Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 8



Kiều ƯuƯu quyết định rồi, cô sẽ tiếp tục xin nghỉ để về nhà ngủ bù!

Về đếnnhà cô cởi ngay bộ quân phục khó chịu ở trên người xuống, nghĩ tới lời nói củabố chồng khen cô hợp với bộ quân phục, Kiều Ưu Ưu lại thở mạnh một hơi. Cũngmay đó không phải bố đẻ của cô, nếu không có khi cô đã phải vào quân đội huấnluyện rồi cũng nên.

Trongnhà đã chuẩn bị sẵn bữa trưa, nhưng đột nhiên lại có tiếng gõ cửa “cộc cộc”, gõmạnh như có thù oán gì vậy. Trử Tụng đặt đồ đạc trên tay xuống rồi ra mở cửa,bên ngoài là một đám người.

“Ôi…thật ngại quá, nghe nói Kiều Ưu Ưu bị ốm nên chúng tôi tới thăm, chúng tôi làđồng nghiệp của cô ấy.” Người gõ cửa là Sở Hân Duyệt, cô vốn rất mạnh mồm nhưngvừa nhìn thấy Trử Tụng thì sự tự tin đó hoàn toàn biến mất, giọng nói trở nênvô cùng dịu dàng.

“Mờivào!” Trử Tụng cười và hơi nghiêng người sang một bên để nhường chỗ cho họ bướcvào. Người đứng ở sau cùng đã tấn công thành công mọi tế bào trên người TrửTụng, khiến anh chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!

“Chàoanh!” Trử Tụng lễ độ giơ tay phải ra, Tống Tử Đồng ngẩn ra một lúc rồi mới giơtay ra.

“Chàoanh!”

TrửTụng vờ cười nói: “Lâu lắm không gặp.”

Tống TửĐồng có chút bối rối, gượng gạo cười, “ồ, đã lâu không gặp.”

Nhữngngười khác trong đó có Sở Hân Duyệt đều tập trung sự chú ý vào Trử Tụng, họkhông hề nhận ra điều gì khác giữa hai người bọn họ.

Kiều ƯuƯu từ trong phòng ngủ bước ra nhìn thấy bọn họ bỗng dưng cảm thấy hôm nay làngày thứ sáu. Cô nhìn thấy mấy người phụ nữ đang dồn ánh mắt về phía Trử Tụng,trong lòng rất khó chịu, nheo mắt nói: “Ai cho mấy người đến đây?”

“A, ƯuƯu!” Sở Hân Duyệt chạy lại kéo tay cô, “cậu không sao chứ? Sao lại bị chấn độngnão? Sao không nằm trên giường nghỉ ngơi?”

“Cậuquan tâm đến tôi?”

“Ừ ừ!”Sở Hân Duyệt gật đầu lia lịa.

Nhữngngười khác cũng chạy tới vây quanh cô như một đàn ong, cuối cùng cô cũng nhìnthấy Tống Tử Đồng. Hàng mày của Kiều Ưu Ưu nheo lại, cô tự giác quay về phíaTrử Tụng, mím chặt môi, vốn tâm trạng của anh đang rất tốt giờ bỗng dưng biếnmất hoàn toàn.

Kiều ƯuƯu chẳng biết tại sao bỗng dưng lại lo lắng, “tôi không sao, yên tĩnh nghỉ ngơivài hôm sẽ khỏe thôi. Các cậu tập trung lại tới đây làm sao mà tôi tĩnh dưỡngđược đây.”

“Ưu Ưu,cậu bị đập đầu nên tính khí cũng nóng hơn rồi nhỉ?” Sở Hân Duyệt nói.

TrửTụng tiến lại gần, vẫy tay với mọi người, “mọi người ngồi tự nhiên, nhân thể ởlại ăn trưa luôn nhé!”

“Cámơn!” Đàn ông đẹp trai lại nhiệt tình như vậy chả trách khiến đàn bà vui sướng.

Cũngmay nhà của Kiều Ưu Ưu cũng đủ lớn, bàn ăn cũng ngồi vừa, cô giúp việc nấu ănkhá ngon cộng với tài ứng biến xuất sắc nên bữa trưa vốn chỉ dành cho hai ngườihọ sau ba mươi phút đã cho mười người ăn.

Từ đầutới cuối Trử Tụng đều diễn đạt vai một người chồng tốt, anh gắp thức ăn choKiều Ưu Ưu, hỏi nhỏ xem cô muốn ăn gì, hết mực dịu dàng khiến mọi người trênbàn ăn ai cũng ngưỡng mộ, trong đó có cả Tống Tử Đồng. Bữa ăn này anh cảm thấykhông một chút ngon miệng.

Vì mọingười vội trở lại cơ quan nên vừa ăn xong bữa trưa họ liền đi luôn không dám ởlại lâu. Trử Tụng thay Kiều Ưu Ưu tiễn họ tới bãi đỗ xe, hoàn thành xuất sắcvai người chồng tốt.

“Ôilãnh đạo, sao xe anh lại bị xước vậy?”

