Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 1 - Chương 54



Ở trong công việc bộn bề, thời gian cũng như nước chảy vội vã từ bên mình mà qua, trong nháy mắt cũng đã đi tới cuối tháng năm.

Ngày hai mươi tám tháng này chính là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của tôi, nhưng cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nói chuyện này với Văn Thông, luôn cảm thấy mình nhắc nhở người khác sắp đến sinh nhật, cảm giác như vậy rất là lạ, tôi không thích, nhưng trong lòng vẫn rất ao ước có thể trải qua ngày đó với anh, dù sao đây là sinh nhật đầu tiên từ khi tôi biết Văn Thông tới nay.

Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, sắp đến thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, hôm nay Văn Thông muốn gặp mặt mấy khách hàng, mười giờ rưỡi sáng liền rời khỏi phòng làm việc, lúc trong lòng đang suy nghĩ của anh có thể trở về hay không, tôi liền nhận được tin nhắn của anh.

"Bảo bối, thật xin lỗi, buổi trưa không có cách nào trở về ăn cơm với em, anh còn chưa họp xong."

"Không sao, em đến chỗ ba ăn là được rồi. ."

"Được, vui vẻ lên. Bảo bối, hôn một cái."

Nhìn thấy anh viết như vậy, trong lòng cảm thấy ngọt như mật , liền đáp lại một tin nhắn.

"Em nhận, rất ngọt nha. Thân ái."

Rất vui vẻ cầm túi xách của tôi, đã đi xuống lầu đến công ty của ba ăn chực.

**

Khi ba vừa thấy tôi đi vào phòng làm việc liền cười, lớn tiếng nói: "Xem ra vị hôn phu không có ở đây nha. Đến chỗ của ba ăn chực rồi."

"Sao ạ? Ba không hoan nghênh sao?" Tôi làm nũng hỏi.

"Hoan nghênh, hoan nghênh, cầu cũng không được, hiện tại Văn Thông xếp thứ nhất ở chỗ của con, ba đã lui xuống vị trí thứ hai rồi." Trong lời nói của ba có cảm giác như đang uống giấm.

"Quá chua, con vĩnh viễn đều là con gái bảo bối của ba, ai cũng không giành được."

Lời của tôi khiến cho ba tôi cảm nhận được mùi vị ngọt ngào, vui vẻ nở nụ cười, tiếng cười vẫn vang vọng như thường.

"Bảo bối, sắp đến sinh nhật của con, định trải qua thế nào đây?"

"Ba, thật ra thì con nên trải qua cùng mọi người, nhất là mẹ, khổ cực sinh ra con như vậy, nhưng con lại thật sự muốn trải qua cùng với Văn Thông, dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên kể từ khi chúng con yêu nhau tới nay, làm sao bây giờ?" Tôi hơi do dự nói.

"Bảo bối nhỏ, con cũng không cần lo lắng cho ba và mẹ của con nữa, có thể nhìn thấy con vui vẻ, hạnh phúc, so với cái gì cũng tốt hơn, yên tâm đi. Ba ủng hộ con và Văn Thông trải qua sinh nhật, về phần mẹ con bên kia, buổi tối ngày 27 ba người chúng ta cùng nhau trải qua không phải được sao?"

"Thật sự có thể chứ?"

"Dĩ nhiên." Ba khẳng định cúi đầu mà gật đầu một cái với tôi.

"Cám ơn ba."

"Ôi, bảo bối còn khách khí với ba, thật sự trưởng thành rồi, đi đi, theo đuổi hạnh phúc của mình đi, ba ủng hộ con."

Sau khi ăn cơm xong, vui vẻ nói chuyện phiếm với ba, tôi nhìn thời gian một chút, sắp đến giờ làm, liền vội vàng đứng lên nói lời tạm biệt với ba, "Ba, không nói chuyện với ba nữa, tôi muốn đi lên nhanh một chút, công ty còn rất nhiều chuyện chưa làm xong nữa, buổi tối gặp ở nhà nhé."

