Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất Của Anh

Chương 48



Quân Dao đứng ngoài hành lang, mặc cho những cơn gió đêm lạnh buốt thúc vào người, lặng ngắm nhìn bầu trời tĩnh lặng về đêm. Mái tóc dài bị gió thổi bay lòa xòa, Quân Dao khẽ vuốt lại tóc cài sau tai, một mình lẩm bẩm:

"Bác Văn, em nhớ anh rồi, anh mau về với em có được không?"

Đêm qua khi mất ngủ, Quân Dao lục đục lên mạng tìm các công thức làm bánh ngọt. Sáng sớm sau khi vừa thức dậy, cô đã cắm mặt vào bếp trộn nguyên liệu, nhồi bột, tạo hình... Mãi cho tới trưa mới làm xong một mẻ bánh lớn. Nhìn thành quả là những chiếc bánh cupcake nhỏ nhắn, vài ổ bánh mỳ ngũ cốc chất đầy trên bàn ăn mà tự Quân Dao cảm thấy tự hào về bản thân. Sở dĩ nhiều bánh như vậy là vì cô còn muốn đem cho mọi người cùng ăn.

Nhớ ra từ sáng còn chưa đụng tới điện thoại, cô một thân vẫn mặc tạp dề lóc cóc chạy lên tầng tìm điện thoại, sợ rằng có người gọi sẽ không biết.

Màn hình điện thoại hiện hơn chục cuộc gọi nhỡ từ Bách Điền, không hiểu sao cô nảy sinh rất rõ điều gì đó không lành đang xảy ra. Còn chưa kịp gọi lại thì dưới tầng có tiếng chuông cửa. Quân Dao cầm theo điện thoại xuống tầng mở cửa. Đứng ngoài là Bách Điền cùng tiểu Mặc, tiểu Mặc, Lý Nhất Trung cùng một vài đồng đội nữa nhưng cô không biết tên. Nhìn người nào người nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

"Thật xin lỗi, cả sáng tôi ở dưới bếp làm bánh để điện thoại trên tầng nên không biết cậu gọi tới. Gọi nhiều lại cất công các cậu tới đây, không biết có chuyện gì gấp sao?"

Bách Điền thở hổn hển, giọng nói vô cùng gấp gáp: "C-Chị dâu, sếp bị bắn... trọng thương... Sếp, sếp..."

Thấy Bách Điền càng nói càng lúng túng, Lý Nhất Trung đẩy cậu xuống lên tiếng thay: "Lúc Bách Điền gọi chị thì đang trên đường đưa sếp tới bệnh viện trung tâm thành phố A. Không gọi được chị dâu nên chúng em sớm gọi điện báo cho dì Ngọc Trân cùng chị Bác Thanh rồi, bọn họ đã tới bệnh viện nên chúng em mới có thời gian tới tìm chị. Chị dâu, sếp được đưa vào phòng phẫu thuật chắc nửa tiếng rồi, chị có muốn tới không? Chúng em liền đưa chị tới?"

Linh cảm của Quân Dao quả là không sai. Tin tức bọn Bách Điền cùng Lý Nhất Trung đưa tới không những không phải tin tốt mà còn là tin cực tệ. Quân Dao như chết lặng, bàn tay run run đánh rơi cả điện thoại xuống đất khiến đám cảnh sát cũng giật mình.

Quân Dao ngồi xụp xuống nền đất, những giọt nước mắt đọng lại hoen bờ mi. Cô đưa mắt nhìn về đám người đứng trước mặt mình, giọng run run hỏi lại:

"Tại sao lại bị bắn tới trọng thương? Anh ấy bị bắn ở vị trí nào?"

Cô hỏi nhưng đám người im lặng chưa ai đáp lai. Quân Dao lúc này như phát điên lên, không còn dáng vẻ điềm tĩnh đoan trang như mọi khi, cô hét lên với đám người đó.

"Tôi hỏi anh ấy bị thương ở đâu, tại sao lại bị thương? Các người tại sao lại im lặng, bị câm hết hay gì?"

Cả đám người giật mình thon thót, nhưng người run nhất lại chính là Bách Điền. Cậu ta quỳ dập đầu gối xuống trước mặt Quân Dao, đối diện với người vợ ngay đêm mong ngóng chờ chồng làm nhiệm vụ về mà nay nhận tin chồng trọng thương chưa biết sống chết ra sao, bao nhiêu sự cứng rắn của Bách Điền trong phút chốc đều bị xụp đổ.

"Thật xin lỗi chị dâu, tất cả đều là do em... Vì đỡ đạn cho em mà sếp đã bị đám tội phạm bắn, thật xin lỗi chị dâu... Chị đừng khóc, em xin chị đừng khóc... Chị đánh, chị chửi hay chị giết em đều được, em có lỗi với sếp, với chị dâu..."

"Bác Văn bị bắn ở những vị trí nào..."

"Bị bắn trúng tổng cộng có 4 viên đạn... Hai viên ở đùi, một viên ở eo và một viên... một viên gần tim. Viên gần tim chính là viên chí mạng... Chưa kể còn có những vị trí khác lúc đánh nhau đã bị địch dùng dao chém phải..."