Khôngbiết ai vừa kêu lên một tiếng, khiến Trử Tụng quay lại nhìn, Tống Tử Đồng nhìnđuôi xe bị xước nói: “Hai hôm trước không cẩn thận bị quệt nhẹ.”

“Vậyphải bắt họ đền tiền chứ!”

Tống TửĐồng cười, “đi thôi”, rồi quay lại nói với Trử Tụng, “vốn bọn tôi chỉ định tớithăm Ưu Ưu nhưng lại làm phiền bắt anh và cô ấy phải đón tiếp, thật xin lỗi.”

“Khôngcó gì, sau này còn cần nhờ anh chăm sóc cho Ưu Ưu nhà tôi.”

“Nhấtđịnh rồi.”

Chiếcxe của Tống Tử Đồng lướt qua mặt Trử Tụng, anh nhìn thấy vết xước mờ kia, tớikhi xe rẽ sang hướng khác anh mới quay người đi vào thang máy.

“Xeđen.” Hôm đó Kiều Ưu Ưu cũng nói vậy. Nhưng cô lại không nói chủ nhân của chiếcxe đó chính là Tống Tử Đồng.

“Họ vềrồi?”

“Ừ!”Trử Tụng thay dép, đi vào nhà vệ sinh.

Kiều ƯuƯu nhìn bóng anh, trên đó toát lên một khí chất “lạnh lùng vô tình.” Đây đâuphải là người chồng tốt khi nãy? Kiều Ưu Ưu bĩu môi, anh diễn thật không tồi,đến cô cũng bị cảm động.

Cô nhặtmột viên sôcôla có hình dạng kì quái bỏ vào mồm, nằm trên ghế mềm nhìn chằmchằm lên trần nhà. Viên sôcôla dần tan trong miệng, vị ngọt của nó chảy xuốngcổ họng, nhưng cô lại không thấy được cảm giác thích thú như mọi lần. Trử Tụngvì sao lại không thích ăn sôcôla? Anh ấy sao vậy? Nhìn thấy các cô gái đẹp nênthế sao? Sao lại thay đổi nhanh thế?

“Hức!”Kiều Ưu Ưu ngồi thẳng lên: “Cũng khó tính gớm.”

Cô chạynhanh vào đứng trước cửa nhà tắm, gõ cửa “cạch cạch” nhưng không thấy ai trảlời. Rõ ràng anh đang ở trong đó, chỉ có điều anh không muốn để ý tới cô đấythôi.

“TrửTụng anh mở cửa ra! Em có chuyện cần hỏi anh. Mở cửa!” Kiều Ưu Ưu cuống lên,tiếng đập cửa ngày càng lớn nhưng vẫn không có ai trả lời, “anh mà không mở làem vào đấy!”

“Cạch!”

Cửa nhàvệ sinh mở ra, Trử Tụng đứng ngay trước mắt cô, sau đó cô cảm thấy có mùi thuốclá xộc thẳng vào mũi. Kiều Ưu Ưu nhăn mặt theo phản xa, bịt chặt mũi, tay kiaphẩy phẩy cho bay mùi thuốc lá trong không khí, “này, anh nói xem, chiến cônghạng nhất là như thế nào?”

TrửTụng từ lúc vào nhà đã mang bộ mặt đưa đám, đến lúc này cũng vẫn chưa có chútthay đổi nào.

“Emcũng quan tâm à?”

“Vì saolại lập được chiến công hạng nhất? Trử Tụng anh đã làm gì vậy?” Kiều Ưu Ưukhông phải kẻ ngốc, cô biết Huân chương Quân sự hạng nhất không phải ai cũng cóthể có được. Nhẹ thì cũng phải là trọng thương, nhưng cái người ở trước mắt côlúc này đây lại khỏe mạnh như vậy, đến kĩ thuật trong phòng ngủ cũng đã tănglên, huống chi nói tới trọng thương? Từ trước tới nay đều là anh làm người khácbị thương chứ đã từng bị thương bao giờ đâu?

“Quantâm tới anh à?” Trử Tụng nhướn mày.

“Anhđừng cứ hỏi mà không trả lời em, bây giờ em đang nghiêm túc hỏi anh đấy. Mẹ cóbiết không? Hay là ba bố con anh hùa lại giấu cả nhà? Nếu đã cố giấu thì tạisao hôm nay còn bắt em tới xem nhận huân chương? Không sợ em đi mách mẹ, sau đóbắt anh chuyển nghề, nhốt anh ở trong nhà nuôi cá sao?”

Ánhsáng có chút tối tắm, Kiều Ưu Ưu cứ thế nói mà không hề để ý tới ánh mắt thấtvọng của Trử Tụng khi anh cúi đầu xuống. Trử Tụng đi ngang qua vai cô, “tùy em,anh mệt rồi, ngủ một lúc đây.”

Kiều ƯuƯu bị đẩy sang một bên nên tâm trạng rất phức tạp.

