Em Là Đặc Biệt

Chương 9



  Anh chậm rãi tiến tới cánh cửa kia, từ từ đưa tay lên đẩy mạnh, cánh cửa lớn mở ra, lại tiếp tục những bước đi chậm rãi tiến tới phía bàn làm việc…

  -Thầy Gia Vũ do có việc bận nên mấy ngày tiếp theo vẫn sẽ không tới trường, những tiết dạy  của thầy Gia Vũ sắp tới đã được bàn giao lại cho tôi, các em có ý kiến gì không? – Phạm Hoàng lại một lần nữa thông báo cho 20 con người đang ngồi tại đây về việc đợt nghỉ phép của Gia Vũ sẽ tiếp tục kéo dài thêm ít nhất là mấy ngày nữa. Nói “lại” là bởi trước đây 1 tuần, hiệu trưởng đã cho mở cuộc họp giáo viên của SC để xem xét lại tình hình học tập của các học viên cũng như báo cho mọi người biết Gia Vũ sẽ không đi dạy trong tuần tiếp theo và yêu cầu anh đảm nhiệm thêm các tiết dạy của Gia Vũ, đương nhiên cũng là từ tiền lương của Gia Vũ mà chuyển sang cho anh đúng theo công lao anh bỏ ra, thôi thì cứ làm hộ cậu ta một thời gian vậy, ở đây, quan hệ với mọi người xung quanh chính là được xem trọng nhất. – Nếu không ai có ý kiến gì thì tôi sẽ lập tức triển khai yêu cầu và nhiệm vụ học tập trong….

  -Chờ một chút, Wil. – Cánh cửa kia lại một lần nữa mở ra, là một người phụ nữ xinh đẹp đang bước vào, khẽ nở một nụ cười nhẹ chào mọi người nhưng giọng nói kia là của con trai nha, cái giọng nói uy quyền ấy thì ngoài hiệu trưởng ra đâu còn ai có nữa, Kevil để lời nói đi trước, người lại sau đó mới xuất hiện, thân người hoàn mĩ từ từ tiến đến cạnh Phạm Hoàng, Phạm Hoàng liền khẽ gật đầu coi như chào anh. Khi đã dừng bước, Kevil từ từ quay người lại nhìn lướt qua toàn bộ lớp học, khuôn mặt anh vẫn vậy, ánh mắt anh vẫn vậy, giọng nói anh vẫn vậy và khí chất của anh vẫn không có gì thay đổi, toàn bộ đều là khí chất bức người, đều là hàn khi bao phủ lấy tất cả. – Từ bây giờ cho tới khi Gia Vũ tiếp tục đi dạy, tôi sẽ thay thầy ấy mà quản lí lớp, cũng có nghĩa là tôi trong thời gian tới sẽ trực tiếp đảm nhận trách nhiệm dạy các em trong những tiết của Gia Vũ, tôi mong chúng ta sẽ hợp tác tốt cho tới lúc Gia Vũ trở lại. – Anh thao thao bất tuyệt nói mà không thèm để ai lên tiếng, ý anh đã quyết anh tuyệt đối sẽ không thay đổi, nhất là lại còn liên quan đến em gái anh, Kevil anh sẽ chẳng để ai có cơ hội phản đối, mà cũng chẳng ai có khả năng phản kháng lại anh, chỉ cần một câu nói của anh cũng đủ khiến người ta run người mà chấp nhận như thể chỉ cần nói thêm một câu thì cái mạng ngắn ngủi của mình sẽ lập tức chấm dứt. – Việc tiếp theo… lớp SC còn 5 chỗ trống đúng không? Vậy hôm nay, tôi liền ngay lập tức lấp đầy 5 chỗ trống đó. Các em vào đi

  Theo lời nói của Kevil, từ phía cửa, 5 con người mặc đồng phục lớp SC nhanh chóng tiến vào. Cái gì đây, có cả con gái này…

  -Các em tự giới thiệu đi. – Nói một câu như ra lệnh, Kevil tiến về phía ghế mà Phạm Hoàng đã chuẩn bị cho anh rồi ngồi xuống

  -Xin chào mọi người, mình là Trịnh Uyên Uyên, 18 tuổi, mong mọi người giúp đỡ. –Uyên Uyên xinh xắn, tươi cười chào hỏi, cô chính là tiểu thư độc nhất của một tập đoàn địa ốc nổi tiếng, tính tình khá hòa đồng và thân thiện.

