Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 34



Mớisáng sớm đã đi tìm người tính sổ không chỉ có mình Trử Tụng mà còn có Kiều ƯuƯu. Trử Tụng nhiều nhất cũng chỉ là uy hiếp, nhưng Kiều Ưu Ưu lại là tính sổthật.

Kiều ƯuƯu đưa Trì Lâm đi làm, trên đường về cô tới công ty của Khâu Mân Văn. Bắt đầutừ lúc bước vào, cô không thèm quan tâm sự ngăn cản của bộ phận lễ tân lẫn nhânviên hành chính, xông thẳng vào văn phòng của Khâu Mân Văn.

KhâuMân Văn thấy Kiều Ưu Ưu tới với mục đích không thân thiện liền xua tay bảo cấpdưới đi ra, cười không tự nhiên: “Ưu Ưu về rồi à!”

“Tôinói ngắn gọn thôi. Thứ nhất, còn là một thằng đàn ông thì anh mau kí vào đơn lyhôn, từ nay về sau anh muốn có quan hệ với ai thì tùy anh.”

“Tôi sẽkhông ly hôn với Trì Lâm.” Khâu Mân Văn kiên quyết nói, ánh mắt lo lắng: “Tôibiết mình đã sai, nửa đời sau tôi sẽ bù đắp gấp bội cho Trì Lâm.”

“Anhdựa vào đâu mà muốn ngoại tình thì ngoại tình, muốn bù đắp thì bù đắp? Khâu MânVăn, anh tưởng mình là ai?”

KhâuMân Văn cúi thấp đầu, sầu não nói: “Tôi có lỗi với Trì Lâm, cô có thể giúp tôinói với Trì Lâm được không?”

“Khôngthể được. Anh tốt nhất nên biết điều mà kí vào đơn ly hôn, từ nay về sau đừngcó mà quấy rầy Trì Lâm nữa. Nếu không, anh biết là tôi nhất định sẽ có cáchkhiến anh sống không yên ổn.” Kiều Ưu Ưu lạnh lùng nói, hoàn toàn không giữ lạichút thể diện nào cho anh ta.

“Côkhông thể như vậy, tình cảm nhiều năm giữa Trì Lâm và tôi không thể dễ dàngchia tay như vậy được, tôi không đồng ý.” Khâu Mân Văn tức đỏ cả mắt, lo âu nớilỏng cà vạt.

Có lẽanh ta đã thực sự hối hận, nhưng trên thế giới này không còn cách nào có thểcứu vãn được nữa.

“Việcthứ hai, Khâu Mân Văn, tôi thật không ngờ anh lại là loại người như vậy, uổngcông tôi giao Trì Lâm cho anh, tình cảm nhiều năm của hai người ư? Hứ, khi ởtrong lòng người phụ nữ khác có khi nào anh nghĩ tới tình cảm nhiều năm giữaanh và Trì Lâm?” Kiều Ưu Ưu càng nói càng bực bội, cầm cốc cà phê đang đặt trênbàn đổ hết lên người Khâu Mân Văn.

KhâuMân Văn không tránh cô. Mục đích tới đây của Kiều Ưu Ưu ngày hôm nay chính làđể gây chuyện, nghĩ tới chuyện dơ bẩn mà con người đứng trước mặt cô lúc này đãlàm khiến Trì Lâm đau lòng và rơi nước mắt, Kiều Ưu Ưu chỉ muốn lấy lửa đốtcháy anh ta. Liếc thấy chiếc bật lửa ở trên bàn, Kiều Ưu Ưu giơ tay vồ lấy, saukhi bật lên cô ném lên bàn làm việc của Khâu Mân Văn. Các tài liệu gập lửa bùngcháy lên.

