Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 23



Nhiệtđộ ở trong xe bỗng giảm hẳn, Trử Tụng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Từ khixảy ra sự việc đó tới nay, anh chưa từng có ý định kể cho người nhà biết, nhấtlà mẹ anh và Ưu Ưu.

Chiếcxe vẫn chầm chậm chạy, phía trước tự nhiên xuất hiện một chiếc xe tuần tra vẫycờ ra hiệu anh dừng xe. Kiều Ưu Ưu lập tức bị anh ấn đầu xuống thấp, suýt chútnữa là gãy cổ.

“Đừnggây ra tiếng động!” Trử Tụng mở cửa bước xuống xe.

Nếu chỉđơn thuần là tuần tra thì đã dễ dàng. Nhưng ai ngờ lãnh đạo sư đoàn lại bất ngờtới sân bay để thị sát. Sư đoàn trưởng Ngụy mặc bộ quân phục đi tuần tra sânbay ban đêm. Trử Tụng tiến lại gần kính lễ, trong lòng thầm cảm thấy hoangmang, số anh cũng thật là đen đủi, vừa hay gặp phải thủ trưởng.

Sư đoàntrưởng Ngụy nhìn Trử Tụng rồi lại quay ra nhìn chằm chằm vào chiếc xe đằng saumột lát.

“Cũngđã xong rồi, mọi người giải tán thôi, Tiểu Trương!”

“Dạ!”Cảnh vệ của sư đoàn trưởng chạy lên.

“Cậuphụ trách đưa sư đoàn phó và mọi người về nhà, tôi ngồi xe Trử Tụng.”

“Vâng,thưa sư đoàn trưởng.”

TrửTụng nghe xong câu này bỗng thấy nhẹ cả người. Rõ ràng là sư đoàn trưởng đãbiết anh lén lút đưa người vào doanh trại, nhưng ông lại không vạch tội anhtrước mặt mọi người, cũng có nghĩa là ông cũng không muốn anh bị phạt.

TrửTụng mở cửa xe, sư đoàn trưởng Ngụy nhìn vào cửa sổ đen kịt ở phía sau, nhướnmày ngồi vào băng ghế phụ.

TrửTụng nhìn sư đoàn trưởng rồi lại nhìn vào hàng ghế trống không ở phía sau quagương chiếu hậu.

Sư đoàntrưởng hạ lệnh: “Đi thôi, còn đợi ai nữa à?”

“Dạ!”

TrửTụng khởi động xe, sư đoàn trưởng Ngụy điều chỉnh tư thế ngồi rồi vỗ vào bộquân phục, “Đừng có ngồi im thế nữa, giới thiệu chút đi.”

Kiều ƯuƯu nằm ở dưới xe không dám động đậy, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ sợlại gây ra tiếng động nào đấy. Nhưng nghe xong câu nói của sư đoàn trưởng, côbỗng thấy mơ hồ, chẳng lẽ đã bị ông phát hiện rồi.

TrửTụng hắng giọng: “Vợ tôi, Kiều Ưu Ưu.”

“Ồ, ởđâu cơ?”

“Ở đâyạ!” Kiều Ưu Ưu lí nhí trả lời, chậm chạp bò dậy từ dưới xe.

Sư đoàntrưởng Ngụy quay đầu lại nhìn Kiều Ưu Ưu qua ánh sáng lúc tối lúc sáng của đènđường nói: “Cô chính là Kiều Ưu Ưu?”

“Dạvâng, thưa sư đoàn trưởng, tôi là Kiều Ưu Ưu.”

“Taycủa Trử Tụng chính là do cô cắn à?”

“Vângạ!”

“Vàosân bay cũng là do cô yêu cầu à?”

Kiều ƯuƯu hình như không nằng nặc bắt anh phải đưa tới đây, nhưng quả thực cô đã từngnhắc tới chuyện này.

“Vâng!”

“Sưđoàn trưởng…”

Sư đoàntrưởng hoàn toàn làm lơ Trử Tụng, tiếp tục hỏi Kiều Ưu Ưu: “Cô có biết hậu quảcủa việc đưa người vào sân bay mà chưa được sự cho phép không?”

Kiều ƯuƯu không biết trả lời như thế nào, thực ra cô không biết, nhưng nếu nói khôngbiết thì hình như cũng không được hay lắm. Thế nhưng lúc này Trử Tụng lại khônggiúp gì được cô.

“Dĩnhiên sẽ không ảnh hưởng tới cô, nhiều nhất là Trử Tụng phải chịu khổ chútthôi.”

“Sưđoàn trưởng đại nhân, tôi…”

“Đừng!”Sư đoàn trưởng vội vàng ngăn lại: “Đừng có gọi tôi là đại nhân, cứ như xã hộiphong kiến không bằng.”

