Em Là Quả Táo Nhỏ Của Anh

Chương 1



Để kĩ niệm ngày một trăm năm thành lập trường A Đại, tất cả các chi hội từ hội học sinh, hội văn nghệ, hội từ thiện đều phải chuẩn bị trước cả tuần. Lúc nghe lãnh đạo trường đọc diễn văn dài lê thê kia, thì hầu như các vị ngồi đây đều có chung cảm nghĩ thật là biết cách hành hạ tâm hồn của người khác, nhưng vì phúc lợi to lớn của tất cả các sinh viên ngồi đây, cuối cùng hội học sinh cũng có thể tranh thủ được một vài tiết mục giải trí, thư giản….

Chỉ là, có người vui nhưng cũng có kẻ buồn….

“Kéo chặt một chút! Nhanh tay lên! Yên tâm, quần áo này có chất lượng tốt lắm, mặc vào sẽ không xấu đâu!”

Vẻ mặt Tiêu Quả Quả không biết nói gì, nhìn bạn cùng phòng đang liều mạng hóp bụng đến đỏ cả mặt “Kính nhờ, mình thật sự là sợ cậu hỏng người luôn rồi! đã tốt lắm rồi được chưa? Cậu đã sắp không thở được rồi, tại sao lại muốn liều mình như thế chứ?”

“Đều tại tên quái quỉ Thẩm Nham kia, làm chủ tịch hội hội sinh cũng không thể cho chúng ta quần áo rộng hơn một chút sao? cái gì mà lễ hội hóa trang, đây không phải là đang muốn cái mạng mập mạp này của chúng ta sao?”

Tiêu Quả Quả liếc cô một cái “So với cậu mình còn béo hơn này! Hơn nữa cũng không ai ép cậu mặc loại trang phục của người gầy này mà.”

Hùng Bảo Đình nhìn nhìn Tiêu Quả Quả người so với mình còn nặng hơn những 20 cân, cảm giác được an ủi đôi chút, nhưng rất nhanh lại trừng mắt nhìn cô “Cậu chỉ biết nói tốt cho cái tên Thẩm Nham ấy! Cậu đã có bạn nhảy chuẩn như tên ấy đương nhiên không vội, mình đây chỉ có thể thử vận khí của mình, một lúc nữa khi vào hội trường tùy tiện quơ lấy một người, thật không biết có hợp hay không nữa nha! Ặc, nói đến thật muốn phun ra luôn rồi. Đúng rồi, sao không thấy cậu chuẩn bị quần áo? cậu có phải là nên chuẩn bị trang phục phù hợp với cái tên Thẩm Nham ấy hay không?”

Nghe vậy Tiêu Quả Quả cười thần bí, như đã sớm có chuẩn bị, từ phía sau lôi ra một thanh kiếm lòe loẹt ánh kim “Mình cosplay vũ khí của Thẩm Nham, đủ phù hợp chưa?”

Gần đây Thẩm Nham có chơi game gì gọi là “Giang hồ liên mạnh” hôm nay tiết mục hóa trang chính là dựa vào kiếm khách trong đó, Tiêu Quả Quả chuẩn bị thanh kiếm này, nhìn vào bề ngoài chính là dựa theo vũ khí lợi hại nhất của kiếm khách “Huyền thiết trọng kiếm” mà làm ra, kích thước lớn nhỏ. Vừa đủ đem cô che khuất.

Hùng Bảo Đinh nghẹn họng trân trối “Quả Quả, mình phục cậu!”

◆—◇—◆

Lễ hội hóa trang đã sớm bắt đầu, lúc này ngoài cửa hội trường chỉ còn lại người của hội học sinh…

Hôm nay Thẩm Nham mặc một bộ y phục trắng, tóc dài như mực, mặt như ngọc tạc, ngọc thụ lâm phong, bộ dạng này làm cho Tiêu Quả Quả nhìn đến trái tim trong mắt cũng sắp bay ra…

Đang hưng phấn muốn gọi hắn, bỗng nhiên cô thấy hắn nắm lấy tay một nữ sinh, sau đó hai người cãi nhau kịch liệt.

Diệp Vi…?

Tuy rằng Tiêu Quả Quả không có hứng thú với game online nhưng vì Thẩm Nham cô cũng đã tìm hiểu những việc này liền nhận ra quần áo trên người Diệp Vi là cosplay của nhân vật nhạc y của trò chơi. Hai người đứng chung một chổ, một bạch y cao lớn phiêu diêu, một phấn y nhu nhược nhỏ xinh, hai người đứng cùng nhau thật là cảnh đẹp ý vui không thể nói thành lời.

Tiêu Quả Quả nhìn chính mình tha một cây kiếm tới đây, than thở cúi đầu…

“Quả Quả, Đại Bảo các người tới rồi, Nhị Nha đâu?”

Âm thanh của Diệp Vi làm cho cô bình tĩnh lại “Ở kí túc xá làm cho xong bản thảo rồi, nói là không đến.”

Tiêu Quả Quả nói xong nhìn Diệp Vi, lại nhìn nhìn Thẩm Nham, do dự một chút hỏi “Vừa rồi giống như là hai người đang cải nhau, có chuyện gì sao?”

Diệp Vi nhìn Thẩm Nham, không nói gì.

Thẩm Nham cười cười “Không có gì, chỉ là đang thảo luận chút vấn đề về trang trí hội trường thôi.” Nói xong, Thẩm Nham nhìn nhìn Quả Quả từ trên xuống “Quả Quả, đây là….?”

Nhìn cô vẫn mặc quần áo bình thường trên người, nhưng lại ôm một một thanh kiếm vừa quỷ dị lại quen thuộc trong ngực, Thẩm Nham tò mò hỏi.

Tiêu Quả Quả đem cây kiếm che trước người mình “Thiếu hiệp, ta thấy ngươi thiên phú dị bẩm, cốt cách thật tốt, thật là một kì tài luyện võ khó gặp, chỉ là thiếu một vũ khí xứng với ngươi, thiếu hiệp thấy ta có được hay không?”

“Phốc, Quả Quả, bạn thật là đáng yêu” Thẩm Nham đầu tiên là sửng sốt, sau đó bắt đầu cười đến hai vai run rẩy, đem cô lôi ra, xoa xoa đầu tóc đen bóng của cô, cười nói “Được rồi, đừng làm rộn. có đói không? Mình lấy bánh ngọt cho cậu ăn?”

Ánh mắt ôn nhu cùng cưng chiều của nam nhân trước mắt như làm tan chảy cả tầng mỡ trên người cô, Tiêu Quả Quả thần hồn điên đảo nhìn hắn, cũng quên mất là mình vừa ăn xong mới đến đây “Đói…”