Lần nàythì Khâu Mân Văn sợ rồi, anh ta vội cởi áo khoác ngoài ra để dập lửa. Kiều ƯuƯu lạnh lùng đứng nhìn. Lúc này có một người phụ nữ cũng xông vào, không để ýtới đống tài liệu bị cháy mà tiến thẳng đến chỗ Khâu Mân Văn ân cần hỏi xem anhta có bị làm sao không, rút giấy lau vết cà phê dính trên mặt và áo anh ta.

“Côchính là người mới của anh ta?” Kiều Ưu Ưu bất ngờ ném ra một “quả lựu đạn”,Khâu Mân Văn bối rối đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, bàn tay của người mới sữngsờ trong không trung.

Kiều ƯuƯu tiến lên phía trước, cong tay lên cho Khâu Mân Văn một cái bạt tai, đánhxong mà tay cô vẫn còn hơi tê tê, có thể thấy cô đã dùng hết sức như thế nào.Cái tát này cô đã nhịn từ rất lâu rồi, khi người đàn bà này xuất hiện, Kiều ƯuƯu lại thấy không thể nhịn được nữa đành phải làm chuyện có lỗi với bản thânmình.

“Cô làmcái gì thế?” Người đàn bà kia kêu lên.

Kiều ƯuƯu không trả lời mà quay lại cho cô ta một cái tát, người đàn bà đó mặt mũibiến sắc hoàn toàn.

“Làmcái gì thế? Tặng cho cô một cái tát nhưng tôi vẫn thấy ít lắm. Trừng mắt nhìntôi? Vậy cô tát lại đi.” Kiều Ưu Ưu chợt không muốn rời đi nhanh như vậy, cômuốn thay mặt Trì Lâm dạy cho đôi gian phu dâm phụ này một bài học.

“Saokhông đánh lại? Trừng mắt nhìn tôi có thể giải hận không?” Kiều Ưu Ưu lạnh lùngnhìn bộ dạng cô ta.

“Cô dùsao cũng là người nổi tiếng, cô không sợ tôi nói chuyện hôm nay ra bên ngoàisao?”

Ngườiđàn bà này không biết tốt xấu gì mà còn uy hiếp Kiều Ưu Ưu, thế nhưng Ưu Ưukhông bị lừa bởi chiêu này. Kiều Ưu Ưu cười lớn, cô cướp lấy máy tính xách taycủa Khâu Mân Văn ném thẳng về phía người đàn bà kia, Khâu Mân Văn chạy lại canngăn nhưng bị đôi giầy cao 10cm của Kiều Ưu Ưu giẫm lên chân.

Kiều ƯuƯu đánh đỏ cả mặt, tiện tay với đồ đạc ném lên người bọn họ, nhưng cô vẫn chưaxả hết cơn tức giận, cuối cùng liền dứt khoát cởi đôi giầy cao gót ra ném vàomặt họ. Dù sao Kiều Ưu Ưu cũng điên lắm rồi, cô đã biến văn phòng của Khâu MânVăn trở thành một mớ hỗn độn.

KhâuMân Văn đứng cúi đầu tức tưởi, người mới với bộ dạng đáng thương đứng nép đằngsau anh, Kiều Ưu Ưu túm tóc cô ta rồi lôi ra, “Cô dụ dỗ chồng người khác khôngliên quan gì tới tôi, nhưng cô dụ dỗ anh ta thì tôi phải nói vài câu. Trì Lâmlà người bạn tốt nhất của tôi, cô dụ dỗ chồng cô ấy, cô nói xem cô bị đánh cóđáng đời hay không? Tôi biết một cái tát là chưa đủ, Khâu Mân Văn tên khốn kiacũng chẳng phải cái loại tốt đẹp gì, nhưng cô gái cô cũng là phụ nữ, giữ chútthể diện cho mình đi, có được không? Cứ nhắc tới việc cấu tạo cơ thể của haichúng ta đều giống nhau là tôi lại cảm thấy xấu hổ.”

“KiềuƯu Ưu, cô về đi.”

