Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 1 - Chương 19



Beta: SunniePham

Văn Thông thấy hình như tôi tức giận thật rồi, lập tức vươn tay về phía tôi:"Lại đây, bảo bối, mau dậy đi lại chỗ anh ngồi này, bây giờ anh mệt quá không không kéo em nổi nữa rồi."

Lương Văn Thông, anh thật sự là quá thông minh, biết tôi vừa nghe thấy anh nói mệt mỏi hay đau chân thì lập tức tôi sẽ trở nên rất nghe lời, cũng không giận dỗi anh nữa.

Tôi ngoan ngoãn đứng lên, bĩu môi đi tới trước mặt anh, đỡ anh đi về phía phòng ngủ, tôi cảm thấy anh cũng hơi mệt mỏi, bước chân cũng không thoải mái như bình thường, tôi nói: "Anh luyện tập cũng phải có chừng mực thôi, em thấy hình như hôm nay anh vận động hơi nhiều rồi đấy."

"Không sao, chủ yếu là do tuần này, thời gian anh ngồi quá nhiều, không luyện tập được."

"Anh nói hay quá nhỉ." Tôi liếc anh một cái.

"Bảo bối, em có đồ bơi không?" Tên đại tinh tinh lại hỏi nữa.

"Không biết bơi, thì lấy đâu ra đồ bơi hả?" Tôi tức tối nói.

"Bảo bối, đừng nóng giận, hồi nãy anh cười em là anh sai, nếu chân anh không bị sao cả, anh đảm bảo trong một thời gian rất ngắn em sẽ bơi được thôi."

"Anh đừng đây mà mạnh miệng. Em chính là một đứa dốt vận động mà."

"Trước kia anh cũng đã từng dạy một người dốt vận động đấy." Văn Thông vô tình nói.

"Là bạn gái trước của anh sao?" Tôi đột nhiên nghĩ như vậy.

"Ừ, thật xin lỗi, anh không cố ý nhắc đến cô ấy. Anh chỉ muốn lấy cô ấy làm ví dụ để anh dạy em mà thôi." Văn Thông đứng lại, dùng một tay ôm tôi, sợ tôi tủi thân.

Tôi dùng đôi tay mình ôm hông của Văn Thông, ngẩng đầu nhìn anh: "Không sao cả, anh đừng quan trọng hóa vấn đề, không biết bơi thì em không đi bơi, nhưng mà anh bơi được không?"

Văn Thông có chút khó hiểu nhìn tôi.

"Nếu em rơi xuống nước, anh có thể nhảy xuống cứu em không?" Tôi cười nói.

"Nói bậy, anh sẽ không để cho em rơi xuống nước đâu." Văn Thông ôm chặt tôi.

Khi anh ôm tôi, tôi vô tình chạm vào hông của anh, nó cứng như đá vậy, tôi lo lắng hỏi: "Văn Thông, có phải hông anh rất không thoải mái không?"

"Ha ha, bây giờ em cứ như bác sĩ riêng của anh vậy, hông của anh, có thể nói so với dự báo thời tiết còn chính xác hơn nữa ấy chứ, chiều này chắc sẽ âm u đấy. Hiện tại anh thấy rất đau nhức, không có chút sức lực nào cả." Văn Thông thoải mái nói ra sự khó chịu của mình.

"Vậy mà anh còn muốn bơi lội gì nữa hả. Đi tắm mau, thay quần áo rồi nghỉ ngơi."

"Được, nghe lời em."

Đỡ Văn Thông đi tới phòng ngủ của anh, để anh ngồi lên xe lăn, rồi tôi giúp anh lấy quấn áo để đi tắm, tôi cũng lấy quần áo của mình vào toilet ở phòng đi tắm.

Sau khi tôi tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, thì đã thấy Văn Thông thay xong quần áo rồi, vớ cũng đã mang vào, anh ngồi trên xe lăn, đặt đùi phải lên chân trái, chính là động tác ngồi chéo chân của người bình thường, nhưng chân anh khá ốm, với tư thế này chân anh bắt chéo lên nhau còn lợi hại hơn tôi chiều. Quả thật anh ngồi như thế rất giống với động tác yoga. Tôi đứng đó nhìn thế ngồi của anh.