**

Đi nhanh vào công ty, đã nhìn thấy Văn Thông, bóng lưng thật cao, anh đứng ở bên cạnh bàn làm việc của tôi, giống như đang nhìn gì đó?

Trên bàn của tôi có gì sao? Nguy rồi, hình như bức tranh tôi vẽ mèo để ở trên bàn, nghĩ tới đây liền bước nhanh hơn.

"Anh đứng ở chỗ của em nhìn gì vậy?" Tôi khẽ hỏi ở phía sau anh.

Mặc dù giọng nói của tôi cũng không lớn, nhưng giống như dọa Văn Thông, rõ ràng thân thể giật mình, tôi biết rõ anh chống gậy xoay người thật sự không dễ dàng, liền đi vòng qua trước mặt anh để nhìn anh.

"Anh nói, sao em vẽ mèo gầy như vậy?" Văn Thông dùng cằm chỉ vào bức tranh tôi vẽ để ở trên bàn.

"Có sao? Tôi vẽ mèo là bản xinh đẹp, mà anh vẽ đấy là bản đáng yêu. Tại sao có thể giống nhau chứ?"

"Nhưng cái này của em. . ." Hình như Văn Thông còn muốn nói gì, tôi lập tức cắt đứt lời của anh, nói:

"Anh rảnh rỗi sao? Nhưng hiện tại em không có nhiều thời gian, còn có rất nhiều chuyện còn chưa làm xong !"

"Được, được, anh đi, em bận rộn đi."

Văn Thông nói xong cũng chống gậy chậm rãi đi vào phòng của anh.

Nhìn bóng lưng của anh, hôm nay anh mặc tây trang màu xám thẫm mà anh thích, nhìn qua vẫn đẹp trai như vậy, thật sự sẽ làm rất nhiều người động lòng, mặc dù phương thức anh đi bộ khác với người thường.

Sau khi đuổi anh đi, liền ngồi xuống, nhìn bức tranh tôi vẽ mèo, hình như hơi gầy, như vậy thì mất đi yếu tố đáng yêu của mèo, xem ra về nhà phải sửa một chút. Vội vàng thả bức tranh vào trong túi xách, chợt nghĩ đến không bị Văn Thông nói tôi làm việc không đàng hoàng, tôi cũng đã rất may mắn.

***

Sáng sớm tỉnh lại, đi tới phía trước cửa sổ, nhẹ nhàng kéo màn cửa sổ ra, ngay sau đó ánh mặt trời sáng ngời chiếu khắp phòng của tôi, hôm nay tâm tình tôi cũng không có gì khác ánh mặt trời sáng rỡ này, thật sự vô cùng tốt.

Ngày hôm qua cùng ba mẹ cùng nhau ăn bữa tiệc sinh nhật lớn trước thời gian của tôi, mà hôm nay, bọn họ sẽ để lại cho tôi và Văn Thông.

Nhưng để lại cho tôi thì thế nào đây? Đến bây giờ cũng chưa nói với Văn Thông hôm nay là sinh nhật của tôi, bởi vì vị nhân huynh này cũng không ở Hồng Kông, tuần lễ này anh đều bận bịu với một quảng cáo xe hơi ở nước Đức.

Mặc dù mỗi ngày chúng tôi đều trò chuyện, nhưng tôi cũng không biết nên nói thế nào với anh, dù sao đây là lần sinh nhật đầu tiên của tôi và nam sinh, không, nói chính xác là vị hôn phu, chẳng lẽ nhất định phải tự mình nói ra sao?

Tôi cũng đã nói với ba mẹ muốn ở bên cạnh anh cùng trải qua ngày sinh nhật, nhưng đến sinh nhật cũng chỉ còn lại một mình nữ thọ tinh là tôi đây, sao dám nói tình huống thực tế cho họ biết, thật là khổ, chẳng lẽ tôi thật sự phải trải qua sinh nhật một mình sao? Nghĩ tới đây, tôi khóc tâm đều đã có.

