Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 1 - Chương 28



Lúc tôi nhìn thấy cổ tay trái của Văn Thông, thật sự không biết phải hình dung tâm tình khẩn trương của tôi như thế nào nữa, chợt nhớ tới tối ngày hôm qua, lúc tôi đi vào toilet, hình như tôi thấy Văn Thông ngồi dưới đất, làm sao anh ngã xuống chứ,

"Sao tay của anh bị thương vậy?"

"Không cẩn thận bị trật tay. Không sao đâu, mấy ngày nữa sẽ lành thôi."

"Không đúng, ngày hôm qua em vẫn luôn ở cùng với anh, làm sao mà bị trật tay chứ?"

"Đừng lo lắng." Văn Thông rút tay trái về.

Nhìn ánh mắt né tránh của anh, làm cho tôi khẳng định tay của anh nhất định có liên quan tới tôi, vắt hết óc nhớ lại, đột nhiên hiện ra một cảnh tượng tôi đẩy anh. Trời ạ! Tôi làm chuyện đáng sợ gì vậy.

"Văn Thông, ngày hôm qua hình như em đẩy anh, có phải lúc đó anh bị thương đúng không?" Ánh mắt tôi tràn đầy hoảng sợ nhìn anh.

"Bảo bối em đừng nghĩ bậy, thật sự không có chuyện đó. Chúng ta rời giường thôi." Văn Thông giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi.

Nhất định là lúc tôi đẩy anh ngã nên anh mới bị trật tay, tôi ảo não dùng hai tay đánh mạnh vào đầu của tôi, nước mắt chảy dài ra, tôi tràn đầy hối hận, tôi lặp đi lặp lại nói: "Đều là lỗi của em, đều là lỗi của em."

Văn Thông vội vàng dùng tay phải của anh kéo tôi vào trong ngực nói: "Bảo bối, em ngốc à, em còn dùng sức đánh vào đầu mình như vậy sẽ làm đầu của em trở nên choáng váng đó."

Tôi nhào vào trong ngực của anh, sức lực quá lớn, khiến anh ngã thẳng về phía sau, vội vàng thắng xe rồi ôm lấy tôi: "Thật xin lỗi, em thật sự rất đáng giận, tại sao còn có thể đẩy anh chứ?"

"Trời ạ! Đẩy một cái có ghê gớm gì đâu, đều do anh vô dụng, đứng cũng đứng không vững."

Nghe anh nói như vậy, tôi lại càng đau lòng mà khóc lớn hơn.

"Bảo bối, ngoan, đừng khóc, em khóc anh càng đau hơn. Chúng ta rời giường nhanh một chút, anh đói lắm rồi." Văn Thông đẩy tôi ra, đồng thời lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi.

"Rửa mặt nhanh đi, mắt đều khóc đỏ rồi, lát nữa sao đi ra ngoài ăn cơm đây, đến lúc đó người ta còn tưởng rằng anh bắt nạt em."

Tôi nghe lời đứng lên, đi vào toilet rửa mặt. Lúc tôi đi ra, nhìn thấy Văn Thông đang dùng tay phải không thuận của anh để nâng cái giá đỡ, tay thuận của anh là tay trái giờ đang bị thương, thật là hoạ vô đơn chí. Tôi đi tới lấy nạng đưa cho anh, Văn Thông chống nạng vững, dùng sức đứng lên, nhất định là tay trái đau nhức dẫn đến anh không đứng lên được, chân mày của anh nhíu chặt lại.

"Anh như vậy không thể dùng nạng được, hôm nay dùng xe lăn đi." Vội vàng đẩy xe lăn tới, đỡ anh ngồi lên, đặt hai chân lên trên bàn đạp, nhưng lại khó xử, tay trái của anh vẫn không có cách nào đẩy xe lăn được, tôi bỗng nhiên hiểu ra tại sao ngày hôm qua anh đẩy xe lăn không đi trên đường thẳng, đó là bởi vì tay anh bị thương vốn không dùng được lực. Tôi muốn giúp anh đẩy xe lăn, nhưng phía sau xe lăn của anh không có tay vịn. Tôi khó xử nói:

"Làm sao bây giờ, xe lăn của anh không có tay vịn, làm sao đẩy giúp anh đây. Nhưng tay của anh không thể cử động nữa, đúng rồi, bây giờ anh gọi xe của công ty tới đây, chúng ta đến bệnh viện khám."

"Anh không đi bệnh viện." Anh lập tức trả lời, giọng nói có chút giống như người bạn nhỏ.

"Không được, nhất định phải đi, nếu không em sẽ lo lắng, lần trước em làm chân anh bị thương anh cũng nói như vậy. Không thể chỉ với em, anh cũng phải nghe lời." Tôi nói rất kiên quyết. Lại nói thêm một câu:

"Anh không đi, em sẽ không để ý tới anh."

"Em bắt nạt anh." Văn Thông bất đắc dĩ lắc đầu. Cầm điện thoại lên, gọi tài xế lái xe tới đây.

