Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao?

Chương 6: Kẹo ngọt



Cứ như vậy Hi Vọng lại lần nữa bước ra khỏi cuộc đời Triệu Thủy Quang, để lại một vết thương lòng rất sâu, nhưng ít ra cô cũng đã nói được câu gặp lại, còn những chuyện sau này thì cứ để thời gian quyết định.

Tóc Triệu Thủy Quang đã dài rồi, đuôi tóc hơi quăn, được vén gọn gàng sau lỗ tai, trái với mấy bạn nữ sinh cấp 3 để tóc dài thẳng băng, đối với Triệu Thủy Quang chỉ cần đơn giản thoái mái là được. Hi Diệu thì vẫn như mọi khi, sáng thì đến trường học, tối thì lại đến quán bar.

“Lưu Gia Luân, hôm nay thứ tư mình bận rồi, không thể đi cùng bạn.” Triệu Thủy Quang gửi tin nhắn cho Lưu Gia Luân xong đem bài tập đến văn phòng của Đàm Thư Mặc. Kỳ thi sắp tới rồi, giáo viên ai nấy đều khẩn trương kiểm tra bài vở học sinh, cứ mỗi tuần ba buổi trưa ban can sự lớp phải ở lại trao đổi việc học với giáo viên bộ môn.

Văn phòng của Đàm Thư Mặc nằm độc lập, cho nên mỗi lần gặp giáo viên bộ môn tiếng Anh, cô lại phải đến đây.

Trời dần tối, ánh chiều tà soi rọi trên mặt bàn, sắc hồng phảng phất trên gương mặt tái nhợt của cô gái có cái miệng nhỏ nhắn, mái tóc hơi quăn mềm như nhung bị ánh nắng chiếu óng ánh màu vàng ánh kim.

Đàm Thư Mặc đi ra ngoài dạo một vòng trở về thì phát hiện có người đang ngủ ngon lành trên bàn làm việc của mình.

Ngoại trừ chuyện “hôn nhau” lần trước, Đàm Thư Mặc và Triệu Thủy Quang cũng chỉ gặp nhau vài lần thôi.

Lúc đi học thì cô luôn trốn tiết, điểm danh thì có bạn bè điểm dùm, không bị ai phát hiện cả. Bài tập thì ghi chép đầy đủ, chữ viết không phải là rất đẹp nhưng cũng nắn nót. Hễ thấy giáo viên thì lễ phép chào, đến lúc đi xa rồi thì lại nghe giọng cô ríu rít với bạn bè. Có mấy lần chạy xe qua hẻm nhỏ gần trường, anh thấy cô vừa ăn kem vừa đùa giỡn với mấy nữ sinh lớp bên. Đây cũng là điều bình thường đối với mấy nữ sinh cấp ba.

Triệu Thủy Quang giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu liền thấy một đôi mắt to đen, cô càng hoảng sợ hơn, lập tức đứng dậy hô to, “Chào thầy Đàm.”

Đàm Thư Mặc cảm thấy buồn cười, mới vừa nãy còn ngủ say sưa chẳng biết trời trăng gì mà giờ cô lại nghiêm trang chào mình.

Sững sờ qua đi, anh nhíu mày hỏi, “Viết xong chưa?”

“Dạ, xong ngay!” Triệu Thủy Quang vội ngồi xuống tiếp tục ghi điểm vào sổ, thầm mắng bản thân hôm qua coi chương trình của Lỗ Lỗ khuya quá làm chi, giờ lại ngủ gà ngủ gật ở đây.

“Triệu Thủy Quang” Cô ngẩng đầu bắt gặp gương mặt điển trai đang đi về phía mình.

Đã đến cái tuổi của Đàm Thư Mặc thì điều này không có gì đặc biệt cả, nhưng đối với con gái ở lứa tuổi này bị đàn ông nhìn lâu như vậy, ánh mắt đó không còn gọi là quyến rũ mà là sức hấp dẫn chết người.

Triệu Thủy Quang thở cũng không dám thở mạnh.

Bàn tay to dài lấy một tờ khăn giấy đưa cô, anh nói, “Còn dính chút nước miếng.”

Trời ạ,:-( 囧 xấu hổ chết được!

Luống cuống nhận khăn giấy, cô bất chợt nhớ đến ngày trước mỗi khi cô tỉnh dậy cũng có người đưa cho cô tờ khăn giấy, nhưng người ấy giờ đã đi xa rồi.

Đàm Thư Mặc lấy quyển sách trên kệ ngồi xuống sofa, anh đương nhiên thấy Triệu Thủy Quang đang mông lung suy nghĩ gì đó, anh cảm thấy khó hiểu, một cô gái 17, 18 tuổi thì có gì phải buồn rầu, những muộn phiền bây giờ mai này nghĩ lại chỉ là điều buồn cười mà thôi. Tuy nhiên, Đàm Thư Mặc thầm cảm thấy cô bé này khác với những bạn bè cùng trang lứa, trước mặt người khác thì luôn tỏ ra mình là một cô gái đáng yêu, trước mặt giáo viên thì cư xử lễ phép, cô cho là mình che dấu rất cẩn thận, nhưng trước đạo hành ngàn năm tu luyện đến đẳng cấp của Phật như Đàm Thư Mặc mà nói, anh nhìn là biết ngay, anh còn nhớ ngày đó ở “Tô” cô uống rượu say khướt, ánh mắt chất chứa nhiều đau thương.