Văn Thông nhìn thấy nét mặt của tôi, anh bật cười nói với tôi: "Như thế nào, tư thế ngồi của anh rất lợi hại đúng không, anh nhớ hình như em không làm được động tác này thì phải." Anh đẩy xe lăn đi tới trước mặt tôi.

"Sao anh lại ngồi như thế, bộ anh không thấy khó chịu sao?" Tôi tò mò hỏi.

"Ngồi như thế rất khó coi sao? Anh thì thấy ngồi như vậy rất tốt, nhìn có vẻ rất nhàn nhã mà." Văn Thông tiếp tục chống đỡ cái liếc nhìn của tôi.

"Anh Lương Văn Thông, anh có thể nghiêm túc một chút được không, em biết rõ anh ngồi như thế này là có nguyên nhân." Giọng nói của tôi bắt đầu tăng dần lên.

"Được rồi, bảo bối, đừng nóng vội. Anh sẽ nói cho em biết sao anh lại ngồi như vậy, từ sau khi anh bị thương có một khoảng thời gian dài anh không thể đi lại, chỉ có thể ngồi một chỗ, khi đó anh lại liều mạng làm việc, cứ ngồi một chỗ mãi, tư thế ngồi cũng không chính xác, khiến xương sống của anh hơi khom về phía bên trái, cho nên ngồi như vậy có thể thay đổi trọng tâm khi ngồi của anh một chút, khiến anh thoải mái hơn một chút."

"Như vậy nhất định là hông của anh hôm nay rất khó chịu, đúng không?"

Văn Thông lại nhích xe lăn về phía trước, đến gần tôi, đôi tay anh ôm eo của tôi, tựa mặt vào trước ngực tôi, nhỏ giọng mà bất đắc dĩ nói: “Ừ."

Mặc dù hành động của anh rất nhẹ nhàng, nhưng tại tác động mạnh vào sâu trong nội tâm của tôi, tôi cũng ôm lấy anh, khẽ vuốt ve sau lưng anh. Lương Văn Thông là người như thế nào, kiên cường bất khuất, lĩnh vực nào cũng rất ưu tú, nhưng bây giờ anh ấy lại tựa vào lòng tôi, giống như một đứa trẻ vô dụng vậy, ngước mặt không báo trước chảy xuống.

Nước mắt của tôi rơi trên cổ anh, anh ngẩng đầu nhìn tôi, giơ tay lên giúp tôi lau nước mắt đi, "Đừng buồn, anh đã quen rồi."

"Ừ, em không buồn nữa, anh lên giường nằm nghỉ một lát, được không?"

"Ừ."

Dìu anh nằm trên giường, giúp anh đắp kín chăn.

"Bảo bối, lên giường nằm cùng anh đi."

"Ừ." Tôi ngoan ngoãn lên giường, tựa đầu lên ngực anh, nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh.

"Anh đã gọi pizza rồi, hôm nay chúng ta chỉ có thể ăn ở nhà thôi, với tình trạng của anh bây giờ, anh không thể cùng em đi chơi rồi." Giọng nói của anh tràn đầy áy náy.

"Em cũng không thích ra ngoài chơi, chỉ cần ở cùng anh, thì ở đâu em cũng vui."

"Bảo bối của anh, cho anh hôn một cái nhé."

Ngẩng đầu lên tìm kiếm bờ môi của anh, cùng nhau ở cùng một chỗ, chúng tôi hôn nhau nồng nhiệt, bàn tay của anh vuốt ve thân thể tôi, điều này khiến cả người tôi đều khẩn trương, anh cảm nhận được phản ứng của tôi, êm ái nói với tôi: "Đừng khẩn trương, bảo bối."