Nhìn anh ngồi trên xe lăn tôi lại lo lắng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi sao đây. Nếu không em ở phía sau đẩy bả vai của anh, anh dùng tay phải kiểm soát hướng đi, nhưng mà em lại sợ đẩy anh ngã xuống đất."

"Anh cũng không thích em đi phía sau anh." Văn Thông nói chắc chắn.

"Vậy bây giờ làm sao."

Văn Thông ngồi trên xe lăn suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Bảo bối, em đứng ở bên trái anh đi." Anh vừa nói vừa dùng tay phải chuyển đùi phải xuống bàn đạp, tôi cũng giúp anh đặt chân trái xuống, xếp bàn đạp vào hai bên, ấn brake của xe lăn, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Văn Thông.

"Đưa anh một cây nạng, em đứng ở bên trái anh, bây giờ phiền em chống đỡ bên trái, chúng ta cùng nhau dùng sức để anh đứng lên."

"Ừ." Tôi khẩn trương cúi người xuống, đặt cánh tay trái của Văn Thông lên trên bả vai của tôi, tay phải của Văn Thông chống nạng vững rồi nói: "Được rồi, chúng ta đồng thời dùng sức, 1, 2, 3" Cứ như vậy Văn Thông thật sự đứng lên được. Lúc anh đứng lên, tôi lập tức cảm thấy mình lùn đi, bây giờ tôi chân không, đầu vừa mới qua bờ vai của anh, vậy thì tôi không thể nào chống đỡ giúp anh được, tôi ngẩng đầu nhìn anh, oán trách nói:

"Sao anh lại cao như vậy!"

"Bảo bối, sao em không nói em lớn lên không được cao?" Anh nháy mắt với tôi.

"Có ý gì? Lương Văn Thông, anh ghét bỏ em sao?"

"Không có, tuyệt đối không có, anh thề." Lời của tôi thế nhưng khiến anh khẩn trương như thế, nhưng tôi lại rất vui vẻ.

"Anh như vậy có thể đi không?"

"Anh nghĩ là có thể."

"Vậy chúng ta đi tới phòng thay đồ, em đổi đôi giày."

"Ừ."

Cánh tay trái của Văn Thông khoác lên vai của tôi, tay phải chống nạng, chúng tôi đi từ từ từng bước một.

Tôi đổi đôi giày cao gót 7cm. Như vậy tôi cao lên nhiều, có thể chống đỡ tốt hơn, tôi hả hê hỏi: "Có phải như vậy tốt hơn một chút không?"

"Ừ, tốt hơn nhiều, thoáng cái cao lên nhiều. Bảo bối tới đây, để anh hôn." Văn Thông hôn xuống đầu của tôi.

"Chúng ta tới ghế sa-lon đi, em giúp anh mang giày."

Cứ như vậy, chúng tôi lại đi tới ghế sa-lon bên ngoài phòng khách, lúc giúp anh mang giày mang xong, điện thoại của Văn Thông vang lên, xe đã đậu ở trước cửa.

Trong một tuần chúng tôi đi bệnh viện hai lần, điều khiến tôi yên tâm chính là cổ tay của Văn Thông chỉ bị trật, không thương tổn đến gân cốt, nếu không lỗi của tôi rất lớn, sau này không bao giờ uống rượu nữa, quá nguy hiểm!

Cho đến khi cổ tay của Văn Thông được băng bó cẩn thận, chúng tôi mới ôm nhau đi tới cửa bệnh viện, lại gặp bác sĩ xinh đẹp khám bệnh cho tôi lần trước. Cô cũng nhìn thấy chúng tôi, hơi giật mình nhìn dáng vẻ thân mật của chúng tôi.

"Thân mật như vậy à?" Giọng nói dịu dàng của cô vang lên.

"Không phải, là tôi không cẩn thận làm tay anh ấy bị trật."

"Nghiêm trọng không?" Cô quan tâm hỏi.

"Cũng may không nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói qua mấy ngày là tốt rồi."

"Vậy cô phải chăm sóc cho anh ấy thật tốt, nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, thật khiến người ta hâm mộ."

Nghe cô nói như vậy, tôi cười nhìn Lương Văn Thông, người đàn ông lai Tây này một tay đang khoác lên người tôi, một tay chống nạng, đứng ngây ngốc ở đó nhìn chúng tôi, ha ha, nghe không hiểu chúng tôi đang nói gì.

"Bác sĩ Phạm, cô còn có việc vậy chúng tôi đi trước." Tôi nhìn bảng tên của cô ấy.

"Ừ, đi đường cẩn thận."

Nghe bác sĩ Phạm nói hâm mộ dáng vẻ thân mật của chúng tôi, tâm tình của tôi quả thực cực kỳ tốt, cho nên cười khanh khách ra tiếng.

"Bảo bối, có thể nói cho anh biết, em cười cái gì vậy?" Văn Thông tò mò hỏi.

"Văn Thông, đột nhiên em phát hiện em thật thích phương thức đi lại này của chúng ta, bây giờ thật sự anh không thể rời khỏi em."

"Tất nhiên, anh rời khỏi em, nửa bước cũng rất khó đi."

Ha ha, lại là tiếng cười vui vẻ của tôi.