Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 1 - Chương 48



Dưới sự che chở của Văn Thông, tôi thuận lợi ra khỏi cửa bệnh viện, bây giờ vì hình tượng vẻ vang của tôi nên chẳng thèm để ý chăm sóc anh mà nhanh chóng chui vào xe trước, sau khi tôi ngồi vững vàng ở trong xe, rúc vào một chỗ thì lúc này tâm của tôi mới lập tức thả lỏng, cả người vô cùng khẩn trương nãy giờ cũng tan thành mây khói.

Dưới sự hỗ trợ của tài xế, Văn Thông ngồi vào trong xe, tôi đặt đệm dưới lưng của anh để cho anh ngồi thoải mái hơn một chút, Văn Thông chồng hai chân của mình lên nhau, quay đầu lại thấy tôi đang tò mò nhìn anh, miệng thì há ra chuẩn bị nói chuyện.

"Bảo bối, hôm nay em thật sự có tiềm chất làm khỉ con, rất nhanh."

"Trước mặt người khác không được gọi em là khỉ con." Nói xong tôi thì lập tức cho Văn Thông một quyền.

"Bây giờ không phải chỉ có hai chúng ta thôi sao, bạo lực vậy." Văn Thông xoa cánh tay bị tôi đấm.

Lúc này tài xế đang cất xe lăn của Văn Thông vào cốp xe, lúc tôi thấy tài xế đang đi tới chỗ ghế lái liền dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Văn Thông nói:

"Nhớ kỹ, từ giờ trở đi phải chú ý xưng hô với em."

Văn Thông cười vui vẻ và cho tôi một dấu tay OK.

Lúc chúng tôi đang cò kè mặc cả thì xe đã rời khỏi bệnh viện, xe chạy rất chậm vì A Ben biết hiện tại chỉ cần một chút lắc lư nhỏ thôi cũng sẽ khiến Văn Thông khó chịu, tôi xê dịch tới bên cạnh Văn Thông, rúc cả người mình vào người anh, đầu tựa vào vai anh.

Động tác này của tôi hình như khiến Văn Thông vô cùng vui vẻ vì đây là mấy ngày qua tôi tự chủ động gần gũi anh, anh lập tức ôm tôi vào trong lòng, cũng không thèm quan tâm tài xế có ở đây không mà hôn tôi nồng nhiệt, hôn tới mức máu của tôi nóng lên, thậm chí còn có cảm giác muốn nghẹt thở.

Không được, còn hôn như vậy nữa thì tôi sẽ không dám vào nhà, vì mặt của tôi sắp đỏ hơn mông con khỉ rồi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy Văn Thông ra, hít sâu một hơi, nói:

"Không được, em sắp bị anh làm chết ngạt rồi."

Văn Thông không nói gì hết, vẫn ôm tôi thật chặt, tôi tựa đầu vào vai anh, nhìn hai chân đang chồng lên nhau của anh, chợt nhớ tới vấn đề tôi vừa muốn hỏi:

"Em nói bạch mã hoàng tử này, anh có thể nói cho em biết tại sao anh muốn thay đùi ngựa vậy?"

Nói xong tôi còn lấy tay sờ đùi của anh, chỗ này của anh đã không thể cảm giác được sự đụng chạm của tôi.

"Anh nói bảo bối này, em thật sự biến anh thành ngựa sao? Nhưng trái lại anh cảm thấy đùi ngựa rất thích hợp để sử dụng."

"Đừng nói lung tung, vẫn chưa trả lời vấn đề của em đó."

"Anh làm như vậy là để phòng ngừa hai chân lắc lư." Văn Thông nhẹ nhàng nói.

Bây giờ mình nghe anh nói vậy, sẽ không lùi bước nữa, mặc dù trong lòng vẫn ê ẩm, bỗng nhiên cảm thấy tất cả lời nói đều là dư thừa, chỉ lấy tay khẽ vuốt ve cái chân mảnh khảnh kia.