Đúng lúc cảm xúc của chúng tôi đang tăng cao, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên dọa chúng tôi giật mình, sững sờ nhìn anh. Mặt của anh cũng ửng đỏ lên.

"Hình như là người giao bánh đến rồi."

"Để em đi lấy." Tôi vội vã chạy ra ngoài.

Sau khi tôi lấy thức ăn bày ra đĩa, Văn Thông cũng đã đẩy xe ra ngoài, sắc mặt anh đã khỏi phục lại vẻ mặt trắng trẻo ban đầu. Tôi mỉm cười nói: "Anh lại đây nhanh lên, phải ăn nhân lúc còn nóng."

Có thể là thân thể của Văn Thông không thoải mái, nên anh chỉ uống một chút súp nấm, và một miếng bánh pizza nhỏ mà thôi. Nhìn thấy anh không đói bụng, tôi cũng nuốt không trôi, ăn một ít salad và vài miếng Toast xong thì lập tức hối thúc anh về giường nghỉ ngơi.

Khi kéo rèm cửa, tôi ngó ngó bên ngoài một chút, ngoài trời đang mưa lâm râm, vào đầu tháng ba ở Hongkong cả ngày đều mưa dầm dề như vậy, với thời tiết như thế này đối với Văn Thông mà nói, đúng là cực hình đối với anh, đau đớn khó chịu sẽ luôn quấn lấy anh, tôi đi tới bên cạnh anh, nhìn anh hơi nhíu chân mày, phải làm gì đây? Đột nhiên tôi nhớ ra lần trước bác sĩ Lưu có đưa cho tôi một lọ tinh dầu. Đúng rồi! Phải giúp anh xoa bóp để thoải mái mới được.

"Văn Thông, để em giúp anh xoa bóp một chút nhé."

Văn Thông mở mắt ra, suy nghĩ một chút nói: "Lại làm phiền em rồi, bảo bối."

"Tuyệt đối không phiền toái." Tôi cười cười vỗ tay anh, còn nói: "Như thế này là em đang phục vụ cho thần tượng của mình mà."

"Ừ." Văn Thông mỉm cười, anh khó khăn lật người rồi nằm trên giường.

Lần này tôi cẩn thận sờ soạng xương sống anh một chút, từ lưng đến hông bị khom xuống rất rõ ràng, nên tôi có chút oán trách nói: "Anh thật đúng là không biết thương tiếc mình, làm sao lại để khom như thế này hả."

"Sau này anh nhất định sẽ chú ý, đừng mắng anh nữa mà, bảo bối."

Anh vừa bắt đầu ăn vạ, tôi lập tức trở nên bó tay với anh, cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhưng tôi đã bị thu phục mất rồi. Không còn cách nào khác cả.

Giúp anh xoa bóp xong, vì tinh dầu có tác dụng giúp thư giãn hệ thần kinh, nên Văn Thông cũng đã dần dần rơi vào mộng đẹp, tôi lẳng lặng nằm ở bên cạnh anh, nhìn kỹ thấy lông mi của anh rất dài, không nhịn được đưa tay vuốt chúng, Văn Thông vô ý thức chớp một cái. Vội vàng dừng tay ngoan ngoãn nằm xuống, một lát sau tôi cũng ngủ theo anh.

Chờ khi chúng tôi tỉnh lại lần nữa, căn phòng đã tối thui, tôi đang nằm trên vai Văn Thông, giương mắt nhìn anh, anh cũng đang đưa mắt nhìn tôi.

"Có thể thấy rõ em sao?"

"Dĩ nhiên, dáng vẻ khi ngủ của em đã khắc sâu vào trong tim anh rồi."

"Anh cũng biết nói chuyện quá đấy chứ, làm em rất cảm động đó."

"Lời anh nói là thật." Văn Thông nghiêm túc nói.

"Em cũng thật sự rất cảm động."

Văn Thông hôn nhẹ lên trán tôi một cái.

"Anh ở đây nghỉ ngơi tiếp đi, em về nhà một chút, em sẽ trở lại nhanh thôi."

"Để anh đi cùng với em."

