Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 2 - Chương 60



Văn Thông đưa mắt nhìn thời gian rất lâu, cuối cùng anh mở bàn tay phải, trong lòng bàn tay có một lọ nhỏ, tôi vừa nhìn thì lỗ chân lông toàn thân liền rúc vào một chỗ.

"Bảo bối, hiện tại ngủ lại phải dựa vào cái này sao? Khi nào thì bắt đầu?" Giọng nói của Văn Thông không lớn, lại làm cho tôi hạ ánh mắt xuống, nhưng nghĩ lại, tôi lại lập tức nâng cặp mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh.

"Cái này thì có gì, em chỉ mới bắt đầu uống hôm nay, bởi vì ngày hôm trước em xem một bộ phim kinh dị, khiến cho em ngủ không yên, cũng hai ngày rồi, anh không phát hiện em gầy sao?" Tôi thoải mái nói với anh, nhưng lòng của tôi cũng đang vụng trộm nhảy loạn thình thịch.

"Là như vậy sao?" Trong giọng nói của anh vẫn tràn đầy ý nghi ngờ.

"Dĩ nhiên, anh có ý gì hả, vì sao em phải gạt anh?" Tôi đề cao giọng điệu, sau đó xoay thân thể qua chỗ khác, lưng hướng về phía anh, thật ra thì tôi cũng không tức giận, mà muốn chạy trốn ánh mắt nhìn thẳng vào tôi của anh, hôm nay ánh mắt của anh cực kỳ sáng giống như đèn pha, bắn thẳng đến sâu trong nội tâm của tôi.

"Anh không có ý đó, chỉ là anh rất không thích khi thấy em uống những thứ thuốc ngủ này." Văn Thông cũng không có ý muốn buông tha đề tài này.

"Vậy anh không để cho em uống, em lại ngủ không yên, anh lại không có ở bên cạnh em, cũng không thể cứ mở to mắt nhìn trời thôi."

Do tôi đánh trả mãnh liệt, Văn Thông không nói chuyện nữa, cũng không đến ôm tôi giống như bình thường, chỉ một mực yên lặng mà nằm ở phía sau của tôi.

Anh trầm mặc ngược lại khiến trái tim của tôi bắt đầu nhảy loạn, có cảm giác lo lắng.

"Làm sao vậy, chồng ơi, sao không để ý tới em hả?" Xoay người lại, mặt hướng về phía anh, còn dùng tay sờ sờ mũi cao của anh.

Anh giơ tay lên, giữ tay tôi ở trong lòng bàn tay, thật chặt, vẫn không nói chuyện.

Tôi cảm nhận được vết chai cứng rắn trong lòng bàn tay anh, nó giống như một cây kim châm mạnh mẽ đâm vào tim, khiên cho mình càng thêm kiên định muốn sinh hoạt chung một chỗ với anh.

"Tinh Tinh, anh không nói chuyện với em, em lại buồn ngủ." Tôi bắt đầu sử dụng bí quyết hữu hiệu nhất đối với anh.

Rốt cuộc thì anh không gắng gượng được nữa, nhẹ nhàng kéo tôi vào trong ngực của anh, ở trong ánh mắt anh tôi nhìn thấy được tình cảm dịu dàng chất chứa ở chỗ sâu, tuy nhiên nó cho tôi cảm giác an toàn vô hạn, dưới ngọn đèn mờ ảo, tôi nhìn hai mắt anh, cũng thấy được chính mình từ trong con ngươi của anh, chúng tôi chỉ im lặng hòa hợp ở cùng một chỗ như vậy.

Tựa đầu ở trên ngực anh, nghe anh, tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông, ngửi mùi thơm ngát tản ra từ trên người anh, tôi đắm chìm trong âm thanh trong hương thơm này, từ từ nhắm hai mắt của tôi lại, nhưng vào lúc này tôi nghe thấy giọng nói dễ nghe của anh: "Bảo bối, anh không hy vọng em phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ." Trong giọng nói du dương tràn đầy yêu cầu nghiêm túc.

Tôi lặng lẽ gật đầu một cái.

"Đều do anh quá bận rộn, không có thời gian ở cùng em, anh thật sự hi vọng mỗi ngày em đều có thể có sweet dream."

"Muốn vậy cần phải có anh ở bên cạnh của em." Trong giọng nói của tôi cũng đầy kiên định.

"I will."

