Em Là Định Mệnh Đời Anh

Chương 57



Tiệc sinh nhật Lý Gia Dĩnh được tổ chức yào trưa Chủ nhật. Sáng sớm cô bé đã gọi điện thoại giục Đậu Đậu qua nhà. Ăn sáng xong, Hoài Nguyệt đưa Đậu Đậu tới nơi, ông Lý lại hết sức khách sáo giữ cô lại nói chuyện hồi lâu. Cô cáo từ ra về, cảm thấy hết sức nhàm chán nên quyết định đi dạo một hồi trong tiểu khu.

Ánh mặt trời mùa đông chiếu lên người rất ấm áp. Hoài Nguyệt nhớ lại những năm tháng học đại học, Chủ nhật, mấy nữ sinh chơi thân với nhau cuộn tròn trong chăn không chịu rời khỏi giường. Đến lúc bụng ai nấy đều sôi ùng ục vì đói, Lỗ Phong sẽ gọi điện thoại cho cô, lần nào cũng không quên mua đồ ăn sáng cho cả phòng. Thời gian đó mọi người đều hâm mộ cô có một người bạn trai biết quan tâm, chăm sóc, vì thế cả phòng cũng được nhờ.

Thực ra cô và Lỗ Phong cũng từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Cô tin rằng lúc đó trong lòng Lỗ Phong thật sự chỉ có một mình cô. Đến dịp nghỉ lễ cô về nhà, anh ta cũng chuẩn bị mọi thứ cho cô rất chu đáo, bao gồm áo khoác và tiền lẻ để cô bắt taxi. Nào ai biết có ngày bọn họ lại đi đến nước này.

Cô nhớ lại trưa hôm qua giáo sư Tần hẹn cô đi ăn cơm, bà nói Lỗ Phong rất hối hận, hỏi cô ăn tết có thể về đó để người một nhà sum vầy, đoàn tụ hay không. Nhìn ánh mắt tha thiết chờ mong của cô giáo cũ, cô lắc đầu xin lỗi. Giáo sư Tần hỏi cô vì sao.

“Bởi vì con không còn yêu anh ấy nữa. Lúc yêu anh ấy, con đã yêu hết mình, một khi không còn yêu thì cũng không còn gì nữa”. Cô trả lời thẳng thắn như vậy, giáo sư Tần bất đắc dĩ thở dài nhìn cô, nói Lỗ Phong đúng là một người không biết quý trọng hạnh phúc.

Thực ra, cô chẳng phải cũng là một người không biết quý trọng hạnh phúc hay sao? Trần Thụy Dương cũng xem như nặng tình với cô. Sau khi cô từ chối như vậy, anh vẫn cứ toàn tâm toàn ý chờ đợi cô. Mặc dù anh không còn ngỏ lời lần nào nữa nhưng cô biết anh vẫn đang đợi mình. Trực giác của phụ nữ thường rất chính xác. Có lúc cô vô thức nhìn lại, lúc nào cũng thấy ánh mắt ân cần của anh. Trong công việc, anh lúc nào cũng chiếu cố đến cô, tất cả mọi chi tiết đều giúp cô sắp xếp chu đáo. Lần trước cô bị ốm nặng, sốt cao không khỏi, không tìm được nguyên nhân, Duyên Duyên nói với cô, Trần Thụy Dương đã mời các chuyên gia hàng đầu hội chẩn hết lần này tới lần khác, lo lắng đến mức gầy đi trông thấy. Sau khi khỏi bệnh, hai người đều ngầm hiểu mà không nói, không bao giờ nhắc tới việc này. Ngoài cố gắng làm việc thật tốt, cô không còn cách nào báo đáp anh. Có lúc cô cảm thấy mình đúng là một người vô tâm, vì sao cô nhất định không chịu tiếp nhận một người tốt như vậy?

Dường như tiếng thở dài của Trần Thụy Dương lại vang lên bên tai, đó là trong tiệc rượu sau hội đấu giá, sau khi cô lơ đãng đánh đổ ly rượu đến lần thứ ba, Trần Thụy Dương vừa đưa khăn giấy cho cô vừa thở dài: “Hoài Nguyệt, có cần anh đi hỏi xem anh ta nằm ở bệnh viện nào hay không?”