"Không cần đâu, em đi nhanh lắm, bên ngoài đang mưa. Cái máy dự báo thời tiết trong người anh thật chính xác đó."

"Cái đó đúng."

"Anh chờ em." Nói xong tôi lập tức xuống giường, đi ra khỏi phòng.

Lúc trở lại, tôi đã lấy bữa tối mà mẹ chuẩn bị cho chúng tôi.

Mẹ tôi đã quen chủ nhật nào tôi cũng sẽ qua nhà Văn Thông ở, mẹ biết hôm nay Văn Thông nhất định sẽ không thoải mái, nên mẹ để tôi qua đó chăm sóc cho Văn Thông, tôi cảm kích nhìn mẹ, cũng không biết nên nói cái gì.

"Đi đi, nhớ chăm sóc thằng bé cho tốt đấy." Mẹ tôi nói.

Tôi không nói gì cả, ôm mẹ hôn một cái, rồi xoay người đi ra khỏi cửa nhà.

Cả buổi tối, tôi đều nằm ngẩn ngơ trên giường cùng với Văn Thông, anh ngồi tựa vào giường đọc sách, còn tôi nằm trên giường, lăn qua bên này, lăn qua bên kia.

"Bảo bối, em đang làm gì vậy, giống như con heo vậy."

"Anh cứ ngồi đó đọc sách mãi, không để ý đến em."

"À, bảo bối của anh buồn bực sao, em muốn anh chơi cái gì với em nào?" Văn Thông đặt sách xuống tháo mắt kính ra.

"Em cũng không biết chơi cái gì nữa." Tôi nhàm chán nói.

"Anh vẽ mèo cho em nhé."

"Được đó, được đó." Tôi nhảy xuống giường đi lấy giấy bút đưa cho anh.

Không lau sau, một con mèo lớn được vẽ, tôi lấy xem, lần này không cười nổi, bĩu môi nói với anh: "Ý anh là sao? Muốn cười nhạo em hả?"

Sau đó anh vẽ mấy con mèo. Con nằm trên phao ở dưới nước, con thì nằm trên bờ nằm phơi cái bụng tròn quay ra, còn phun nước phì phì nữa. Cuối cùng là một con mèo đứng trên bờ run như cầy sấy vậy.

"Ôi trời, đâu có anh đâu dám cười nhạo em đâu, anh chỉ là muốn chọc em vui vẻ thôi mà."

"Cái gì mà chọc em vui vẻ cơ chứ, anh cho em càng tức thêm thì có."

"Đừng, khỉ con đừng nóng giận mà, anh bảo đảm anh nhất định sẽ dạy em bơi mà."

"Chính miệng anh nói đấy nhé."

"Đúng rồi, anh vẫn muốn hỏi, tại sao em không biết bơi vậy?"

"Đều là do ba mẹ em đó, họ có em khi đã lớn tuổi rồi, sợ em có chuyện gì không hay xảy ra, cho nên bất cứ hoạt động nguy hiểm nào ba mẹ cũng không cho em tham gia cả."

"Thì ra là có chuyện như vậy, vậy anh dạy em bơi, có khi nào bọn họ sẽ không vui không?"

"Sẽ không đâu..., nếu ba mẹ không cho em học bơi, lỡ em rơi xuống nước thì làm thế nào?"

"Lại nữa rồi, anh sẽ không để em rơi xuống nước đâu."

"Anh không cần nói nữa đâu, em quả thật đã từng rơi xuống nước rồi mà, khi đó có một anh tóc dài đến cứu em, nhưng chuyện đó xảy ra lâu rồi."

"Thật sao?" Văn Thông hình như còn muốn hỏi tôi thêm nữa.

Nhưng tôi không muốn nhớ lại chuyện đáng sợ kia, nên đánh trống lãng nói: "Anh tính chừng nào dạy em bơi lội thế?"

"Chờ đến khi không mưa đã."