Anh trả lời khẳng định, đương nhiên hôm nay tôi cũng ngủ rất vững vàng ở trong ngực của anh.

***

Ngày kế tiếp, cuộc sống của chúng tôi đã trở lại giống như trước kia, tôi và Văn Thông cùng đi làm, lúc nghỉ ngơi, Văn Thông còn đi theo tôi xem phim mà tôi thích, ăn món tôi thích, nhưng hiện tại tôi thích nhất chính là ở nhà cùng anh, yên ổn trải qua, cùng nhau xem đĩa chúng tôi mua về, có lúc, tôi còn ép buộc anh và tôi xem phim Hàn một chút, hơn nữa tôi muốn xem bản gốc, nhưng nghe không hiểu tiếng Hàn, nhất định phải xem phụ đề, nhưng tiếng trung của Văn Thông chỉ giới hạn ở giai đoạn nghe, nói, biến thành chữ viết, anh sẽ biến thành em bé cảu vườn trẻ Đại Ban, thường sẽ ngây ngốc nhìn tôi, lúc thì khóc, lúc thì cười. Mỗi khi tôi thấy được vẻ mặt đầy dấu hỏi lớn của anh, tôi sẽ nhào tới trên người của anh, véo mặt của anh.

Chuyện duy nhất khiến cho tôi lo lắng, chính là hiện tại tôi càng ngày càng sợ đến buổi tối, mất ngủ là chuyện tôi không khắc phục được, nhưng tôi lại đồng ý với Văn Thông không uống thuốc ngủ, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng, gần như mỗi ngày đều giả vờ ngủ, đến lúc nghe thấy hô hấp của Văn Thông ở bên cạnh trở nên đều đều, trầm ổn, tôi lại mở hai mắt ra đưa mắt nhìn anh đến trời sáng, kéo dài như vậy nữa, tôi trở nên cực kỳ thon thả, thế nhưng lần này tôi cũng không dám khoe khoang tôi mảnh mai với bên ngoài, mà mặc một số quần áo to lớn để che giấu thân mình.

Chịu đựng như vậy nhất định sẽ không qua cửa được, tôi chỉ không dám nói với Văn Thông, một tuần lễ ở nhà tôi vài ngày, Chủ nhật ở chỗ anh bên này, rốt cuộc tôi vẫn vi phạm cam kết của mình với Văn Thông, lại bắt đầu dựa vào thuốc ngủ để giúp mình ngủ, nói như vậy, chính là Chủ nhật không ngủ, tôi cũng có thể chịu đựng nổi.

Hôm nay lại là cuối tuần, tôi ngủ dậy liền chạy xuống giường, kéo màn cửa sổ ra nhìn tình hình thời tiết, bên ngoài mưa phùn liên tục rơi xuống, xem ra kế hoạch của chúng tôi lại phải thay đổi, vốn là tôi hẹn Văn Thông, đi công viên ở đỉnh núi mà chúng tôi hẹn hò lần đầu tiên một chút, bởi vì suốt một tuần lễ chúng tôi đều từ trong nhà đến công ty, cũng không có hít thở không khí trong sạch, nhưng trời mưa, Văn Thông có thể không? Trong lòng tôi đánh trống.

Đi ra khỏi phòng của tôi, liền nghe được ba ba lớn giọng gọi tôi ở lầu dưới, bước nhanh xuống lầu thì thấy Văn Thông đã đứng ở cửa nhà tôi, anh mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh dương, dưới chân là giày thể thao màu trắng, nhìn thấy tôi, dừng lại, mỉm cười nói với tôi :

"Bảo bối, em dậy thật là muộn, anh ở nhà thật sự có chút chờ không kịp, nên chạy đến tìm em."

"Rất trễ sao?" Tôi thuận miệng hỏi, trong lòng lại nhảy ra một câu, anh có biết em mới ngủ mấy giờ không, những lời này làm cho tôi sợ hết hồn, tôi đang oán trách ư, không thể như vậy, ngay sau đó trên mặt hiện ra nụ cười ngượng ngùng.

Đi tới bên cạnh anh, vừa đổi giày, vừa dùng giọng điệu quan tâm hỏi: "Hôm nay trời mưa, chúng ta đi có thể không?"

"Dĩ nhiên có thể."

"Con không ăn cái gì sao?" Mẹ ở bên cạnh hỏi.

"Dì, dì yên tâm đi, trong xe cháu có đồ ăn sáng vừa mua cho cô ấy."