  -Hi, mình là Nguyễn Hải Đồng, gọi mình là Tiểu Đồng cũng được nhé, Tiểu Đồng 16 tuổi, rất vui được gặp các bạn. – Tiểu Đồng là một cô tiểu thư vô cùng được cưng chiều trong dòng họ Nguyễn Hải, cô luôn dễ thương, tuy hơi điệu đà nhưng cũng là một người xinh đẹp.

  -Thomas Wender, tôi 16 tuổi. Còn đây là người bạn tôi mới quen, học sinh học bổng, 15 tuổi, Bảo à Trần Song Nghi. – Thomas nhanh nhẹn lên tiếng giới thiệu cho cô gái trông không được thuận mắt lắm bên cạnh còn dài hơn cả cho bản thân, cô gái đó sau lời giới thiệu của Thomas cũng chỉ đứng trơ ở đó, không có bất kì phản ứng gì cả. Mái tóc có phần rối bù lên, khuôn mặt luôn cúi xuống làm mớ tóc ấy rủ xuống che gần như toàn bộ khuôn mặt khiến người khác chẳng thể nhìn rõ, đôi kính dày cộp to bản che chắn cho đôi mắt có vẻ như là màu đen kia nhưng có một thứ khiến người khác phải ngạc nhiên chính là hương oải hương nhẹ nhàng cùng cái khí chất kia dù đã cố nhưng hoàn toàn không có khả năng giấu hết toàn bộ.

  - Trương Quỳnh Chi, 17 tuổi, nếu được tôi mong mọi người tránh xa tôi ra một chút, đặc biệt là cái cô Song Nghi gì gì đấy. – Quỳnh Chi có phần chua ngoa nhưng dù sao cô ấy vẫn là người thừa kế của tập đoàn Trương Thị lớn mạnh, lại là một cô gái sở hữu vẻ đẹp quyến rũ nhờ lớp phấn son dày đặc khiến người ta chẳng thể nào biết được phía sau chúng là một khuôn mặt như thế nào.

   -Thôi được rồi, các em về chỗ đi, hôm nay tôi có chút việc bận nên tiết học này các em được nghỉ, 5 học sinh mới thì có thể quay về nhận phòng. – Anh cũng chẳng thèm quan tâm đến cái lũ học viên mới này làm gì, công việc của anh là đã đủ mệt mỏi rồi, nhưng kìa, đôi môi hoàn mĩ khẽ cười khi đi ngang qua… nó – cô gái mang cái tên Trần Song Nghi mà đâu ai biết rằng khi ấy, đôi môi nhỏ nhắn của cô cũng cùng lúc mà nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy ẩn ý.

 “Từ bao giờ thì khả năng hóa trang của em lại tệ như vậy rồi, Milky” – Lại một nụ cười nữa hình thành trên môi Alex, anh nhanh chân tiến lại phía “người bạn mới” Song Nghi

-Chào Song Nghi, anh là Alex, nếu không ngại thì để anh đưa em về phòng nhé. – Đưa tay ra chờ đợi, Alex cứ khúc khích mà cười một mình nhìn Song Nghi, Milky nhà anh từ khi nào lại thích giả làm người khác rồi mới chịu tới trường học vậy.

 -…………. – Không nói gì, Song Nghi chỉ nhanh nhẹn nắm lấy tay Alex mà kéo đi, trên đôi môi nhỏ vẫn là nụ cười chưa kịp ngừng

Trong thang máy dành cho học viên…

-Milky, bộ dạng này của em là sao vậy? – Alex chăm chăm dán ánh mắt tò mò vào mớ tóc hỗn loạn của nó mà hỏi

-Mẹ không cho giả nam trang cũng không cho dùng mặt nạ, lại càng không có dùng phấn, kính áp tròng cũng là dấu mẹ mà đeo. Bộ dạng này là thành quả của mẹ sau 2 tiếng suy nghĩ và 30 phút thực hiện. – Tháo đôi kính ra mà ngẩng mặt lên nhìn Alex, nó khẽ thở dài nhìn anh đang bụm miệng cười, cũng chịu thôi, khuôn mặt này vốn dĩ chẳng có gì gọi là cải trang cả, sau khi bỏ chiếc kính kia ra, vuốt lại mái tóc rối tùm lum thì ngoài đôi mắt màu đen kia ra, không ai không nhận ra là nó cả,lúc mới nhìn thấy mình trong gương nó cũng lăn ra cười đâu có ít, cũng cố gắng thuyết phục mẹ đâu có ít, thôi thì giờ đây kiếm được người để kể khổ thì cũng nguôi ngoai đi phần nào, lại thêm một cái thở dài nữa.