Cô lo lắng lắc đầu, ngại ngùng gượng cười với anh.

“Không cần luôn trói buộc chính mình, kết cục là sẽ phải chịu nhiều đau khổ hơn”, nhìn mọi người xung quanh vẫn ăn uống linh đình, hình như anh đang khuyên cô, lại hình như đang tự nói với chính mình.

Trái tim Hoài Nguyệt nhói đau. Từ chối Lỗ Phong, cô cảm thấy thoải mái, nhưng khi từ chối Trần Thụy Dương, cô lại chỉ cảm thấy khó chịu.

Cô lặng lẽ đi về nhà, đến trước cửa mới phát hiện Cơ Quân Dã đang đợi cô.

“Hoài Nguyệt, tuần này cô ở đây à?” Cơ Quân Dã hỏi với vẻ lúng túng.

Cơ đại tiểu thư rất ít khi tỏ ra thận trọng như vậy, Hoài Nguyệt lập tức cảnh giác, khẽ gật đầu.

“Đậu Đậu đâu? Tôi dẫn nó đến chơi với Leshy”.

“Nó đi dự tiệc sinh nhật bạn học ở bên bờ sông, tôi vừa đưa nó đến đấy”. Hoài Nguyệt đẩy cổng đi vào, vừa định khép cổng lại thì Cơ Quân Dã đã vào theo.

“Cô trồng rau mát tay thật đấy, tôi chỉ nhìn đã thấy thèm rồi”.

Hoài Nguyệt cười: “Nếu chị thích thì cứ sang hái mà ăn. Tôi chỉ trồng cho vui thôi, cũng không ăn được bao nhiêu”.

“Tốt quá, tôi sẽ hái luôn. Bây giờ tôi không dám ăn rau ở ngoài, vừa sợ có thuốc trừ sâu vừa sợ có chất kích thích. Nghe nói có loại chất kích thích sinh trưởng, buổi tối phun một lượt là sáng hôm sau đã mọc tốt um rồi. Thế thì cục cưng trong bụng tôi ăn hơn chín tháng, có khi sẽ lớn bằng tôi mất”. Cơ Quân Dã xoa xoa bụng dưới phẳng lỳ: “Hoài Nguyệt, lần này tôi có thai thật, đã đến bệnh viện xét nghiệm, chính xác một trăm phần trăm. Hai tháng rồi”.

“Thật à?” Hoài Nguyệt cũng vui thay Cơ Quân Dã. Lần trước có thai không thành, ngoài miệng Cơ Quân Dã thờ ơ như không nhưng trong lòng rõ ràng không hề dễ chịu. Làm gì có người phụ nữ nào vui vẻ khi không thể làm mẹ chứ? Cuối cùng, bây giờ cô ấy cũng được như ý.

“Thật, cho nên tôi mới bắt anh trai tôi về”, Cơ Quân Dã đắc ý, vừa nói xong đã cảm thấy không ổn, vội giải thích: “Không phải tôi ép, vốn anh ấy đã muốn về rồi, vừa hay đúng lúc tôi có thai thôi”.

Hoài Nguyệt cười nhạt: “Quả thật là chuyện vui lớn, nên về”.

Cơ Quân Dã nói hết sức thận trọng: “Hoài Nguyệt, đúng là xin lỗi cô. Trước tôi vẫn không nói với cô nguyên nhân anh trai tôi đi, anh ấy không cho tôi nói, nhưng bây giờ...”

Bây giờ cô nhất định phải nói. Buổi tối hôm qua, sau khi từ siêu thị về, anh trai cô cứ ngồi ngẩn người trong phòng khách, hỏi anh đồ ăn của Leshy đâu, anh chỉ ngỡ ngàng nhìn cô, hình như đã hoàn toàn quên mất chuyện này. Cũng không biết tại sao anh lại như vậy, vốn cô không muốn anh trai mình ngồi lì ở nhà cả ngày nên mới lấy cớ cần mua thức ăn cho Leshy để bắt anh đi ra ngoài, không ngờ kết quả lại còn tồi tệ hơn. Khi đó mặc dù cô không hỏi nhưng trong lòng vẫn biết nhất định là anh trai lại nhớ tới Hoài Nguyệt.