"Văn Thông, cháu thật là đủ quan tâm."

Tôi thấy được ba và mẹ gật đầu cùng lúc, trên mặt còn tràn đầy ý cười.

Giống như mình cảm nhận được cảm giác uất ức, cảm giác hạnh phúc khiến cho tôi càng thêm hối hận trước kia mình hành động ngu ngốc, đào hôn.

***

Mưa phùn liên tục, khiến trên đỉnh núi có hiện tượng mây mù lượn quanh, tôi và Văn Thông tay nắm tay, chạm rãi đi trên đường núi quanh co, qua một khoảng thời gian, cảm thấy quần áo của chúng tôi có chút cảm giác ướt, chúng tôi lại tiến vào quán cà phê mà chúng tôi đã tới trong lần đầu tiên.

Khi chúng tôi ngồi mặt đối mặt, Văn Thông dùng ánh mắt dịu dàng mà tôi thích để nhìn tôi, nhưng hôm nay tôi lại cúi thấp đầu tránh né.

"Bảo bối, có thể nói cho anh biết, có phải gần đây em có chuyện gì không vui hay không?"

"Không có nha?"

"Nhưng, cuối cùng anh cảm thấy em cười ít hơn trước kia, hơn nữa làm sao lại gầy lợi hại như vậy?" Văn Thông nghiêm túc nói.

". . . . . ."

"Do trong khoảng thời gian này anh quá bận rộn, cũng không có ở cùng em, hôm nay gặp lại em thật sự sợ hết hồn, sao em gầy thành bộ dạng này?"

"Gầy rất tốt, em đang giảm cân." Tôi nhỏ giọng nói.

"Anh từng nói với em vô số lần, anh không tán thành em giảm cân." Trong giọng nói của Văn Thông có chút mất hứng.

"Không giảm thì không giảm nữa, đừng mất hứng." Tôi lấy lòng nói.

Anh còn nhìn thật lâu, vẫn rất nghiêm túc nói: "Lần này coi như xong, anh muốn nhanh chóng nuôi cho em béo chút."

"Vậy thì nhanh cưới em về nhà thôi."

Đây là lần đầu tiên tôi đề xuất yêu cầu kết hôn với anh.

"Anh đang suy nghĩ."

Ngày hôm sau, một lần nữa tôi lại đưa ra yêu cầu kết hôn.

Tôi và Văn Thông vừa mới ăn điểm tâm xong chưa được bao lâu, mỗi người đang chuẩn bị chuyện phải làm sau đó, nhìn Văn Thông đã lấy tài liệu ra, tôi đây, lấy ra rất nhiều tiểu thuyết tình yêu mà bây giờ tôi mê, còn chuẩn bị khăn giấy để lau nước mắt của tôi.

Văn Thông nhìn tôi chuẩn bị tất cả, khi vừa muốn mở miệng nói gì tđó, điện thoại vang lên hai tiếng.

"Anh, anh có khỏe không? Chị dâu và Bính Bính đều tốt chứ?"

Nhìn anh và anh trai Văn Trí vui vẻ nói chuyện, tâm tình của tôi cũng vui vẻ theo, để cho mình nằm ở trên đùi của anh, cầm kem cây trong tay nhắm hai mắt và ăn ngon lành.

"Bảo bối, có chuyện này muốn nhờ em giúp đơ." Văn Thông để điện thoại xuống, vỗ vỗ tôi nằm ở trên đùi anh.

"Nói đi chồng, em có thể cống hiến sức lực trong chuyện gì?"

"Làm phiền em lên trên lầu tìm cuốn sách mà anh trai muốn giúp anh ấy."

"Trên lầu? Tinh Tinh, hình như từ khi em biết anh tới nay, cũng chưa từng lên đó." Tôi nói giống như phát hiện vùng đất mới.

"Thật sao? Vậy hôm nay em đi xem đi, trên lầu có phòng ngủ của anh trai anh, thư phòng, lầu ba là phòng ngủ trước kia của anh, chỉ có điều hẳn là không có thứ gì, đã rất lâu anh chưa đi lên rồi."

"Ở thư phòng sao?"

"Đúng vậy."

Cầm tên sách Văn Thông mới vừa nhớ, tôi mang tâm tình vạch trần bí mật đi lên cầu thang, Văn Thông đứng ở cửa cầu thang hỏi: "Bảo bối, có muốn anh đi lên với em hay không?"