Vừa lúc hôm nay là thứ sáu, vốn không có tâm tình làm việc, đến ba giờ chiều, mệt mỏi chiếm cứ đầu óc của tôi, mặc dù tôi đã ra sức mở to mí mắt đang đánh nhau của tôi, nhưng cuối cùng vẫn không chịu đựng được, liền nằm chợp mắt ở trên bàn của mình, cũng may thế giới nhỏ của tôi gần phòng của Văn Thông nhất, thật sự không dễ thấy, như vậy khiến cho tôi bắt đầu ngủ cũng tương đối an tâm.

Tiếng đánh mặt bàn cạch cạch thật là phiền, tôi đang ngủ ngon, không để ý tới nó, xoay mặt của tôi sang bên kia.

Cạch cạch vẫn còn tiếp tục, tôi ngồi thẳng người lên, vẻ mặt không tốt nói một câu.

"Ai vậy? Không phải một lát thôi sao."

". . . . . ."

Dụi mắt nghiêng đầu nhìn khiến cho tôi phiền lòng người, ngay khi tôi còn chưa ngẩng đầu, tôi liền thấy được đùi ngựa bốn nhánh bên cạnh, ngọn lửa hưng phấn đột nhiên bốc cháy khắp toàn thân của tôi.

Tâm tình vui mừng khiến cho tôi quên xung quanh, lập tức nhảy lên, nhưng vừa mới tỉnh lại, lập tức thay đổi vị trí lại cũng cho tôi có cảm giác choáng váng hoa mắt, vội vàng lấy tay vịn cái bàn.

"Làm sao vậy, bảo bối?" Văn Thông hơi lo lắng hỏi, bởi vì hai tay chống gậy không có cách nào tới đỡ tôi.

"Không có việc gì, có thể do nhảy quá mạnh, có chút choáng váng đầu óc, sao anh lại ở chỗ này?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Sao anh không thể ở chỗ này? Xem ra anh đến đúng lúc, vừa trở về đã bắt gặp em lười biếng nha." Giọng nói của Văn Thông rất nhẹ nhàng, hôm nay dáng vẻ của anh giống như rất vui vẻ.

Ngay khi tôi còn sững sờ nhìn anh, anh lại nói: "Nếu đã lười biếng thì lười đến cùng đi, đi, đi ra ngoài với anh một chút."

"Đi đâu đây?"

Văn Thông cũng không nói gì, chỉ mỉm cười lắc đầu một cái với tôi, nhìn thấy tôi vẫn đứng tại chỗ không có phản ứng gì thì nói: "Ngủ đến hồ đồ, sao còn đứng đây, đi với anh nhanh lên một chút." Nói xong anh liền xoay người đi ra ngoài.

"Oh." Cầm túi xách của tôi lên, nghi ngờ đi theo anh rời khỏi công ty.

Khi đợi thang máy, không nhịn được đưa tay kéo cánh tay của anh lại, chúng tôi đều có năm ngày không gặp mặt, thật sự rất nhớ anh, cũng khát vọng ôm ấp của anh.

Văn Thông biết tính toán của tôi, vì vậy anh giao một cây gậy của mình cho tôi, tôi vội vàng nhích lại gần bên cạnh anh để ủng hộ anh, Văn Thông rất tự nhiên khoác cánh tay lên trên vai của tôi, cũng không để ý xung quanh còn có người khác, đây chính là cửa công ty đó. Trái lại tôi hơi khẩn trương.

"Em nói như vậy có thể chứ, anh không chú ý đồn đại một chút, đây là cửa công ty, Lương tiên sinh."

"Không sao, anh rất nhớ phương thức đi lại đặc biệt của chúng ta, cũng nhắc nhở anh rời khỏi em lần nữa là không được."

Nghe lời này, giờ phút này tôi cảm thấy nói gì cũng là dư thừa, liền vui vẻ đứng ở bên cạnh anh, chờ khi thang máy đến, hai người đỡ nhau, cùng đi vào.