Em Là Vợ Của Anh... Mãi Mãi Là Vợ Của Anh

Quyển 1 - Chương 2: Người bạn mới



~~Knock knock knock~~ ( tiếng gõ cửa)

" vào đi "nó nói

" dạ, thưa tiểu thư, mời tiểu thư và thiếu gia xuống ăn tối ạ " cô người hậu cuối chào nói

" ừ, được rồi, xuống đi "

Cô người hầu bước ra ngoài và đóng cửa nhẹ nhàng phía sau cô, nó và hắn đứng dậy chuẩn bị xuống dưới để ăn cơm tối, nhưng khi ngồi xuống bàn ăn thì Hạ Băng ngặc nhiên khi thấy bác Tu Tân, đây là lần đầu tiên thấy bác Tu Tân xuống ăn cơm, Khi Hạ băng thấy bác Tu Tân thì lập tức đứng dậy, bộ mặt đấy làm cho Hạ Băng không nuốt nổi một hột cơm nào, Minh Hoàng thấy vậy liền đi lên phòng lấy áo ấm cho Hạ Băng, rồi đi ra ngoài tìm kiếm nó, hắn vừa đi vừa chạy tìm kiếm nó khắp nơi nhưng vẫn không thấy nó, hắng càng đi xa hơn, và xa hơn nữa, và cuối cùng hắn củng đã tìm ra nó.

........................................

-Chết rồi mình quên đi lấy cái áo lạnh rồi, lạnh chết đi được ( Hạ Băng)

" này! Tớ sắp điên vì cậu rồi đó! " Minh Hoàng cáu lên

" cậu điên thì cậu điên đi, còn đỡ hơn là bị khùng đó!!"nó liếc nhìn Minh Hoàng

" này, mặc cái áo lạnh vào đi, không thì bị cảm đấy " Minh Hoàng lo lắng

" cảm ơn, cậu làm gì ở ngoài đây vậy "nó nhìn Minh Hoàng chằm chằm.

" kiếm cậu, đừng nhìn tớ với cái ánh mắt đấy, mau đứng dậy đi"

" để làm gì???"

" ko muốn ăn tối à "

" tớ không về ăn tối đâu " nó đứng dậy và đi ra Chỗ khác không để ý đến hắn nữa

" lại đi đâu vậy, chúng ta ăn ở ngoài được chưa "

Bước chân của nó bắt đầu dừng lại và quay mặt về phía của hắn " đi thôi " nó cười tươi như hoa, quên hết chuyện củ.

Em cười đẹp lắm. (Minh Hoàng)

............................................. Ngày mai..........Reng reng reng...... tiếng chuông reng lên

- trời ơi, mình trễ học rồi, sao đây ( Hạ Băng) nó nhìn cái đồng hồ và bắt đầu đứng dậy để chuẩn bị đi học.

5 phút trôi qua....8 phút trôi qua....12 phút trôi qua....và cuối cùng nó củng ra ngoài cửa, lên chiếc xe hơi và ngồi đó chờ15 phút nữa.

-Trễ học rồi, -_-, chắc Hoàng đã đến trường rồi, dám không gọi cho mình, thật là. ( Hạ Băng)

....15 phút trôi qua.... cuối cùng củng tới trường, Hạ Băng bước nhanh ra ngoài.

Khi đi thì thấy 5,6 thằng đang đứng ở sân trường, một đứa đang nằm ở dưới chờ chết, kệ cho những người xung quoanh đánh đập. Hạ Băng bước tới.

" mấy người đang bắt nạt bạn tôi đấy " nó nhẹ nhạnh nói, không lạnh củng không ấm.

Một người trong số họ đẩy nó xuống đất " tao nói cho mày biết, mày nên bảo vệ cái mạng của mày trước đi, thì tốt hơn đó! Về lớp của mày đi!!!"

" tôi không đi đó thì sao nào " nó tức giận, dám đẩy cô xuống đất sao..

" không đi à, mày dám à, hôm nay mày chết chắc rồi " bọn họ bắt đầu lại gần nó nắm cổ áo nói lên.

Một tiếng hét lên từ đằng sau nó vang lên "AI DÁM ĐỤNG VÀO VỢ TAO, TAO SẼ GIẾT CHẾT NGƯỜI ĐÓ!!!" Minh Hoàng tức lên, và chạy về hướng nó. Nghe một tiếng hét lên thì cả bọn lùi lại phía sau, thả nói xuống.

"Người này!?... là...." đại ca bọn họ nói

"Đại ca...chúng ta chạy thôi, nghe nói hắn rất lắm nguy hiểm" bọn họ thì thầm

"Vậy à..." nghe nói vậy đại ca bọn họ liền nhìn vào Minh Hoàng "có ngày chúng ta sẽ gặp lại" nói xong thì bọn họ đi mật

"Không sao chứ " Mình Hoàng nhìn Hạ Băng với vẽ mặt lo lắng.

"Không sao, đừng lo" Hạ Băng đáp

"Đã không có võ rồi, vậy mà còn...."

"Cảm ơn cậu " một tiếng vang lên từ phía trước

" học sinh mới à" nó hỏi

"Vâng tớ tên là Anh Tuấn"

"Còn lớp" Minh Hoàng nói theo

"Lớp11, và bạn có thể chỉ tôi lớp nào là lờp 11A2 được không" Anh Tuấn nói

" tự tìm đi!"

~Skip skip

~.................................reng reng reng.

Tiếng chuông vang lên, cả lớp bắt đầu bàn táng về Anh Tuấn, Minh Hoàng và Hạ Băng lên sân thượng còn Anh Tuần thì bị một đám học sinh nữ bám vào hỏi thăm đủ thứ.

