Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất Của Anh

Chương 19



"Dì Trương, hôm nay con tới mua trà làm quà. Có thể chọn cho con lứa trà mới nhất được không?"

"Được, con lấy bao nhiêu? Dì sẽ lấy lứa mới làm, ngon nhất cho con."

Quân Dao nghĩ ngợi một hồi, ba mẹ của anh, còn có...: "Cấp dưới của anh có tổng cộng bao nhiêu người, cấp trên nữa?"

"Em định mua cho bọn họ à? Nếu vậy thì không..."

"Cứ nói em nghe đi."

Đợi anh nói xong, Quân Dao nói với dì Trương lấy cho mình 10 phần trà tâm sen. Nhân lúc đợi dì Trương kéo chồng mình đi sắp trà cho Quân Dao, Bác Văn mới nghiêng đầu hỏi cô:

"Em rất thân quen họ sao?"

"Vâng, em hay di chuyển tới đây công tác. Mỗi lần đều mua trà của họ đem về làm quà, con cái của dì Trương đều mất trong một vụ hỏa hoạn, giờ chỉ còn dì và chú nương tựa vào nhau, họ cũng rất quý em nên mỗi lần tới đây làm việc đều bớt chút thời gian tới thăm họ. Trà họ làm đều rất ngon, ba mẹ em cũng rất thích!"

Mua trà xong, Quân Dao còn tiện ghé vào một hàng bán đồ ăn vặt đặc sản ở thành phố C mua thêm vài bịch nữa rồi giao hết cho anh.

Lúc hai ngườ quay về khách sạn cũng vừa hay tầm ăn trưa. Cô định bụng sẽ tìm đại một quán ăn nào đó gần đây thì Bác Thanh gọi tới: "Em đang đi cùng anh trai chị à?"

"Vâng!"

"Vậy hai người cùng tới đây ăn đi. Tin tức em có bạn trai bị lộ bởi cái mồm liền thoắng của đạo diễn Lưu rồi!"

"Sao cơ?"

"Hôm nay mọi người hỏi sao em không tới, đạo diễn Lưu liền một mạch nói bạn trai em tới, ông ý liền cho em nghỉ để có thời gian tâm tình..."

Quân Dao bất lực đỡ trán, Bác Thanh đầu dây bên kia lại tiếp tục đọc ra tên nhà hàng: "Đến thì lên thẳng phòng 3014 nhé, bọn chị đều đang gọi món rồi!"

"Bác Văn?"

Anh đang bấm máy, thấy cô gọi liền ngẩng đầu lên nhìn: "Chị Thanh Thanh nói, chuyện em có bạn trai bị đạo diễn lỡ miệng làm lộ hết rồi, giờ họ muốn rủ chúng ta cùng tới ăn, anh có muốn đi không?... Nếu không thì chúng ta đi riêng, em sẽ báo lại với chị ấy."

"Vậy thì đi đi."

"Hả?"

"Dù sao cũng lộ rồi, em cũng nói việc bị lộ không ảnh hưởng gì, vậy thì đi thôi!"

Quân Dao cũng không ngờ anh sẽ đồng ý. Cô nghe Bác Thanh nói anh rất không thích tụ tập đông người, ghét ồn ào vậy mà bây giờ lại đồng ý với cô.

Hai người cũng không muốn để mọi người mất công chờ lâu, rất nhanh chóng di chuyển tới nhà hàng. Lúc cả hai nắm tay nhau bước vào, cả căn phòng đều rơi vào trạng thái im lặng vì bất ngờ, còn có... một thanh niên mặt mày xám xịt nhìn đôi tình nhân.

"Xin lỗi tôi tới muộn... Để tôi giới thiệu, đây là bạn trai tôi, tên là Bác Văn."

"Chào mọi người!"

Mọi người đều đồng loạt ồ lên một tiếng lớn. Đạo diễn Lưu chạy lại kéo hai người vào trong ngồi, còn không quên cười xòa với Quân Dao: "Xin lỗi xin lỗi Margaux, là tôi lỡ miệng để lộ việc cô có bạn trai rồi!"

"Lưu đạo diễn, tôi rất để tâm đấy! Sau này tôi mà có xin nghỉ phép thêm, ông cũng phải đồng ý, coi như là đền bù tổn thất tinh thần!"

"Được được! Mà này, nhìn không ra cô đã có bạn trai rồi đấy, hai người còn rất xứng đôi nữa! Qủa nhiên là trai tài gái sắc mà!"

Bác Văn lau bát đũa đưa cho Quân Dao, anh không nhanh không chậm ngồi gỡ từng miếng thịt cua bỏ vào bát cho cô, ánh mắt nhìn cô chan chứa tình yêu ngọt ngào khiến bao cẩu độc thân bị ăn một bát cơm chó no đến mức không ăn nổi hải sản trên bàn nữa.