Yên tĩnh chốc lát, tôi nghe được giọng nói bình tĩnh của Văn Thông.

"Bảo bối, không cần khổ sở vì chân của anh, có được không? Anh thành bộ dáng như bây giờ cũng không thể nói là trách nhiệm của em. Em xem chúng ta may mắn là người thoát khỏi nạn máy bay đó, không phải trên người đều bị thương sao?"

"Nhưng em không có." Tôi thì thào nói.

"Đó là bởi vì bảo bối của anh là thiên thần." Văn Thông hình như đang nói một mình.

Thiên thần? Nó khiến tôi nhớ tới lit¬tle an¬gel, tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, cẩn thận hỏi:

"Thiên thần?"

"Ừ, lúc anh nhìn thấy em liền cảm thấy em thật nhỏ, mặt tròn hồng hồng nhỏ nhắn giống như một thiên thần nhỏ."

"Vậy anh có nhớ lúc đó đã nói gì với em không?"

"Dĩ nhiên, lit¬tle an¬gle."

"Em nghĩ anh đã sớm không còn nhớ vì thư anh viết để trong phòng em không có viết lời nói đó?"

Nghe anh nói còn nhớ rõ lời đã nói với tôi, cảm xúc hưng phấn lại dâng lên, nghịch ngợm lấy tay sờ sống mũi cao của anh.

Văn Thông cũng không ngăn cản tay của tôi dạo chơi ở trên mặt anh, mà là tiếp tục trả lời vấn đề của tôi: "Ý của anh là chưa từng nói chuyện với em vì chỉ có mình anh nói, em không để ý anh, cũng không nhìn anh, chỉ gật đầu với anh một cái."

"Khi đó em rất khẩn trương nên mới không dám nhìn anh."

"Bảo bối, khi đó em thật đáng yêu, vóc người nho nhỏ, mặt tròn tròn, em biết anh lớn lên ở nước Mỹ, gặp được bé gái phương Đông giống như em vậy thật không có nhiều cơ hội, ấn tượng đầu tiên em cho anh giống như một thiên thần nhỏ."

"Nhưng thiên thần không mang đến may mắn cho anh, mà là cho anh rất nhiều khổ sở." Tôi nhỏ giọng nói.

"Sao có thể nói như vậy chứ?" Văn Thông dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói với tôi, đồng thời tôi thấy được sự kiên định trong mắt anh.

"Em không thể nghĩ như vậy, Văn Ý, gặp phải tai nạn máy bay, chúng ta còn sống đã rất may mắn rồi, em nói có đúng không?"

Đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu nghiêm túc này nói chuyện với tôi, dưới sự cường thế của anh tôi chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng trả lời:

"Vâng"

"Lại nói, dù em không ở bên cạnh anh, anh cũng có thể là bộ dáng như bây giờ, có liên quan gì tới em đâu, có thể bảo vệ một thiên thần nhỏ xinh đẹp như vậy là vinh hạnh của anh, cho nên em không cần lại tự trách mình nữa. Với lại đã qua nhiều năm như vậy rồi, anh cũng đã quen với tình trạng hiện nay, chỉ cần em không ghét bỏ anh là được rồi."

"Anh nói gì đó, em chưa bao giờ ghét bỏ anh." Tôi lên giọng biện bạch.

"Anh biết bảo bối em không để ý hai đùi ngựa của anh." Giọng nói của Văn Thông hòa hoãn đi rất nhiều, tỏ ý để tôi ngồi vào bên cạnh anh vì tôi vẫn chưa ngồi vững, đều là thân thể lắc lư mặt đối mặt với anh.

Dựa vào người anh mới có thể làm lòng của tôi thật sự yên bình, tôi vuốt ve chân của Văn Thông, rõ ràng thấy được chúng nó không đàn hồi giống như người bình thường, nhưng anh muốn dùng hai chân này đi về phía ánh sáng của thế giới.