"Không cần, để cho em tự xem ở phía trên một chút đi."

"Được, em cứ từ từ tìm."

Đi lên lầu hai, rõ ràng phong cách nơi này và lầu dưới không giống nhau lắm, màu sắc và trang trí cũng ấm áp hơn lầu dưới, tôi đi vào một căn phòng trước, rõ ràng nhìn ra được đây là phòng anh Văn Trí, bởi vì trong phòng đặt rất nhiều tấm hình của họ, mặc dù hiện tại họ đều chuyển đến Newyork, nhưng nơi này vẫn được giữ lại, để khi họ trở lại nghỉ phép ở, tiện tay ôm lấy một con tinh tinh nhồi bông đáng yêu của Bính Bính, nhìn nó, mặc dù là một vật đen thùi lùi, nhưng lại rất đáng yêu, nên cầm lấy để Văn Thông xem một chút, giống anh hay không.

Đến thư phòng, rất nhanh tôi đã tìm được sách anh trai Văn Trí muốn, cầm sách và tinh tinh rồi tôi lên lầu ba, màu sắc nơi đây lại không khác lầu một lắm, xem ra đây là màu sắc và bố cục Văn Thông thích, tất cả đều rất đơn giản, màu sắc duy nhất chính là chút màu hồng đào, đệm dựa màu trắng nho nhỏ trên sofa màu hồng đào kia, khiến cho mọi người bình tĩnh, trong trái tim có tình yêu ấm áp của biển. . .

Ở trong phòng anh, không có quá nhiều đồ, toàn bộ chỉ có tủ tường ngay ngắn, để rất nhiều sách, tôi đến gần xem một chút, hình như còn có rất nhiều tập tranh, hấp dẫn nhất tôi là vài tấm hình trong giá sách, có tấm hình khi còn bé của Văn Thông, đứng chung một chỗ với cha mẹ, anh trai, từ nhỏ đã là một người đẹp trai, lạnh lùng, nụ cười trên mặt rất ít. Khi tôi theo tấm hình đi tới gần góc tủ bên cạnh, tôi bất động, mắt nhìn thẳng vào nó.

Đưa tay run rẩy mở cửa tủ sách ra, lấy thứ làm cho tôi không có cách nào rời mắt, một tấm hình.

Nếu không phải anh trai Văn Trí ngồi bên cạnh anh, thế nào tôi cũng sẽ không tin tưởng người trong tấm hình là Văn Thông mà tôi yêu, hoàn toàn tưởng như hai người.

Đôi tay lấy được tấm hình, cẩn thận nhìn, hai mắt của tôi đều hận không thể chui vào tấm hình, đây là anh ư, trong hình anh hoàn toàn cách biệt với chữ đẹp trai, thậm chí cho tôi cảm giác giống quỷ. Anh gầy đến có thể hoàn toàn là da bọc xương, hai má hõm sâu, đôi mắt bồ câu kia cũng lõm sâu, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ Văn Thông từ trong ánh mắt, có thể xác nhận dưới người anh hẳn là xe lăn.

"Bảo bối, em đã tìm được chưa?" Lầu dưới truyền đến tiếng nói của Văn Thông.

Cuống quít thả tấm hình lại chỗ cũ, cầm sách và con tinh tinh lên đi ra ngoài, trong đầu lại tràn đầy dáng vẻ Văn Thông trong tấm hình.

"Có muốn anh đi lên giúp em tìm hay không?" Lại truyền tới giọng nói hỏi thăm của Văn Thông.

"Không cần, em đã tìm được, lập tức đến ngay."

Trước khi xuống lầu, ở trên tường lầu hai có treo gương, nhìn nhìn bản thân, tất cả vẫn bình thường, mặc dù lòng của tôi đang run rẩy.

Khi tôi đi xuống lầu dưới, thấy Văn Thông chống quải trượng ở cửa cầu thang, tôi ném con tinh tinh đi, nhẹ nhàng nhào vào trong ngực Văn Thông, bởi vì sợ anh đứng không vững, tôi cũng không dám đột nhiên mạnh mẽ nhào tới nữa, là cực kỳ nhẹ, đi vào trong ngực của anh, đôi tay ôm thật chặt hông của anh, mặt dán chặt ngực của anh, xuất phát từ nội tâm nói: "Tinh Tinh, em rất yêu enh, nhanh để cho em trở thành cô dâu của anh đi."