Viên gần tim là viên đạn chí mạng.... Những lời này của Lý Nhất Trung như xét đánh ngang tai. Quân Dao vất vả đứng dậy nhìn Bách Điền vẫn quỳ gối khóc lại nhìn đám Lý Nhất Trung, tiểu Mặc: "Nhanh, đưa tôi tới bệnh viện..."

Mười lăm phút sau, Quân Dao cùng nhóm cảnh sát có mặt ở bệnh viện. Cô được dẫn đường tới trước cửa phòng phẫu thuật. Bác Thanh cùng Ngọc Trân đang ngồi trên băng ghế chờ đợi. Mắt bọn họ không đỏ như Quân Dao, dường như không có khóc nhưng thần sắc cũng đã giảm đi rất nhiều.

Trông thấy Quân Dao tới, cả Bác Thanh cùng Ngọc Trân đều đứng lên.

"Mẹ, thật xin lỗi con tới muộn. Anh ấy..."

"Chị, anh trai được đưa vào phòng phẫu thuật rồi. Tình trạng khi tới rất thảm, bác sĩ nói vết đạn gần tim là mối nguy hiểm rất lớn, họ nói không dám chắc chắn điều gì nhưng sẽ cố gắng hết sức. Chị, chị đừng quá lo lắng... Em nói rồi mà, mạng của anh trai em rất lớn!"

Lại một lần nữa, Quân Dao ngồi phịch xuống sàn, viền mắt đỏ hoe giờ lại xuất hiện thêm một màn nước mỏng nữa. Nhìn khuôn mặt tràn đầy thống khổ của con dâu, Ngọc Trân cũng ngồi xuống trước mặt, bà đưa tay kéo Quân Dao vào lòng mình, ôm cô thật chặt. Nghe tin con trai gặp nguy hiểm, bà cũng rất sốc, sốc đến nỗi làm rơi vỡ cả chén trà trong tay. Nhưng bà không muốn yếu đuối, giờ phút nay nhìn con dâu xụp đổ bà càng muốn mạnh mẽ để trở thành chỗ dựa cho cô. Trải qua nhiều sóng gió, bà không hề muốn mình trở nên yếu đuối trước mắt các con dù trong mọi hoàn cảnh.

"Không sao, không sao hết. Con của mẹ ngoan, đừng khóc nữa có được không? Thằng bé mạng rất lớn, nó sẽ sớm được bình an mà ra ngoài thôi. Thằng bé sẽ ổn, con đừng khóc nữa mẹ rất đau lòng..."

Quân Dao cứ mặc cho bà ôm, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cô gục mặt vào đôi vai gầy của mẹ chồng mà nức nở:

"Bác Văn... Bác Văn, anh tài giỏi như vậy sao lại bất cẩn để mình bị thương? Bác Văn, anh có thể cố gắng chống lại nguy hiểm tỉnh dậy với em có được không anh? Chỉ cần anh chịu tỉnh dậy với em thôi, em hứa sẽ không giận anh nữa mà.... Em hứa không giận anh mà, anh đừng bỏ em có được không? Em còn muốn kể cho anh rất nhiều chuyện nữa kìa, anh phải dậy nghe em kể chuyện chứ?... Bác Văn...Em thực sự rất nhớ anh, em chỉ muốn sống cả đời này với anh thôi, chỉ yêu có mình anh thôi, anh đừng để em một mình có được không...?"

Bác Thanh đứng một bên nhìn mẹ ôm chị dâu mà lặng lẽ cắn môi âm thầm khóc. Cô nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày này xảy ra. Trước đây Bác Văn đi làm nhiệm vụ bị thương cũng là điều không tránh khỏi, nhưng mỗi lần đó những vết thương đều không đáng kể. Điều Bác Thanh nói với Quân Dao luôn là thật, cô nàng luôn cho rằng mạng của anh trai rất lớn. Thế mà giờ đây, 'người mạng lớn' kia ở trong phòng cấp cứu còn đang sống dở chết dở, bọn họ ở ngoài này thì đứng ngồi không yên.

Ai nấy đứng đây, nhìn Quân Dao đau khổ ôm mẹ chồng khóc mà không kiềm được cảm xúc trong lòng. Vừa lo lắng vừa thương cho cô. Cứ tưởng được hớn hở ra đón chống mà ai ngờ...

Cuộc đại phẫu kéo dài suốt 23 tiếng, còn một tiếng nữa là tròn một ngày trời. Bọn họ ngồi bên ngòai ánh mắt đều dính chặt vào chiếc cửa kia từng giây từng phút đều mong ngóng tin tức từ bên trong. Quân Dao không còn khóc nữa, cô đứng kế bên cửa vô vọng nhìn vào phía trong.

Suốt hơn 16 tiếng Quân Dao chỉ đứng đực ra đấy, ai nói ai khuyên cũng không chịu ngồi. Đồ ăn được đám Lý Nhất Trung mua về tiếp sức cho mọi người cũng không đụng lấy một đũa, chỉ uống nước lọc cầm hơi. Thời gian thì cứ tiếp tục trôi qua, mặt mày Quân Dao mới hồng hào nay đã tái mét lại, hoàn toàn không còn chút sức sống nào. Ngọc Trân tiến lại gần, một mực kéo Quân Dao ngồi vào ghế để cho chân nghỉ ngơi cô mới miễn cưỡng đồng ý.