"Được, em chờ anh." Nhìn ngoài trời một chút, đã không còn sớm nữa rồi, rồi nói: "Anh đi rửa mặt đi, chúng ta phải đi ngủ thôi." Nói xong lời này, bỗng nhiên tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng vậy, sao tôi lại nói chuyện như vợ người ta vậy không biết. Mắc cỡ chết đi được.

Hình như anh nghe tôi nói vậy nên cực kỳ vui vẻ, ôm tôi rồi hôn, hôn xong lập tức đẩy xe lăn vào toilet, vì tâm trạng vui vẻ cho nên anh di chuyển và toilet rất dễ dàng, nhìn thấy động tác di chuyển xe lăn của anh, khiến cho tôi sợ hết hồn.

Chúng tôi nằm trên chiếc giường cứng rắn của anh, Văn Thông tắt đèn, ôm chặt tôi vào trong ngực, lại tiếp tục nụ hôn nóng bỏng lúc nãy, hình như tôi cảm thấy Văn Thông cũng khẩn trương giống mình vậy. Anh vuốt ve thân thể của tôi, sau lại biến thành hôn thân thể của tôi, còn nhẹ giọng gọi bảo bối.

Tôi không biết nên làm cái gì, trong lòng có một loại khát vọng kích động, nhưng chợt nhớ hôm nay anh không thể quá mệt mỏi, lập tức dùng giọng bình tĩnh nói với anh: "Khoan đã, chúng ta chờ đến khi thời tiết tốt hơn, được không?"

"Được rồi." Giọng nói của anh như đưa đám vậy.

"Đừng như vậy mà, em chỉ không muốn anh quá mệt mỏi thôi."

"Em đang phá hoại thân thể anh đó! Làm việc còn phải xem thời tiết nữa."

"Vậy thì có sao đâu. Cái gì mà phá hoại thân thể chứ, anh đang cảm thấy chướng mắt đùi của em à? Quên đi, chúng là của em."

". . . . . ."

"Chúng ta ngủ đi. Sao, anh có ý kiến gì không."

"Ừ."

Chúng tôi ôm nhau rồi tiến vào mộng đẹp, lúc nửa đêm, tôi bị tiếng rên rỉ rất nhỏ của Văn Thông đánh thức, tôi mở đèn ngủ ở đầu giường lên, xem anh có sao không, hình như anh vẫn còn đang ngủ, nhưng lại ra rất nhiều mồ hôi, tay trái của anh bị tôi đè lên, phần thân trên anh quay về phía tôi nhưng chân anh vẫn còn để ngang giường, tư thế ngủ như vậy thì làm sao anh thoải mái cho được. Thấy anh như vậy, trái tim tôi cũng rỉ máu theo. Đứng dậy nhẹ nhàng giúp anh đặt đùi phải lên chân trái, đắp kín chăn, tắt đèn, tôi tiếp tục rúc vào trong ngực anh, nhưng vẫn không ngủ tiếp được.

Bốn ngày sau trời tiếp tục mưa, Văn Thông vẫn phải chịu đựng cực hình, mấy ngày nay anh đi làm đều phải ngồi xe lăn. Chỉ là mỗi ngày sau khi về nhà, dù có khó chịu đến mấy nhưng anh vẫn muốn đi trên máy đi bộ nửa tiếng đồng hồ, ban đầu tôi cực lực phản đối, nhưng anh nói với tôi: "Bảo bối, anh nhất định phải đi, em không biết cơ thịt trên đùi anh dễ bị con rút đến như thế nào đâu, không kiên trì rèn luyện sẽ rất phiền phức, anh nhất định phải đảm bảo rằng bắp chân của anh nhỏ như thế này thôi, như vậy mới có thể bảo đảm lực để đi bộ. Có thể đi bộ hay không đối với anh mà nói, là cực kỳ quan trọng."

Nghe anh nói như vậy, tôi còn có thể nói cái gì nữa chứ ? Chỉ có thể chịu đựng nỗi đau xót nhìn anh chảy mồ hôi để đi lại.