KhâuMân Văn đuổi vị khách không mời mà đến về, Kiều Ưu Ưu buông tóc của người mớira, bước lùi về phía sau một bước rồi nói: “Tôi sẽ về, nhưng cái gì cần nói vẫnphải nói hết, nếu không tôi sẽ rất khó chịu, nhịn lâu sinh bệnh ai mà biết đượcliệu tôi có phóng hỏa đốt cháy cả hai người không? Khâu Mân Văn, Kiều Ưu Ưu tôiđây tính cách như thế nào chắc anh rất rõ, ở Bắc Kinh này tôi có thể làm gì anhcũng biết rõ, làm tổn thương tới Trì Lâm cũng đồng nghĩa với việc gây sự vớitôi, tôi khuyên anh nên nhanh chóng kí vào đơn rồi cút đi, ai mà biết được giờnày năm sau, công ty anh liệu có còn tồn tại hay không? Tôi sẽ không vì Trì Lâmmà nương tay cho anh đâu.”

Kiều ƯuƯu hít một hơi thật sâu, cảm thấy tâm trạng của mình đã tốt hơn rất nhiều. Côđể lại cho hai người họ một nụ cười tương đối dịu dàng rồi quay người đi mất.Đóng lại cánh cửa này, từ nay về sau sẽ là người xa lạ. Khâu Mân Văn, anh bấtnhân trước thì đừng trách người khác bất nghĩa.

Có vàingười đang đứng bên ngoài cửa, nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đi ra liền tỏ ra ai bậnviệc người nấy. Kiều Ưu Ưu đi được vài bước thì quay lại, đứng trước mặt cô thưkí đang giấu chiếc điện thoại đi cười nói: “Cô gái, đang chụp ảnh à? Đăng lênblog? Hay có cần để tôi tạo dáng cho cô chụp không? Như vậy mới có sức thuyếtphục chứ! Bạt tay hay dứt tóc thì hay hơn?”

Nữ thưký cười gượng, giải thích nói: “Đâu có, làm gì có chuyện đó.”

“Cócũng là chuyện thường tình. Nếu là tôi, khung cảnh bạo lực như vậy tôi nhấtđịnh cũng phải chụp lại làm kỉ niệm, đăng lên blog gì đấy, không sao, ngườibình thường mà.” Kiều Ưu Ưu từ đầu đến cuối cũng chẳng thấy nhọc công, ở trongvăn phòng xử lí hết tất cả, chỉ muốn băm vằm cái đôi gian phu dâm phụ đấy ra,khi ra tới cửa khuôn mặt cô như chẳng có chuyện gì xảy ra, tươi vui hớn hở.

* * *

Bộ dạngcủa Kiều Ưu Ưu cũng rất thê thảm, giầy không còn nữa, phải đi chân đất tới bãiđỗ xe phát hiện mới có một lúc thôi mà đã bị dán thẻ phạt rồi. Sau khi đánhmắng đôi gian phu dâm phụ ấy xong, tâm trạng Kiều Ưu Ưu rất tốt, bị dán thẻphạt cũng chẳng cảm thấy làm sao, cô cười híp mắt cầm thẻ phạt lên rồi về nhàđi giầy.

Buổitrưa, Kiều Ưu Ưu về nhà mẹ chồng ăn cơm, nhân tiện báo cáo với bà Trử về tìnhhình con trai cưng của bà, ăn có tốt không, mặc có ấm không, có bị cô bắt nạtkhông.

Điều bàTrử quan tâm nhất vẫn là cái bụng của Kiều Ưu Ưu, bà dò hỏi thử xem đã có tìnhhình gì chưa, nhưng Kiều Ưu Ưu thành thực nói là không biết, không dùng biệnpháp phòng tránh cũng không có nghĩa là chắc chắn sẽ có bầu. Thế nhưng cái đápán “không biết” này với bà Trử lại là một tín hiệu tốt, một nửa khả năng hivọng có cháu rồi.