Thế nhưng vừa ngồi xuống chưa quá 10 phút thì từ bên trong chạy ra là một vị y tá. Cô áy gấp rút chạy đi đâu đó, lúc sau trở về với trên tay là hai túi máu.

Bách Điền kéo cô y tá lại hỏi chuyện: "Sao vậy, sếp tôi ở bên trong xảy ra chuyện gì sao?"

"Bệnh nhân bị tụt huyết áp, lượng hồng cầu trong cơ thể mất quá nhiều nên cần thêm máu dự trữ. Phiền anh buông tay để tôi vào trong!"



Cô y tá nọ vừa chạy vào thì đằng sau lưng anh hô lên một tiếng lớn: "Quân Dao, Quân Dao, tỉnh dậy đi con! Quân Dao...!"

Cậu quay người lại, Quân Dao đã ngất lịm trên ghế ngồi chờ. Bách Điền vội vàng đi tìm bác sĩ, Lý Nhất Trung bế thẳng Quân Dao lên còn Bác Thanh với Ngọc Trân chạy theo sau. Theo như khám sơ bộ, Quân Dao ngất là do mệt mỏi, lại chưa ăn uống gì nên dẫn đến kiệt sức và ngất. Cô được đưa đến phòng bệnh V.I.P nằm truyền nước. Khi tình hình có vẻ ổn hơn, mọi người đều quay lại kia chờ Bác Văn, chỉ duy nhất Ngọc Trân ở lại chăm sóc con dâu.

Tỉnh dậy trong một căn phòng trắng với mùi thuốc sát trùng, đôi mắt mờ mờ ảo ảo thnaays cánh tay đang được truyền nước.

"Quân Dao, con tỉnh lại rồi!"

"...Mẹ... Tại sao con lại ở đây? Bác Văn... anh ấy đâu rồi mẹ?"

"Mẹ đã bảo mạng thằng bé rất lớn mà. Đại phẫu kéo dài hơn 23 tiếng, nhìn chung là thành công nhưng cần phải theo dõi thêm. Chồng con, nó được đưa tới phòng hồi sức rồi. Con bé ngốc này nữa, con lo cho chồng nhưng cũng phải biết lo cho sức khỏe của chính mình chứ? Không chịu ăn uống để kiệt sức rồi ngất ra đấy, con biết mẹ sợ muốn chết không?"

"Mẹ... Con xin lỗi..."

Vừa hay bình nước truyền cạn. Bác sĩ giúp Quân Dao gỡ kim tiêm ra khỏi tay. Truyền hết một chai nước biển mặt mày Quân Dao đã bớt xanh xao hơn đôi ba phần. Kim tiêm vừa được rút ra là Quân Dao đứng phắt dậy, nhưng do nằm im một chỗ suốt mấy tiếng lại bật dậy vội nên có hơi choáng váng suýt nữa ngã, cũng may Ngọc Trân kịp đỡ lấy cánh tay cô.

"Con đi đâu? Mới tỉnh lại đã muốn đi đâu?"

"Mẹ cho con ra nhìn phòng hồi sức một chút thôi... Rồi con sẽ về quay lại đây nghỉ ngơi thật tốt..."

"Nhưng thằng bé mới được chuyển vào. Vài ngày nữa nếu ổn, chuyển sang phòng bệnh thường người nhà mới được thăm nom. Con đi bây giờ cũng không được vào đâu! Ngoan ngoãn ở lại đây cho mẹ!"

"...Mẹ, con xin mẹ đấy... Cho con đứng ngoài nhìn thôi cũng được. Chỉ nhìn thôi, nhìn xong con sẽ quay về đây mà... Con muốn biết anh ấy thực sự đã ra khỏi phòng phẫu thuật..."

Ngọc Trân hoàn toàn bị sự đáng thương của Quân Dao làm cho mủi lòng, bà đành gật đầu đồng ý để cô ra ngoài nhìn Bác Văn một cái, đương nhiên là bà là người đỡ cô ra tới đó.

Bên ngoài phòng hồi sức, Bác Thanh đang mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Quân Dao được Ngọc Trân đỡ tới bên cửa phòng, cô lóng ngóng kiễng chân muốn nhìn nhưng không thấy rõ, lờ mờ thấy được bóng dáng cao lớn nằm trên giường bệnh đang được thở oxi đã giúp cô thở phào nhẹ nhõm.

"Chị dâu? Chị sao lại ra đây rồi? Đã khỏe hơn chưa mà ra đây?"

"Chị đỡ rồi! Bác Thanh, mẹ, vất vả cho hai người rồi. Giờ con sẽ quay về phòng bệnh nghỉ ngơi ăn uống thật tốt, đợi anh ấy được về phòng thường con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, khi ấy em cùng mẹ chỉ cần nghỉ ngơi thôi!"

"Là người nhà cả với nhau, chị đừng khách sáo thế."