói gì. Nói rồi cũng nghe không hiểu.”

Thẩm Ký giờ rất lo lắng —— hắn chưa từng gặp Trình Dung thất thố, càng khỏi nói đến say rượu mê sảng. Trình Dung khẳng định rất khó vượt qua, nhưng hắn tình nguyện kéo Hứa Quốc Tề đi uống rượu, cũng không tìm đến mình.

“tôi phải đến đâu gặp hắn?” Thẩm Ký nhẹ giọng hỏi.

Tiếng hỏi thăm từ điện thoại đang đặt trên bàn, Hứa Quốc Tề ngẩn ra, ngẩng đầu.

Đối diện với hắn, Trình Dung dơ ngón tay lên, làm cái thế im lặng. Hứa Quốc Tề nghe lời câm miệng. Trầm mặc vài giây, Thẩm Ký thở dài: “quả nhiên” âm thanh có chút run.

Mẹ biết rồi, dấu diếm nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không được. Thẩm Ký tưởng tượng qua việc mình sẽ tự nói, ảo tượng việc mẹ sẽ khai sáng tiếp thu, nhưng phản ứng của mẹ đã phá tan tất cả ảo tượng.

“cậu trước tiên đừng kích động…” Hứa quốc tề ý thức chảy ròng ròng muốn động viên hắn lại thấy Trình Dung đưa một tờ giấy ghi chép đẩy đến, hqt liền nói: “Trình Dung cậu ấy đã đáp ứng mẹ cậu không liên lạc với cậu, vì không muốn bà khó xử, không muốn làm khó cậu lại không muốn làm lớn chuyện,không muốn làm cậu phân tâm, mẹ cậu hình như theo dõi cậu, có thể thăm dò ghi chép nữa nên cậu ta không thể nào gửi tin nhắn.”

“tôi chỉ đoán được là mẹ đi dò lịch của tôi.” Thẩm Ký thẫn thờ mà nói: “chẳng trách bây giờ mẹ còn trực tiếp tới đón tôi tan học.”

Cái vỡ diễn cha mẹ liều mạng muốn đem con trai “cải tạo bình thường” bây giờ muốn diễn trên người hắn.

Hqt thuận tiện khuyên “mẹ cũng chỉ lo lắng cho cậu thôi” Trình Dung cúi đầu viết chữ, hqt nhìn nhìn trên giấy, đôi lông mày nhíu lại, có vẻ như không tán thành ý kiến của hắn, chỉ nói: “nói chung chờ cậu thi đại học xong rồi nói sau, còn bốn tháng, nhịn một chút sẽ trôi qua nhanh thôi, cậu đừng suy nghĩ linh tinh, chuyên tâm ôn tập, cậu thi vào trường khác, Trình Dung sẽ theo__ ách, tôi cảm thấy, hắn không phải người ở đây, quán đồ ngọt chuyển sang nơi khác cũng không thành vấn đề.”

Thẩm Ký tự giễu mà nở nụ cười: “tôi thật sự đáng giá để hăn hi sinh như vậy sao? Bốn tháng cũng đủ để hăn tỉnh táo lại..”

Hắn chính là sợ cậu tỉnh táo lại!! hqt âm thầm lườm một cái: “nếu đúng như vậy, hắn cũng không đáng để cậu yêu, đúng hay không? Trình Dung có bao nhiêu yêu cậu thì chính cậu không phải người rõ ràng nhất sao? Tôi người ngoài còn thấy rõ ràng, cậu cũng phải tin tưởng hắn.”

Chuông vào học vang lên, Thẩm Ký do dự cúp điện thoại.

Trình Dung đưa điện thoại di động thu về. Hứa quốc tề yên lặng nhìn, đột nhiên nói: “cậu đây là đang gây xích mích ly gián cậu biết không?”

“những lời vừa nãy cũng đều là sự thật.” Trình Dung ôn lương vô hại nói.

“cậu thật thiếu đánh” hqt thở dài, hắn có thể dự đoán được tình hình sẽ phát triển ra sao “đứa bé kia bị cậu bán còn giúp cậu kiếm tiền, chỉ thấy sao cậu có thế ra tay với thằng bé như vậy, hắn luôn hướng về cậu, cậu hà tất phải khiến hắn cùng người nhà kết thù oán như thế.”

“Người không xâm phạm ta, ta không xâm phạm người. Đối phương đã tìm đến cửa, tớ cuối cùng không thể ngồi lấy đợi chết.”

“vì thế mà cậu nói đây là phương pháp có phần thắng lớn nhất.” hqt cau mày “ Tiểu Trình, nghe tớ khuyên một câu, tình cảm không phải đàm phán cũng không phải là một canh bạc, cậu dù lợi hại đến đâu cũng không thể hiểu hết nó, chân tâm chỉ dùng chân tâm đổi, như cậu… sớm muộn cũng hối hận.”