Mộtcánh cửa ngăn cách hai con người. Hai không gian. Trử Tụng nằm trên giường, vốndĩ anh rất mệt nhưng lại không thể bình tĩnh được. Kiều Ưu Ưu ngồi trên ghếsofa xem phim, rõ ràng là phim hài, nhưng sao cô chẳng thể cười nổi. Đầu óc cônhư đang bay, bay mãi tới những nơi khác nhau, cả đầu là một đống hỗn loạn.

Cô bịsao thế này? Kiều Ưu Ưu ép mình bình tĩnh trở lại, suy nghĩ cẩn thận xem rốtcuộc mình bị làm sao. Trái tim cô rối bời vì Trử Tụng lập công hạng nhất, nhưngtới hôm nay cô mới biết. Còn về câu chuyện làm thế nào lập được chiến công thìanh lại không nói, cô có phải là đã không làm tròn trách nhiệm của người vợ,hay là chồng cô đã quá xem nhẹ vai trò người vợ của cô? Việc lớn như vậy mà tớikhi công bố với tất cả mọi người thì cô mới biết, đây là hậu quả của cuộc hônnhân vô tình này mang lại sao?

Cô cóquyền được biết lí do của tất cả những chuyện này, nhưng anh lại không muốn kểcho cô nghe. Vậy tại sao anh lại thay đổi tính khí nhanh như vậy? Lúc này ngườinên tức giận không phải là cô sao?

Kiều ƯuƯu cắn móng tay, càng nghĩ càng thấy bất an, hay là tại Tống Tử Đồng đã nói gìvới anh ấy? Cô móc điện thoại ở dưới khe ghế lên gọi cho Sở Hân Duyệt.

“Mớiđấy mà đã nhớ tôi rồi sao? Tôi chỉ vừa mới về thôi mà.” Kiều Ưu Ưu chẳng có tâmtrạng để đùa với Sở Hân Duyệt, “lúc nãy khi mọi người về, có gì khác thườngkhông?”

“Cái gìkhác thường cơ?” Lời nói của Kiều Ưu Ưu khiến cô chẳng hiểu gì.

Kiều ƯuƯu cân nhắc rồi hỏi: “Lãnh đạo có nói gì không?”

“Nóigì? Không nói gì cả.”

“Thếcòn chồng mình?”

“Cũngkhông nói gì cả. Kiều Ưu Ưu cậu sao thế? Sao cứ thần bí vậy? Đừng nói là cậu bịđập đến hỏng đầu rồi nhé!”

“Biến,tôi vẫn khỏe chán, cúp máy đây!”

Kiều ƯuƯu vẫn bứt rứt, cô liên tục uống nước, không quan tâm là cơ thể cần nước hay làdo phản ứng có điều kiện khiến cô muốn uống nước. Sau đó cô lại chạy vào nhà vệsinh mấy lần, đến khi đi hết cô mới dừng lại.

Sau khibộ phim kết thúc, Trử Tụng tỉnh dậy đầu óc rối bù, mặc trên người bộ quần áongủ mềm rộng màu nâu nhạt, bước chân trần đi ra. Anh đi lướt qua trước mặt KiềuƯu Ưu vào bếp uống nước. Quần áo là do cô mua, mỗi bộ đều rất vừa vặn, khôngbiết là do cơ thể anh có số đo chuẩn hay là mắt cô nhìn chính xác.

Uốnghết cốc nước, Trử Tụng đi ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Kiều Ưu Ưu, giànhlấy đồ ăn vặt từ tay cô rồi cho thẳng vào mồm.

Kiều ƯuƯu trừng mắt nhìn anh, cô rất muốn hỏi anh đôi chút nhưng tâm trạng của anh lúcnày có phải đang rất u ám? Hơn nữa cô còn rất muốn biết lúc nãy vì sao anh độtnhiên lại thay đổi như vậy?

“Cứnhìn đi, không nhìn sẽ chẳng còn cơ hội nhìn nữa đâu.” Trử Tụng nhét đồ ăn vàomồm rồi chăm chú nhìn ti vi.

“Anh cóý gì vậy?” Kiều Ưu Ưu tiếp tục quay đầu lại nhìn anh.

“Vừanhận được điện thoại, ngày mai phải trở lại doanh trại” nói xong anh quay lạinhìn Kiều Ưu Ưu, nhếch miệng cười với cô, “quấy rầy em nhiều ngày rồi, thật vôcùng xin lỗi.”

Kiều ƯuƯu nghe câu nói của anh xong thì lửa giận dâng lên ngùn ngụt, anh coi cái nhànày là gì chứ? Quán trọ sao? Vậy cô là cái gì? Gái bao cũng cần phải trả tiền,anh vừa ăn uống vừa mua vui mà đến một xu cũng không cần bỏ ra, ở đâu lại cóchuyện dễ dàng như vậy?

Kiều ƯuƯu cướp lại gói đồ ăn vặt trên tay anh, lấy chân đá anh ngã từ ghế xuống. TrửTụng chẳng phản ứng gì, anh ngồi lên rồi phủi mông đi mất.