“Tiểu Dã, đừng nói”. Hoài Nguyệt vội vàng ngắt lời: “Chuyện đã qua lâu rồi, mọi người đều đã quên”. Nghĩ đến cô bé trẻ trung, tươi tắn kia, cô càng cảm thấy không cần phải nhắc lại chuyện xưa.

“Việc này quả thật là anh trai tôi không đúng, cô không biết anh ấy hối hận đến mức nào đâu...”

“Không cần nói như vậy”, Hoài Nguyệt vội nói: “Từ lâu tôi đã biết về bệnh tình của anh trai chị, anh ấy đã nói với tôi khi tôi viết bài phỏng vấn anh ấy. Mắc bệnh này không chỉ khiến bản thân đau khổ mà người nhà cũng không dễ chịu. Tiểu Dã, tôi hiểu mà, khi đó nhất định chị cũng rất sốt ruột. Lúc Đậu Đậu bị ốm, thực sự tôi không thể để ý đến ai khác được, chỉ một lòng một dạ mong cháu khỏi bệnh”.

Cơ Quân Dã vừa cảm động vừa khó chịu, hiển nhiên Hoài Nguyệt đã hiểu lầm nguyên nhân vì sao anh trai mình ra đi mà không nói lời nào.

“Mặc dù như vậy nhưng chuyện đã hơn một năm rồi, anh trai tôi vẫn nợ cô một lời giải thích”.

“Có giải thích hay không cũng không có ý nghĩa gì”, Hoài Nguyệt nói: “Tôi không phải một người phụ nữ yếu đuối, tự mình suy nghĩ rồi cũng thông. Tôi cũng từng tiếp xúc với một số tài liệu trong lĩnh vực này, cũng biết rằng sau khi sử dụng một số loại thuốc hoặc phương pháp trị liệu đặc thù thì bệnh nhân sẽ dần dần lãng quên hoặc thờ ơ với một số chuyện trước đó. Bệnh tật là chuyện không ai muốn, không cần phải áy náy làm gì”. Những ngày gian nan nhất đã qua, bây giờ cô cũng chỉ có thể làm bộ thoải mái.

Cơ Quân Dã không nghe ra Hoài Nguyệt nói như vậy rốt cuộc là vì tức giận hay là cô không quan tâm thật. Thấy vẻ mặt Hoài Nguyệt vẫn bình tĩnh, sợ cô nghĩ rằng bệnh tình của anh trai mình quá nghiêm trọng, nếu vậy có lẽ Hoài Nguyệt sẽ không dám quay lại với anh nữa, Cơ Quân Dã vội nói: “Cô xem toàn những tài liệu vớ vẩn gì thế? Phương pháp trị liệu đặc thù nào có thể làm người ta đãng trí? Tôi nói với cô, anh trai tôi không hề đãng trí, cũng không hề quên những chuyện trước kia. Anh ấy chỉ không dám đối mặt với cô mà thôi, anh ấy không biết phải nói thế nào, cô cũng biết anh ấy vốn đã không thích nói chuyện mà”.

Thấy vẻ mặt Cơ Quân Dã rất nghiêm túc, Hoài Nguyệt hối hận mình đã nói chuyện quá thẳng thắn về bệnh tình của Cơ Quân Đào. Cơ Quân Dã là người nhà bệnh nhân nên đương nhiên sẽ không chịu nổi. Cô vội nói: “Ý tôi không phải như thế. Loại bệnh này có nhiều triệu chứng khác nhau, đến nay giới y học vẫn không tìm được một phương pháp hữu hiệu, cho nên có rất nhiều cách trị liệu khác nhau, chẳng phải còn có cả liệu pháp thôi miên gì đó sao? Nghe nói liệu pháp này rất hiệu quả đối với một số người”.

