Em Mãi Là Của Anh Ngốc Ạ!!

Chương 1: Gặp phải đối thủ



- E có đồng ý làm vợ a không?- Dạ....e đồng ý!

.........(t/g: ẻm đang mơ)

Reeng....reeng....reeng....

-Á.....trễ giờ rồi....

My hét lớn

- Con làm gì mà um xùm vậy ?

- Dạ ....con...con xin lỗi ,con sắp trễ giờ học rồi cô!

-Vậy mà cô tưởng có chuyện gì với con...

My cười nhẹ rồi nhanh chóng làm VSCN rồi bay đến trường

Vào đến lớp....

- My ơi là My....tại sao sáng nào em cũng vào trễ hết vậy? Cô giáo quát

- Dạ....e xin lỗi cô...

- Không xin lỗi gì hết, ra quét sân hết 1 tiết cho tôi !

- Cô....Dạ!

My đj ra với vẻ mặt ỉu xìu

My vừa quét sân vừa cảm thấy trong lòng thật bức xúc troq 1 phút nông nổi cô đã hất cái hốt rác ra khỏi tay mình và.....cái hốt rác vô tình trúng phải 1 cậu con trai .Cậu trợn mắt to nhìn cô quát:

- Cô làm cái quái gì vậy , tại sao lại hất hốt rác vào người tôi?

My đaq nóng thì đột nhiên lại có người chửi rủa mình , My càng tức hơn , cô quay qua hét lớn:

- XIN LỖI...!

Cậu giật kinh và quát lại (t/g: cậu này cũng ko pải dạng vừa)

- Cô làm sai mà còn mắng lại tôi sao , đã vậy còn xin lỗi tôi 1 cách lộ liễu như vậy. Cô không biết tôi là ai sao?

Cô hơi ngạc nhiên và đáp lại :

- Cậu là ai chứ, bộ cậu ko thấy tôi với cậu vừa mới gặp nhau thôi sao?

Cậu nghĩ thầm trong bụng tại sao lại như vậy, chẳng phải ở trường này khi nhắc đến tên mình thì ai ai cũq biết mà, vậy tại sao con nhỏ này lại ko biết mình, chẳng lẽ nó mới chuyển vào học sao? (T/g: cậu ta cũng tự tin qúa chớn )

Cậu đang phân vân thì đột nhiên....

- Ủa....cô ta đâu rồi?.....- Cái cô này cũng gan thất đấy, đang nói chuyện với mình mà cô ta đột nhiên biến mất không nói 1 lời....

Cậu nở 1 nụ cười nham hiểm và tự nói thầm 1 câu đe doạ:

- Cô này được lắm....rồi tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ....! (T/g: cái cậu này cũng ghê thật)

Tối hôm đó......

Tại 1 quán cafe có 1 băng nhóm con trai đang ngồi túm tụm lại 1 chổ và đang bàn chuyện gì đó rất bí hiểm. Và Thiên Bảo lên tiếng:

- Nhỏ đó cũng láo cá thật.....nó dám làm vậy trước mặt mày sao Hải Anh?

Hải anh hùng hồn đáp lại:

- Đúng vậy, con nhỏ đó chẳng coi tao ra gì hết.

- Tao có cách rồi này .

Thiên Bảo lên tiếng

- Cách gì vậy ?

- Ngày mai mày dô trường sớm 1 tí rồi tao sẽ dẫn mày đi kiếm cô chủ nhiệm của nó để hỏi địa chỉ nhà, mày cứ tới tận nhà mà tính sổ nó ! Sợ gì...!

Hải anh hơi bực nhưng khi nghe xong cậu ta có vẻ hài lòng và nói:

- Được đó, mày hay lắm Bảo, vậy nhờ mày hết nha !

T.Bảo cười nhẹ nói:

- Có gì đâu chúng ta là bạn mà, ai đụng đến mày cũng như đụng đến bọn tao thôi .

Hải anh vui vẻ trở lại và đêm đó cả bọn ngồi buông dưa lê với nhau cho đến khuya mới chịu lếch về .....

Nhưng trong lúc đó .....

Trong 1 căn trọ chật hẹp, có 1 cô gái đang cứ suy nghĩ về chuyện khi sáng, cô không hiểu tại sao cậu ta lại hỏi rằng mình có biết cậu ta hay không, thật kì lạ nhỉ....và rồi đột nhiên cô không biết tại sao cô cứ nhớ đến cái khuôn mặt của cậu con trai đó hoài vậy nhỉ? Cô nghĩ rằng nếu nhìn kĩ 1 chút thì trông cái cậu đó cũq đẹp trai phết nha... (T/g: ẻm mê trai vãi....bó tay...) nhưq rồi cô cũng đã chìm vào giấc ngủ từ đời nào mà cô không hề biết....

Hết 1 chap rồi , do mới lần đầu sáng tác nên có gì thiếu sót mong các bạn bình luận để mình biết và rút kinh nghiệm nha :) mình sẽ nhanh chóng up chap 2 ,nếu các bạn thích thì hãy ủng hộ nhiệt tình nha :) cảm ơn các bạn