Bỗng vị đạo diễn kia hô lên: "Này này, tôi thấy có điểm rất trùng hợp nha, bạn trai cô cùng Bác Thanh cùng mang họ Bác, hai người này nhìn cũng có nét giống nhau nữa, tôi còn tưởng bạn trai cô cùng Bác Thanh là anh em ruột đấy!"

"Thì đúng mà, Bác Văn là anh trai tôi mà đạo diễn!"

F*CK, vậy là cùng một ngày, con dân trong đoàn nhận được hai nguồn tin vô cùng sốt dẻo: Nữ biên kịch xinh đẹp tài năng đã có bạn trai... Và bạn trai cô ấy là anh trai của nữ diễn viên chính quyến rũ đa tài!!! Một nhà ba người đều là cực phẩm của nhan sắc đó!!!

Kết thúc bữa ăn, mọi người trong đoàn đều quay về phim trường, chỉ có Bác Văn cùng Quân Dao là ở lại. Trước khi ra về, Bác Thanh còn không quên nháy mắt với Quân Dao một cái: "Quân Dao ơi, em thành công khiến cho mọt trái tim mong manh trong đoàn mình vỡ tan nát rồi!"

Hai người quay lại đằng sau nhìn, bóng dáng Trịnh Kiến Công thất thểu đi về phía bọn họ, khuôn mặt chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả: "CHẾT LẶNG!"

Bác Văn với tên nhóc này chỉ thấy ác cảm, thuận thế kéo Quân Dao vào lòng mình khiến cô bất ngờ.

Trịnh Kiến Công một lần nữa cúi đầu nói với hai người: "Xin lỗi, là em bất cẩn làm việc không suy nghĩ. Sau này còn hợp tác chung, mong chị bỏ qua cho em!"

"Không có gì, cậu mau quay trở về phim trường đi, đừng để mọi người phải chờ."

Nhìn Trịnh Kiến Công đã di xa, Bác Văn mới lúng túng buông cô ra: "Em... Anh... Xin lỗi, vì ban nãy tự tiện ôm em vào lòng. Em khó chịu không?"

Cô phất phất tay với anh tỏ ý mình vẫn ổn. Lúc sau nghĩ lại hành động 'giữ của' ban nãy của anh thì cười rộ lên, lộ ra hàm răng vừa trắng vừa đều tăm tắp:

"Qủa nhiên, anh đã thành công khiến Trịnh Kiến Công tan nát cõi lòng rồi!"

"Em còn muốn để cậu ta có hi vọng nữa à?" Bác Văn không vui, anh dùng bàn tay của mình nhéo nhẹ đôi má gầy của cô.

"Anh ghen đấy à?"

"Ừ, rất rất ghen. Nên bạn gái của anh, em đừng gần gũi với tên nào khác ngoài anh nhé, anh sẽ ghen đấy!"

Trời mùa đông lạnh lẽo nhưng tình yêu dần chớm nở của Quân Dao và Bác Văn như đang muốn sưởi ấm cho mùa đông gió rét này. Một cao, một bé đứng trước cổng nhà hàng mỉm cười ngọt ngào với nhau. Dù mối quan hệ của bọn họ ngay từ đầu không xuất phát từ tình yêu, nhưng ai ai cũng có thể nhìn thấy một tình yêu nhỏ đang dần nhú lên trong họ.

Tối đó, Quân Dao cùng Bác Thanh tự mình mượn xe tiễn Bác Văn ra sân bay quay trở về thành phố A. Lúc anh tới đồ đạc cá nhân độc chỉ có một chiếc túi nhỏ nhưng lúc về số túi anh phải mang theo nhiều gấp đôi ban đầu khi tới đây, tất cả đều là quà cáp đặc sản địa phương mà Quân Dao tự tay chọn lựa để anh mang về làm quà.

Hôm sau lại quay trở về với cuộc sống thường nhật. Bác Văn mặc quân phục cầm theo túi quà mang tới cơ quan, ghé qua phòng giám đốc, ném cho ông chú bụng bự một gói trà tâm sen được bọc cẩn thận: "Vợ cháu gửi quà địa phương cho chú."

Chú Trần còn chưa kịp lên tiếng cảm ơn thì người đã ra khỏi phòng, anh lại ghé vào phòng chung của cấp dưới rồi đặt túi đồ nặng trịch lên trên bàn: "Tự chia nhau đi, mỗi người một gói trà một gói bánh."

"Anh... anh đi có việc còn nhớ mua quà cho chúng em sao?" Bách Điền giọng nói nghẹn ngào nhìn Bác Văn đầy cảm động, chỉ còn thiếu bước rơi nước mắt nữa là giống đóng phim rồi.

"Không, là chị dâu mấy người mua cho. Cô ấy nói là đặc sản địa phương nên muốn mua tặng mỗi người một ít."

Đợi lúc Bác Văn ra khỏi phòng, cả đám mới dám xào xáo lên. Người 'Chị dâu' thần bí tuyệt vời kia là ai vậy? Họ thực sự rất muốn đa tạ cô vì đã cảm hóa được 'tảng băng trôi độc ác' này!!