 “Ting…”

-Ra nào, ra nào, em là nên ở cạnh phòng anh cho vui đi. – Sau khi để nó “hóa trang” lại, Alex nắm lấy tay nó mà kéo tới một căn phòng, đẩy cửa bước vào… - Em thấy…

-Không bằng phòng của Gia Vũ.

-Em có thể chờ anh hỏi xong rồi hãy trả lời được không.

 “Anh là Alex đúng không? Cảm ơn đã đưa tôi lên phòng. Không còn việc gì nữa, anh có thể về phòng mình rồi.” – Viết vài dòng vào cuốn sổ nhỏ, nó đưa lên trước mặt anh làm 2 mắt anh tròn xoe nhìn tờ giấy rồi lại nhìn nó không hiểu gì.

 -Ý em là sao, Milky?

 “Xin lỗi anh, tôi là Song Nghi, không phải Milky, còn về việc này thì tuy có hơi bất tiện nhưng tôi vốn không nói được, mong anh thông cảm cho.” – Lật sang trang bên, nó nhanh chóng lần nữa đưa cuốn sổ lên trước mặt anh. Alex như hiểu ra, lớn tiếng cười ồ lên, đưa bàn tay to lớn xoa liên tục trên mái tóc đã rối sẵn rồi kia…

 -Được rồi, vậy anh về phòng đây, SONG NGHI nhé. – Bước được vài bước, anh lại thấy có ai đó vỗ vỗ vào lưng mình liền lập tức quay người lại nhìn cô gái nhỏ trước mặt – Gì đây… “Nếu được thì nhờ anh mang giúp tôi hành lí ở dưới đó lên đây” à ? Được rồi, được rồi, em cứ vào phòng đi, lát nữa em sẽ thấy chúng có mặt ở phòng em, Song Nghi.

 “Cảm ơn”…

 ************************

-Mẹ làm vậy có phải hơi quá đáng với Tiểu Nghi rồi không? – Ngả người ra chiếc sô pha tại phòng hiệu trưởng, Kevil nhìn lên trần nhà mà hỏi người phụ nữ đang ngồi đối diện.

-Haha, chiều ta một chút không được sao? Chỉ vài ngày nữa là ta phải đi rồi, lúc đó thì tự do lại trở về với các con thôi. – Bà Nguyệt tươi cười rạng rỡ, đưa chén trà lại gần, từ từ thưởng thức hương thơm của loại trà thượng hạng, rồi nhấp nhẹ, chậm rãi tận hưởng vị ngọt từ loại trà này, khuôn miệng tuyệt đẹp vẫn không ngưng nét cười. – Loại trà này…

-Mẹ nhận ra sao, là của ông ấy, ông ấy là vì Tiểu Nghi mà đến. –Anh ngồi thẳng dậy, cũng nâng tách trà lên mà ngắm nghía.

-Sao lại vì Tiểu Nghi? – Bà Nguyệt đặt chén trà xuống, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch khuôn miệng kia, bà là không biết người đó cùng Tiểu Nghi của bà là có quan hệ gì nha, lại còn trực tiếp đến đây nữa chứ, 10 năm qua có nhiều thứ thay đổi vậy sao, dù là đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng mỗi khi phát hiện ra mọi thứ đã chẳng còn như trước kia nữa, bà Nguyệt lại có phần bực bội cùng khó chịu trong lòng, cái cảm giác này thật đáng ghét mà

  Không uống mà ngay tức khắc đặt tách trà kia xuống, Kevil nhìn bà Nguyệt mà nói:

-Tiểu Nghi chính là học trò được ông ấy yêu quý nhất, cũng là học trò mà ông ấy tự hào nhất. Chỉ là mẹ đừng lo, ông ấy chắc chắn sẽ không để học trò cưng của mình nhuốm bẩn đâu. Trên hết, con cũng không bao giờ để ông ta có cơ hội làm vậy.

-Vậy thì được, nhưng là vì sao ông ta lại đột nhiên muốn gặp Tiểu Nghi như vậy? – Cái người cổ quái này thật không thể xem thường, bà hoàn toàn không có lấy một chút cảm tình với người đàn ông này

-Ông ấy muốn Tiểu Nghi cùng mình quay về Mỹ tiếp tục học tập…