“Thầy, em làm xong rồi.” Triệu Thủy Quang sắp xếp bài thi gọn gàng đưa cho Đàm Thư Mặc. Anh coi xong thì nhìn đồng hồ đã thấy 6h, nói, “Nhà em ở đâu, tôi đưa em về.”

Lúc Đàm Thư Mặc chạy xe ra khỏi bãi thì đã thấy Triệu Thủy Quang cúi đầu, chân vò vò dưới đất, đứng ở cổng bãi đổ xe, trên lưng đeo cái cặp to, đầu thì đội mũ len đỏ bằng nhung, thấy anh chạy xe 530Li đến, cô mở cửa xe ngồi vào ghế trước, lễ phép nói, “Cám ơn thầy Đàm.”

Đàm Thư Mặc biết Triệu Thủy Quang là người thông minh và hiểu chuyện, bề ngoài thì nhìn có chút cẩu thả nhưng thật ra bản tính lại điềm tĩnh, anh vốn kêu cô đứng ở dưới lầu đợi mình, thế mà cô lại vừa nói chuyện vừa đi với anh đến bãi đậu xe, lúc ngồi thì cũng ngồi ở phía trước, lễ phép cảm ơn, cẩn thận thắt dây an toàn.

Kỳ thật Đàm Thư Mặc không biết Triệu Thủy Quang là kẻ hai mặt chính hiệu, lúc ở nhà ba Triệu thường bảo cô, “Con gái, lên phía trước ngồi với ba nè.” Triệu Thủy Quang đều trả lời là “Không thích, ngồi phía trước chán lắm, còn phải thắt dây an toàn nữa.”

Triệu Thủy Quang cũng chẳng thích ngồi đằng trước tí nào, cô liếc mắt nhìn ngón tay thon dài của Đàm Thư Mặc nắm chặt vô lăng, rồi lại nhìn lên trên một chút, trời ạ, sao lại có người đàn ông đẹp trai thế này, thật là bất công!

Mọi người đều biết thấy tiếng Anh rất tài hoa và cực kỳ đẹp trai, mỗi lần lớp cô có tiết Anh văn là mấy nữ sinh lớp khác lại thập thò ngoài cửa sổ nhìn trộm, ai nấy đều thích người đẹp trai, nhưng tất cả mọi người chỉ yêu thích trong lòng mà thôi, cho tới bây giờ chưa ai dám thẳng thừng tỏ tình với Đàm Thư Mặc cả.

Triệu Thủy Quang đứng ngồi không yên, cô không tuýp người trầm lặng, thế nên cô loay hoay kiếm đề tài gì đó để giảm bớt không khí im ắng này, đành phải hỏi, “Thầy Đàm, thầy tốt nghiệp ở trường nào thế?”

Đàm Thư Mặc nói, “Nước Anh.”

Triệu Thủy Quang không ngừng cố gắng hỏi, “Tháp Big Ben nước Anh có phải cao 96,3 mét không thầy?”

Đàm Thư Mặc đang lái xe, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Triệu Thủy Quang nói “Phải”, nhưng mà anh cũng chẳng rảnh đến nỗi đi khảo sát thực tế.

Cô hỏi, “Thầy đã tham quan nhà của Sherlock Holmes chưa?”

Đàm Thư Mặc trả lời: “Rồi.”

Cô hỏi, “Thế còn nhà của Agatha Christie?”

Anh nói, “Không có.”

Cô hỏi, “Thế còn nhà của Mark Twain?”

Anh nói, “Đó là ở nước Mỹ.”

Triệu Thủy Quang đổ mồ hôi hột không dám hỏi gì nữa, Đàm Thư Mặc khẽ nhếch miệng, cô gái này cũng không phải quá ồn ào, nghĩ cho cùng chỉ là hoạt bát lém lỉnh.

Triệu Thủy Quang trong lòng cũng chẳng biết làm gì, lục cặp mình lôi ra một hộp nhỏ, lắc lắc vài cái, Đàm Thư Mặc tò mò nghiêng mắt nhìn, thì ra là một hộp kẹo, dán nhãn bò sữa trong phim hoạt hình gì đó.

Triệu Thủy Quang lấy một đống kẹo ra, đợi đến khi đèn đỏ xe dừng lại, thò tay đến trước mặt Đàm Thư Mặc, “Thầy Đàm, ăn kẹo không?”

Đàm Thư Mặc thắng xe, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn cầm mấy cục kẹo đủ màu sắc.

Triệu Thủy Quang nói thêm, “Không ngọt lắm đâu, đều là vị trái cây hết đấy.” Cô cười đến má lúm đồng tiền đều hiện rõ lên.

Đàm Thư Mặc vốn không thích cầm đồ ăn từ tay người khác, theo anh là mất vệ sinh, hơn nữa tính anh là thế, hôm nay lại ma xui quỷ khiến thế nào tự nhiên lại chọn cục kẹo màu vàng bỏ vào miệng, tiếp tục lái xe, vị chanh lan tỏa trong miệng, ngọt bùi trên đầu lưỡi.

Anh cười thầm trong bụng, quả nhiên là ngọt, kẹo nào mà không ngọt chứ, anh đã sớm biết rồi.

Một lúc sau thì đã đến nhà Triệu Thủy Quang, cô ôm túi sách xuống xe, nói, “Cảm ơn thầy Đàm, hẹn gặp lại.”

Đàm Thư Mặc quay xe, đã đi một quãng đường xa như vậy mà hương vị trái cây vẫn phảng phất trong xe.