Kiều ƯuƯu nuốt nước miếng, cái vị sư đoàn trưởng này không tức giận cũng chẳng vui vẻgì, nói chuyện gì không gấp gáp khiến cho Kiều Ưu Ưu lo lắng bứt rứt không yên.

“Nếu bịthương là do tình huống bất khả kháng thì quân đội sẽ không truy cứu tráchnhiệm, nhưng nếu là do người cố ý làm, nhất là đánh nhau thì sẽ phải phạtnghiêm!”

Kiều ƯuƯu thầm suy nghĩ: “Trử Tụng chưa nói với cô về việc bị thương hay chịu phạt,chỉ nói là phải đình chỉ bay, nhưng lúc này lại không đình chỉ bay nữa mà lạihình phạt?”

“TrửTụng!” Sư đoàn trưởng chợt ngồi thẳng lên, gọi tên Trử Tụng.

“Dạ!”

“Haiviệc, viết bản kiểm điểm mười ngàn chữ, vác nặng đi 30km, ngày mai phải hoànthành.”

“Dạ!”

Kiều ƯuƯu lặng lẽ cúi đầu, hai việc này cũng có phần của cô, nếu cô không tới thì thếgiới hòa bình. Bỗng nhiên cô thấy có lỗi với Trử Tụng.

Đoạnđường tiếp sau đó không có ai lên tiếng, cho tới khi chiếc xe dừng ở trước cửanhà sư đoàn trưởng. Sư đoàn trưởng xuống xe, Kiều Ưu Ưu cũng xuống theo, chắnđường đi của ông và nói: “Đều là do yêu cầu của tôi, ngài cứ trừng phạt tôiđi.”

“Phạtcô? Tôi không có cái quyền đấy, chỉ trách bản thân mình quản giáo khôngnghiêm.”

“Vậythì… Vậy…” Mười ngàn chữ thì có vẻ hơi nhiều, 30km cũng hơi dài… hơn nữa nếuviết bản kiểm điểm thì chuyện họ cãi nhau chẳng nhẽ lại để cho cả sư đoàn biếtđược.

“Côcũng là người nổi tiếng, từ khi cô tới đây, cả sư đoàn này đều loạn cả lên, cảkhu tập thể đắp đầy những người tuyết không phải là tôi không nhìn thấy, đếnngay cả vợ tôi mỗi ngày cũng đều nhắc tới tên cô bên tai tôi. Như vậy đi!”

“Dạ!”

Kiều ƯuƯu mở mắt thật to nhìn sư đoàn trưởng, Trử Tụng cũng bắt đầu cảnh giác, lo lắngsư đoàn trưởng sẽ gây khó dễ cho Kiều Ưu Ưu.

“Sưđoàn chúng tôi tuy chỉ có một mẫu đất bé cỏn con nhưng cái gì cũng có hết,chúng tôi cũng có đài phát thanh, cô lại làm trong ngành này. Vậy nên cô hãylàm tiết mục đặc biệt trong một tuần đi, tin tức thời sự về tình hình chính trịmỗi ngày mọi người cũng đều nghe chán rồi, cô hãy đứng trên góc độ của mình đểnói. Chủ đề sẽ là…” Sư đoàn trưởng nghĩ một lúc, “Gọi là thế giới bên ngoàiđi.” Nói xong, sư đoàn trưởng đi vào sân, bỏ mặc Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu đứngngẩn trước cửa.

Đôi mắtKiều Ưu Ưu mở tròn xoe, không biết nên khóc hay nên cười, đây có được tính làsự trừng phạt đã qua biến tướng không? Sao lại có thể nghĩ ra cách trừng phạtnày, tiết mục? Đùa gì chứ? Nếu sớm biết thế này thì chi bằng cứ để Trử Tụng tựchịu phạt. Hơn nữa sư đoàn trưởng cũng không nói sau khi cô làm việc này thìTrử Tụng có được miễn phạt hay không.

“Saolãnh đạo của các anh lại như thế này?”

“Anhthấy được đấy chứ.”

Kiều ƯuƯu trợn mắt nhìn anh: “Không bị phạt nữa, tốt quá có phải không?”

TrửTụng mở cửa xe nhét Kiều Ưu Ưu vào bên trong, “Dù sao cũng là nghề của em mà,có làm khó em đâu.”

“Cái gìmà không làm khó em chứ? Lại còn thế giới bên ngoài nữa. Ái chà, tiết mục vănnghệ này, em làm sao mà biết được thế giới bên ngoài như thế nào? Em chỉ biếttin lá cải thôi, ngoài ra chẳng biết gì.”

“Vậythì em nói về tin lá cải đi!”

TrửTụng quay sang cười với cô, Kiều Ưu Ưu bỗng nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu lênnhướn mày nói: “Đừng có mà cười cười nói nói với em, chuyện của hai chúng tavẫn chưa làm rõ ràng đâu đấy.”