"Anh Tuấn cái tên đẹp đấy" Minh Hoàng lên tiếng

"Ừm"

" Cậu ở đây à, tìm quoài không thấy" Một tiếng vang lên khi cánh cửa của sân thượng mở ra. Hạ băng và Minh Hoàng ngạc nhiên khi thấy Anh Tuấn

" cậu là Minh Hoàng Và Hạ Băng đúng không, người mà cứu tớ sáng nay " Anh Tuấn nhìn hai người và cười rất tươi

" sao cậu biết tên của bọn tớ vậy " Minh Hoàng nói

" vì hai cậu quá nổi tiếng trong trường mà, mấy đứa nam sinh và nữ sinh Nhắc đến tên cậu quoài, còn mô tả mới ghê" Anh Tuấn nói

"À" minh Hoàng

" tớ có thể làm bạn với các cậu được không "

"Ừ được chứ " minh hoàng nói

Minh Hoàng nói xong thì Anh Tuấn nhìn qua Hạ Băng

"Gì, sao nhìn tớ " nó nói

" nói ừ đi" Minh Hoàng nói

"Ừ??" Nó nói ừ nhưng trả biết gì, chỉ lo đọc sách của mình thôi

Trong một ngày Hạ Băng và Minh Hoàng đã có một người bạn, một người bạn nói rất nhiều và rất vui tính, cho nên mỗi ngày đều có tiếng cười tiếng nói, ba người họ càng ngày càng thân thiết bên nhau hơn, giống như đã là bạn tới 2 năm rồi vậy. Từ khi Minh Tuấn ở đây Minh Hoàng đã trở thành một Minh Hoàng củ, nói nhiều hơn và quậy phá hơn còn Hạ Băng thì nói nhiều hơn không lạnh lùng nữa còn những thứ kia thì không thay đổi gì hết...

2 tháng sau

" này ngày mai thi rồi đó" Anh Tuấn nói

" tao biết " Minh Hoàng trả lời

" tao tưởng mày quên "

"Quên chết liền "

" Băng đâu, sao hôm nay không thấy vậy" Anh Tuấn tò mò

" chắc đi trể đó mà "

" vậy à "

..................................Reng reng reng.

tiếng chuông vang lên và các học sinh về chỗ ngồi của mình, cô giáo vào với cái mặt nghiêm túc, trong lớp Bắc đầu trở nên âm u.

"Chào các em, tôi tên là Mai Lan, chủ nhiệm của các em đang ở bệnh viện cho nên tôi sẽ dạy thay cho cô ấy"

Cả lớp không nói gì chỉ mở tập ra và học thôi, trong lớp càng ngày càng Căng thẳng hơn vì cô giáo Mai Lan, người mà dạy cho lớp 11A2 thay cho cô giáo chủ nhiệm.

" Áaaaaa trể rồi, lần này là trể nguyên cả buổi " nó nói

-Thật là, Minh Hoàng dám không gọi đánh thức mình dậy, thật là quá đáng

~~Knock knock knock

~~" Vào đi "

" dạ thưa tiểu thư, bác tài đang đứng chờ tiểu thư à"

" ừ, nói tôi tới liền "

" vâng " cô người hầu nói xong thì đóng cửa, còn nó thì ra khỏi giường để chuẫn bị đi ra ngoài

1 phút... 5 phút.... 8 phút...12 phút. Cuối cùng nó củng đi ra khỏi nhà

" chào bác, có chuyện gì vậy " nó nói

" dạ tôi sẽ mang cô đi khám bệnh ạ "

" vậy à " nó nói xong thì vào trong xe đợi cho tới 35 phút

-hôm nay không tới trường củng không sao

" Chúng ta tới rồi ạ,thưa tiểu thư "

" ừ, không cần vào đâu tôi vào một mình là được rồi " nói nói

" vâng, thưa tiểu thư "

Nó bắt đầu vào bệnh viện, đi thẳng vào phòng khám, nó ngồi xuống và nói về bệnh tình của mình như thế nào rồi.

" chào tiêu thư, lâu rồi không gặp" bác sĩ nói

" ừ lâu rồi không gặp "

" không muốn tiểu thư phải đợi lâu, tôi sẽ nói luôn, bệnh lao phổi của tiểu thư càng ngày càng nghiêm trọng hơn, tiểu thư cần điều trị ạ "

" vầy..... điều trị như thế nào " nó nói

" chúng ta sẽ bắt đầu phẫu thuật thật nhanh, để bệnh tình không truyền qua người khác"

" vậy sau phuẩu thuật... tôi sẽ khỏe lại chứ "

"Vâng, tôi chắc chắn, tiểu thư sẽ khỏe lại, nếu tiểu thư muốn làm phẫu thuật thì tôi sẽ làm cho tiểu thư vào thứ hai tuần sau"

" tôi sẽ suy nghĩ về điều đó sau"

" vâng thưa tiểu thư"

~

..........reng reng reng.....

" này sao Băng tới trể thế " Anh Tuấn nói

" chắc ngủ luôn rồi " Minh Hoàng trả lời

" vậy gọi cho nó đi"

"Ừ"

Bíp.....bíp......bíp......bíp......bíp.......bíp.....

"Ai lô" nó nói

"Này, trừng nào cậu mới tới trường vậy hả " Minh Hoàng nói

" hôm nay bận, không tới được "

" vậy à, hôm nay tớ qua nhà cậu đấy"

"Ừ tới đi "

"Ờ"

Bíp bíp bíp

Minh Hoàng cúp máy và nhìn qua Anh Tuấn.

" không tới được, còn nữa mày muốn qua nhà của Băng không"

"Ừ được thôi" Anh Tuấn cười

................................................

Dám Cúc máy trước mình.

"Tiểu thư, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu "

" về thôi, à mà bác nhớ đón Minh Hoàng cho con nhé "

" dạ vâng "