Cơ Quân Dã thở dài trong lòng. Nếu như không quan tâm, không để ý, tại sao Hoài Nguyệt lại đi tra nhiều tài liệu như vậy làm gì? Anh trai mình không từ mà biệt, cô chẳng những không oán trách mà còn không ngừng tìm lý do giải thích cho anh ấy. Một người phụ nữ tốt như vậy biết tìm đâu ra? Quả thật không uổng công anh trai mình ngày nhớ đêm mong như vậy. Nghĩ tới đây, cảm giác tiếc nuối trong lòng càng mãnh liệt, cô nhỏ giọng nói: “Đừng phớt lờ anh trai tôi, nói chuyện với anh ấy được không?”

“Hôm qua chúng tôi đã gặp nhau ở siêu thị rồi. A, thức ăn của Leshy vẫn còn để ở nhà tôi. Hôm qua Đậu Đậu mang về cùng đống đồ ăn vặt, để tôi đi lấy cho chị”, Hoài Nguyệt vội vã đi vào trong nhà.

Nói chuyện? Nói hay không nói thì có gì khác sao? Hình như tất cả đã ngã ngũ, cần gì khiến hai bên khó xử? Hoài Nguyệt lại một lần nữa nghĩ đến cô gái trẻ trung kia, thực không khỏi khiến cô ghen tị.

Cơ Quân Dã vội vã chạy về nhà nói với Cơ Quân Đào đang ngồi trên sofa chơi với Leshy: “Vừa rồi em mới nói chuyện với Hoài Nguyệt ngoài cổng, có thể thấy cô ấy vẫn rất nhớ anh. Lát nữa cô ấy mang đồ ăn của Leshy sang, anh với cô ấy phải nói chuyện cho rõ ràng mới được”.

Cơ Quân Đào không thèm ngẩng đầu lên: “Cô ấy sẽ không sang đâu. Cô ấy sắp kết hôn rồi”.

“Kết hôn?” Cơ Quân Dã giật mình: “Ai nói thế? Vừa rồi cô ấy không nói gì mà”.

“Đậu Đậu nói”, Cơ Quân Đào nhẹ nhàng vuốt lưng Leshy, buồn bã nói: “Tiểu Dã, anh rất hối hận”.

“Lời của Đậu Đậu làm sao mà tin được”, Cơ Quân Dã vội nói: “Bây giờ em đi hỏi cô ấy. Cô ấy thích anh, em có thế thấy điều đó”.

“Hôm qua anh đã suy nghĩ cả đêm. Trước kia mặc dù cô ấy sợ bệnh tật của anh nhưng có lẽ vẫn hơi thích anh. Có điều bây giờ...” Cơ Quân Đào vô thức nắm chặt tay khiến Leshy kêu lên thảm thiết: “Hôm qua anh mua đồ ăn vặt cho Đậu Đậu, vậy mà cô ấy lại muốn trả tiền cho anh. Tiểu Dã, đó là cô ấy muốn nói rằng, anh với cô ấy đã không thể trở lại như ngày xưa nữa”.

“Cô ấy vẫn còn thích anh. Cô ấy vừa nói với em rằng cô ấy hiểu vì sao anh lại ra đi mà không một lời từ giã, cô ấy còn đọc rất nhiều tài liệu liên quan đến bệnh trầm cảm”.

“Nếu cô ấy còn thích anh thì cô ấy phải trách anh mới đúng”, Cơ Quân Đào đứng dậy: “Tiêu Dã, anh bỗng thấy không thích mùa đông ở đây nữa”.

Cơ Quân Dã kêu lên: “Anh, anh không thể để em ở đây một mình được. Để em đi xem xem, cái con bé Hoài Nguyệt này bảo về nhà lấy đồ cho Leshy mà sao lâu như vậy vẫn chưa sang?”

Cơ Quân Dã mở cửa, thấy hai túi đồ ăn của Leshy nằm im lìm trước cửa, xung quanh không một bóng người.