“Về nhànói sau.”

“Về nhàkhông nói nữa.”

Trênthực tế, Trử Tụng vẫn không muốn nói ra, Kiều Ưu Ưu giận quá mà không thể đánhnhau với anh được, chỉ có thể chui vào phòng tức giận, nhân tiện ném luôn cáigối của anh ra ngoài.

Kiều ƯuƯu nằm trên giường nghĩ ngợi, khó khăn lắm mới bay được về, là bay như thế nào?Máy bay đã xảy ra sự cố gì? Hết xăng? Bị tấn công? Rốt cuộc đã xảy ra chuyệngì? Trử Tụng không nói, cô chỉ còn cách đoán mò, càng đoán càng thấy loạn, càngloạn lại càng thấy khó chịu, khó chịu tới mức nằm trên giường tự kéo tóc mình.Nếu lúc này mà Trử Tụng đứng ở trước mặt cô thì cô nhất định sẽ không nhịn đượcmà xông ra xử lí anh.

* * *

“Cốc,cốc, cốc.”

Tiếnggõ cửa vọng vào, Kiều Ưu Ưu lật chăn bò ra với cái đầu rối tung, nhìn thấy tờgiấy trắng được nhét qua khe cửa bên dưới.

Đó làthư nói thật của Trử Tụng. Trang giấy A4 được viết hơn nửa trang, tuy vậy phầnmiêu tả tình hình khi đó chỉ chiếm một phần rất ít, phần còn lại đều là nhữnglời an ủi trùng lặp.

Kiều ƯuƯu bắt đầu tưởng tượng tình hình lúc ấy qua những lời miêu tả ít ỏi của anh.Trong cuộc huấn luyện ban đêm, khi máy bay đang quay trở về và đã đi vào quỹđạo hạ cánh thì động cơ bất ngờ dừng lại trong không trung. Vì thế bảng điềukhiển hoàn toàn mất tín hiệu, mà lúc đó máy bay đã ở quá gần mặt đất nên nếunhảy dù và bỏ lại máy bay thì hậu quả của nó sẽ không thể tưởng tượng nổi. TrửTụng giữ vững bình tĩnh, tận dụng ánh đèn ở trong sân bay, mạo hiểm tính mạngvà dựa vào trực giác của mình đã cho máy bay hạ cánh thành công.

Nướcmắt Kiều Ưu Ưu từng giọt nhỏ xuống, tờ giấy trắng làm nhòe hết cả mực. Cô biếtthế nào là dừng lại trong không trung, có nghĩa là động cơ đã tắt, thế mà anhlại miêu tả nhẹ nhàng như vậy. Nếu lúc đó có điều gì không may, có phải là côsẽ không bao giờ có thể gặp lại anh. Khi ấy liệu cô có thể chịu đựng sự kíchđộng như vậy không? Dù lúc đó có hay không, nếu là bây giờ thì cô chắc chắn sẽkhông chịu đựng nổi.

Kiều ƯuƯu gạt nước mắt, mở cửa cho Trử Tụng vào. Cô không khóc cũng chẳng gây sự,không truy cứu, dù sao thì bây giờ anh cũng đã an toàn rồi, chỉ cần không nghĩtới, cứ coi như tất cả chưa từng xảy ra.

Thếnhưng, dù cô có tự an ủi bản thân mình như thế nào đi chăng nữa thì trong lòngcô vẫn rất sợ hãi, chưa bao giờ nghĩ cái chết lại cận kề với anh như vậy. Trướckia cô luôn tưởng rằng máy bay rất an toàn, chiến đấu trong thời hòa bình cũngsẽ rất an toàn, nhưng hiện thực tàn nhẫn đã đánh thức cô dậy từ trong mộngtưởng.

Phầngiường ở bên cạnh lún xuống, Trử Tụng đang nằm bên cạnh cô, Kiều Ưu Ưu quaysang tựa vào lòng anh, yên lặng ôm lấy eo anh. Nếu như kiếp này không có cơ hộiđược ở gần anh đến vậy, không có cơ hội được cùng anh trải qua cuộc sống nhưcác cặp vợ chồng bình thường khác thì cuộc sống này thật tẻ nhạt và cô sẽ buồnbiết mấy.

Nướcmắt thấm ướt ngực anh, đốt cháy ruột gan anh, cánh tay anh siết chặt hơn để ômlấy cô. Thực ra anh không dám nói với cô, đêm đó anh đi thực hiện nhiệm vụ vàphát hiện ra một máy bay không rõ quốc tịch, anh bay vòng quanh để đối phó vớiđịch rất lâu nên động cơ không thể tải được nữa, điều này dẫn tới việc dừng lạitrong không trung. Những chuyện này anh sẽ không nói cho cô biết, tốt nhất làmãi mãi cô cũng không nên biết.