Chẳngmấy khi mà bà Trử lại tỏ ra vui vẻ với Kiều Ưu Ưu như vậy, khi Kiều Ưu Ưu chuẩnbị về, bà còn cho người chất lên xe có đủ các loại đồ tẩm bổ, dặn đi dặn lại KiềuƯu Ưu phải chú ý nghỉ ngơi, không được làm việc quá sức, phải thường xuyên vềnhà ăn cơm.

Kiều ƯuƯu gật đầu vâng dạ, khó khăn lắm mới đối phó được với mẹ chồng, lại còn phải vềnhà ứng phó với mẹ đẻ thêm lần nữa. Làm mẹ quả thực là không dễ dàng gì nhưngngười làm con như cô cũng có dễ dàng gì đâu, hai bà mẹ cứ nói đi nói lại bêntai cô những lời gần giống nhau, còn không cho cô tỏ vẻ bất mãn, chỉ cần thểhiện ra một chút mất kiên nhẫn nào thôi là sẽ bị giáo dục nặng nề.

Trênđường “chạy sô” cô nhận được điện thoại của Tả Khiên, cái tên đó cười như bịtrúng tà trong điện thoại, Kiều Ưu Ưu nghe xong một phút sau cũng không hiểu ralà phải làm gì. Sau đó Tả Khiên dừng lại rồi nói: “Kiều Ưu Ưu cô đúng là chị emtốt, cô đúng là thần tượng của tôi.” Kiều Ưu Ưu hiểu rồi, chắc chắn là cái tin“ẩu đả” đã lan ra rồi. Tả Khiên báo cái tin đó đã bị dập kín rồi, nhưng cũngkhông dám đảm bảo là Trì Lâm không biết.

“Chuyệncủa Trì Lâm sao anh lại biết rõ thế? Tôi không biết Tả thiếu gia thích đưachuyện như vậy từ lúc nào nhỉ?”

“Quantâm một chút thôi, Trì Lâm cũng khổ lắm, thật đáng thương.”

Kiều ƯuƯu cảnh giác nói: “Quan tâm thì được, nhưng đừng có mà có ý đồ gì khác, haingười không hợp đâu.”

TảKhiên bị Kiều Ưu Ưu đả kích tới mức đau tim. Cô ta còn lâu mới là thần tượngcủa anh, anh đúng là không nên vì hiện tượng nhất thời ấy mà quên đi bản chấtvốn có của con người Ưu Ưu.

* * *

Kiều ƯuƯu về tới nhà thì gặp đúng người anh mà đã bao nhiêu năm qua không gặp, đangnằm ở ban công híp mắt tắm nắng. Đây là con người mặt mày cứng nhắc cả vạn năm,mỗi lần gặp đều chỉ có duy nhất một biểu cảm đó chính là chẳng có biểu cảm gì.Kiều Ưu Ưu đi rón rén từng bước nhỏ tới gần, nịnh nọt hỏi xem anh dạo này thếnào, có phát tài hay không, có nhân duyên tốt đẹp nào không… Thế nhưng người talại chẳng thèm mở mắt ra, chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng coi như xong chuyện.

Tin tứchôm nay chắc chắn là được anh dập tắt rồi, cô vốn định nói một câu cảm ơn, nhưngnhìn bộ dạng anh chẳng nể nang gì như vậy, Kiều Ưu Ưu cũng chẳng quan tâm nữa.Dù sao cũng chẳng có cái đạo lí làm anh lại để mặc cho em gái mình chìm ngậptrong hố sâu của dư luận.

“Anh vàTrử Tụng vừa mới nói chuyện điện thoại với nhau rồi, tí nữa về nhà nhớ khai báothành thật.”

KiềuƯu Ưu đã đi một đoạn xa rồi mới nghe thấy âm thanh lười biếng của anh, cô quayngoắt đầu lại nói vọng lên: “Anh đúng là đồ đàn bà!”