"Nhưng ngựa là bốn chân. . . ."

Trong đầu của tôi nhất định là bị nước vào rất nhiều rồi, thế nhưng lại đột ngột nói một câu như vậy, thật sự muốn lấy lại cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Văn Thông nhất định là bị lời nói của tôi làm cho choáng rồi, thật lâu vẫn không lên tiếng, cuối cùng là cười lên ha hả, tôi nghiêng đầu sang nhìn anh, hình như cười đến nước mắt cũng chảy ra.

"Anh cười cái gì vậy, coi như em chưa nói gì. Được không?" Tôi đong đưa cánh tay của anh làm nũng nói.

"Bảo bối, em quên rồi sao anh thật sự có bốn chân nhưng hôm nay không dùng được, anh còn có hai cây nạng đấy. Vậy càng mảnh." Văn Thông vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt.

Nghe anh nói đến lượt tôi đang im lặng cũng cười, hai kẻ điên ở trong xe cười ha hả, tôi nhìn kính chiếu hậu ở giữa thấy A Ben đang cố nén cười, nhanh chóng ra hiệu cấm cười bằng tay với Văn Thông.

Nhưng tôi thấy bộ dáng của Văn Thông chưa muốn dừng lại liền nhỏ giọng nghiêm túc nói với anh:

"Đừng cười nữa, anh làm CEO như thế nào vậy, không chú ý tới hình mẫu gì hết."

"Bảo bối, CEO cũng là người, huống chi ở cùng với người dở hơi thú vị như em, muốn không cười cũng khó."

Tôi bĩu môi, trừng mắt nhìn anh, mặc kệ anh còn mình thì nằm trên đùi của anh, giơ chân đẹp đang mang hai chiếc giày khác màu của mình lên, cố tình đong đưa chúng nó, hả hê nói:

"Tinh..." Vừa mới nói ra một chữ liền bị Văn Thông dùng bàn tay bụm miệng lại, học tôi, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn tôi.

Tôi nhanh chóng đầu hàng gật đầu với anh, tỏ ý tôi đã biết vấn đề ở đâu, anh mới buông tay ra.

"Lương tổng, nếu không ngày nào đó em cũng để anh mang hai chiếc giày khác màu giống em sau đó chúng ta lại đi dạo một vòng công viên trên núi, nhìn phản ứng của mọi người."

"Được, chỉ cần em chịu mặc váy trái đồng thời làm cho tóc rối lên, anh liền có thể hy sinh một lần mang hai chiếc giày khác màu giống em sau đó cùng em đi dạo, sao hả?"

Tôi tưởng tượng một chút dáng vẻ mà anh miêu tả, cuối cùng lắc đầu nói:

"Thôi đi, anh là danh nhân, nếu không cẩn thận bị người ta chụp được dáng vẻ kỳ quái của anh, bên cạnh còn có một bà điên, vậy đã không phải là một chuyện nhỏ nữa rồi, nếu nói vậy, hai người chúng ta xem ra phải rời khỏi Hongkong đi tránh nạn rồi.

Hiện tại tôi đã quá bội phục chính mình rồi, thường xuyên khiến người buôn bán tinh anh này á khẩu không trả lời được, lại im lặng một hồi, cuối cùng Văn Thông dùng tay khẽ vuốt mặt của tôi, muốn hôn tôi, nhưng lúc vừa định khom lưng, mày lại nhíu lại, tôi nâng người mình lên lên kề miệng lên miệng của anh, hôn anh một cái, sau đó lại nằm xuống.

"Bảo bối, thật ra thì như vậy cũng rất tốt, chúng ta đến một hòn đảo nhỏ, sau đó lại xây một ngôi nhà, mãi mãi sống chung ở đó." Văn Thông tình cảm nồng nàn nhìn tôi.

Tôi lại chìm vào biển nhu tình trong mắt của anh, tưởng tượng cảnh mà anh nói, đó là hình ảnh đẹp biết bao. . . . . .