Trình Dung trầm mặc một chút: “Nhưng đây là biện pháp duy nhất tớ biết.”

Hứa quốc tề không có lời nào để nói.

Trình Dung từ từ xé tờ giấy: “a Tề, tớ không thể để hắn rời khỏi.” hắn nhẹ giọng nói: “từ nhỏ đến lớn, tớ chỉ có một tâm nguyện này, cũng phải cho tớ đạt được chứ.”

Hứa quốc tề cảm thấy lòng chua xót. Vì thế mình mới để mặc hắn, cho dù không tán thành cách hắn làm nhưng vẫn như cũ tận lực giúp hắn, hqt lắc lắc đầu mà đứng lên: “trong công ty còn có việc, tớ về trước, có gì thì gọi điện thoại cho tớ.” nhịn không được than thở “tớ thực không hiểu cậu.”

Trình Dung nở nụ cười: “tớ cũng không hiểu.”

Thẩm Ký phát hiện mình căn bản không có tâm trạng để ôn tập, xem không vào sẽ theo bản năng mà chờ đợi tin nhắn, cầm điện thoại di động ấn chuỗi dãy số quen thuộc, giãy dụa nửa ngày vẫn chỉ có thể thả xuống, bên người cô đơn trống trải đến đáng sợ, hắn quả thực không nhớ nỗi mười mấy năm trước không có Trình Dung hắn làm sao vượt qua. Càng khổ não chính là trong nhà không phải duy nhất mình hắn hồn vía lên mây.

Có một lần hắn nghe thấy cha hỏi mẹ: “bà hôm qua mơ thấy cái gì? Sao cứ luôn khóc lóc vậy, gọi thế nào cũng không tỉnh.” Mẹ Thẩm Ký hốt hoảng nói: “thật sao, không nhớ ra được.” Nghe thế ngực hắn vừa nặng trịch vừa hổ thẹn, hắn có thể tưởng tượng được nội dung đó, hắn không thể chịu đưng được ánh mắt phức tạp của mẹ, cũng có thể làm như không nhìn thấy.

Mẹ Thẩm Ký có sự nhẫn nại kinh người, vẫn cùng Thẩm Ký nói chuyện bình thường với nhau, ngoại trừ quan tâm đến sinh hoạt cùng học tập của con cái thì cái gì cũng không nói. Nhưng bà thực sự lo sợ cứ chậm rãi như thế sẽ kết thành tấm gió thổi không lọt võng mà mẹ Thẩm Ký vẫn luôn luôn chằm chằm mà nhìn nhi tử, từ khi tan học đến khi về nhà đến tận khi con vào phòng ngủ. Thẩm Ký làm bài tập vẫn cảm thấy ánh mắt rơi vào lưng mình, ngón tay căn bản không dám đưa về phía điện thoại di động. Hắn thấy hắn như phạm nhân, sắp bị bức tường vô hình áp bức đến nghẹt thở, cứ ngày đêm chờ đợi trong hoàn cảnh này, cũng không thể mà không sinh ra oán giận. Cứ như thế, không bằng nói chuyện thẳng thắn với nhau, có lời gì nói hết ra để thoải mái trong lòng.

Lần này vào phòng thi, Thẩm Ký thực sự mệt mỏi, xếp hạng đã xuống mười bậc, đã không phải là một câu sai lầm để lấm liếm cho qua. Thầy chủ nhiệm đã đem thành tích mỗi học sinh gửi cho phụ huynh đến qua điện thoại. khi Thẩm Ký về nhà thì mẹ hắn đang làm cơm tối, hăn vào bếp để lên tiếng chào hỏi, mẹ Thẩm Ký chỉ lạnh nhạt nói: “trước đi làm bài tập đi, tí xuống ăn cơm. Cha con đêm nay đi gặp bạn bè, chỉ có hai chúng ta ăn thôi.”

Cơm nước mang lên bàn, Thẩm Ký lúng túng, ngẩng đầu nên, mẹ Thẩm Ký đến đũa còn chưa động.

“cuộc thi cử lần này đã xảy ra chuyện gì?” mẹ Thẩm Ký hỏi.

Thẩm Ký đặt đũa xuống, cúi đầu không lên tiếng. Không cần mẹ chất vấn, hắn cũng đủ buồn bực. Thẩm Ký không nghĩ tới chuyện này ảnh hướng lớn đến tinh thần của mình như vậy, hắn thực cảm thấy mất mặt. ở trong tưởng tượng của Thẩm Ký, hắn cứ nghĩ lấy áp lực hóa thành động lực, dũng cảm để thẳng tiến vào đại học, sau đó chiến thắng trở về, đưa Trình Dung đến trước mặt ba mẹ. Trên thực tế, nếu như mẹ tl có phát hiện thì kế hoạch cũng sẽ thuận lợi mà tiến hành.

“gần đây nhìn con cũng chăm chỉ học tập, thầy giáo có nói về thứ hạng điểm có hạ xuống không?”

Thẩm Ký vẫn không nói lời nào.

Mẹ Thẩm Ký thở dài: “con cũng lớn như vậy, lẽ ra có thể chăm sóc bản thân, lẽ nào thật sự phải để mẹ mỗi ngày đều kiểm tra bút ký.”

“…” Thẩm Ký đột nhiên có chút muốn cười. Hắn nhớ tới trong mấy quyển sách của mình có lưu lại nét chữ của Trình Dung, không biết mẹ nếu biết sẽ như thế nào.

“Đừng có cúi đầu, nói chuyện đi.”

Thẩm Ký ngẩng đầu lên, như không thèm đến xỉa mà nói: “con tại sao không để ý chứ, không phải mẹ đã sớm rõ ràng rồi sao.”

Mẹ Thẩm Ký như bị sét đánh, lăng lăng nhìn hắn một lát, mới phát ra một câu: “Hắn đến nói với con?” bà chăm chú nhíu mày lại, “Nói không giữ lời, quả nhiên không nên tin tưởng hắn.”

“Trình Dung không nói gì, là con tự hỏi được.”

“Vậy hắn cũng không nên nói cho con biết!”

“Hắn không có nói cho con biết.” Thẩm Ký cảm thấy vô lực, “Mẹ, là mẹ quay lưng lại với con nên mới đuổi hắn đi, lúc nào cũng giám sát con, tra điện thoại của con, tra ghi chép của con, còn muốn con không phát hiện, như thế mẹ cảm thấy có thể thực hiện được không?”

Thẩm Ký mẹ bỗng nhiên đứng lên: “mẹ quay lưng lại với con!! hắn nói hắn sẽ tìm lý do khác, không nói cho con thì mẹ cũng biết rồi, mẹ biết thi đại học rất quan trọng, sợ con phân tâm nên mới nhẫn nhịn như thế. mẹ còn không nói con dấu giếm chúng ta làm những chuyện kia, ngược lại con__ con muốn mặt cha mẹ người thân đặt ở chỗ nào hả? Con trai ruột cùng với một người như thế ở cùng một chỗ__”

Thẩm Ký như bị mạnh mẽ đập một bạt tai: “Loại người như vậy?”

“là loại người vớ va vớ vẩn của xã hội!! mẹ nói sai sao? mở cái gì mà cửa hàng đồ ngọt chứ, cũng không biết từ chỗ nào chui ra, cũng không biết làm thủ đoạn gì mà biến con mẹ thành…”

trong ***g ngực Thẩm Ký truyền đến một trận quặn đau.

mẹ Thẩm Ký nghẹn ngào: ” tuổi con vẫn còn nhỏ như thế, luyến ái cũng chưa nói qua, nói không chắc chính là bị hắn mê hoặc rồi mới có thể…”

Quả nhiên, quả nhiên vẫn không thể tiếp nhận chính mình.”Không có hắn cũng sẽ có người khác.” Thẩm Ký cũng đứng lên, “Không có hắn cũng sẽ có một người đàn ông khác. Mẹ hãy nghe cho kỹ, con xưa nay không yêu thích qua một cô gái nào, con từ lúc còn nhỏ đã biết mình là đồng tính luyến ái. Dù cho mẹ vì thế chán ghét con, dù cho mẹ không tiếp thu con trai như con, thì con cũng không có khả năng biến thành khác phái luyến!”

Thẩm Ký mẹ càng khóc càng lợi hại: “Ta không thu nhận con? Là chính con bị tên kia mê hoặc đến độ không tiếp thu người mẹ như ta đây!!”

Thẩm Ký nhìn mẹ khóc thút thít đánh nghẹn, ngẹn cả lòng: “cái này thực không có liên quan gì đến hắn, mẹ chẳng qua là không thể tiếp nhận được con trai của mẹ là đồng tính luyến ái, vì thế mà mẹ giận chó đánh mèo mà chửi hắn..”

Thẩm Ký mẹ căn bản không nghe thấy: “Này thật đúng là mệnh a, cứ một mực trước kỳ thi đại học lại nhô ra một người như thế, thật muốn hại chúng ta mà ________”

“Trình Dung làm sao chứ?” Thẩm Ký nỗ lực đè xuống lửa giận, “Trình Dung vẫn luôn cổ vũ ta trợ giúp con, nếu như mẹ không đuổi hắn đi, thành tích của con vẫn tốt!”

Câu nói này phát ra âm thanh rất lớn, vừa dứt lời, ngoài cánh cửa vang lên tiếng tra chìa khóa.

Mẹ Thẩm Ký sắc mặt trắng bệch: “Xem đi, con đã đem hắn thành người nhà, đem mẹ ruột làm kẻ địch.”