Sáng sớm hôm nay mở mắt ra đã nhìn thấy mặt trời đã lâu không thấy. Tâm trạng của tôi lập tức lên cao như mặt trời vậy. Chuẩn bị xong tôi nhận được điện thoại của Văn Thông, anh đang đứng ở trước cửa nhà chờ tôi, chúng tôi cùng nhau đến công ty.

Nhìn anh chống nạng đứng ở bên cạnh xe đợi tôi... tôi lập tức chạy thật nhanh đến chỗ anh, vọt và trong ngực anh, lập tức khiến anh đụng vào xe, anh lớn tiếng nói: "Chậm một chút nào, bảo bối, đừng để ngày đầu tiên anh đứng chờ em mà lại phải vào bệnh viện chứ."

Tôi vội vàng ôm lấy anh: "Thật xin lỗi, em nhất thời vui vẻ quá nên quên."

"Đi thôi. Hôm nay chúng ta đến công ty làm việc vào ca sáng, sau chúng ta có chuyện khác cần phải làm nữa." Anh mở cửa xe ra để tôi ngồi vào, rồi anh cũng ngồi vào phía bên kia.

"Có chuyện phải làm vậy anh?"

"Đến lúc đó em sẽ biết."

"Anh thật là đáng ghét quá, nói cho em biết đi."

"Không." Anh kiên định nói.

Không còn cách nào cả, đành phải đợi thôi.

Ngồi ở công ty làm việc mãi cho đến khi anh ra khỏi phòng, đi tới trước bàn làm việc của tôi gõ gõ vài cái ý bảo tôi đi theo anh.

Điểm đến là nhà Văn Thông, vừa vào cửa phòng, anh lập tức đưa cho tôi một cái túi.

"Bảo bối, em thay đồ bơi đi."

"Đồ bơi?"

"Đúng vậy, không phải em nói rất muốn học mà, hôm nay anh sẽ dạy em bơi."

"À." Tôi vẫn còn đang mơ màng, trời ạ, anh thật sự muốn dạy tôi hả.

"Em đi thay đồ nhanh lên một chút đi." Văn Thông dùng giọng điệu ra lệnh với tôi.

Khi tôi mặc bộ đồ bơi màu màu hồng đào anh mua ngượng ngùng đi tới bên bể bơi thì Văn Thông đã mặc một cái quần bơi màu đen ngồi trên xe lăn chờ tôi, nghe thấy tiếng bước chân anh quay đầu lại nhìn tôi, cười nói: "Cũng không tệ lắm, rất đẹp mắt."

Tôi bĩu môi trừng mắt liếc anh một cái.

"Bảo bối, trước tiên em xem cái đĩa mà anh đưa cho em, vì anh không thể nào làm mẫu động tác chân cho em thấy được."

"Dạ." Tôi nhìn hai chân của anh, anh không mang cái giá kia, bắp chân của anh đã không còn dụng cụ hỗ trợ.

"Tiểu sắc nữa, em đừng nhìn anh nữa, nhìn đĩa đi."

Đĩa phim vừa chiếu, anh ở một bên giải thích tỉ mỉ cho tôi nghe. Chờ tôi xem xong anh nói: "Chúng ta xuống nước thôi."

"Không được, em sợ."

"Đừng sợ, có anh đây mà, anh đã lắp đặt tay vịnh xung quanh bể bơi rồi, như vậy anh có thể đứng trong nước bảo vệ em." Anh vừa nói vừa chuyển mình từ xe lăn xuống đất, rồi thả hai chân mình xuống nước. Nói với tôi: "Anh làm mẫu cho em xem, không cần nhìn chân anh, chú ý cánh tay anh hoạt động ở dưới nước như thế nào là được rồi."

“Được." Tôi gật đầu.

Anh ngồi bên hồ, chân của anh không có sức lực để giúp đỡ anh, nên anh vươn người về phía trước rồi nhảy vào trong nước, cánh tay của anh rất dài, động tác bơi của anh rất đẹp mắt, nhưng hai chân của anh không có bất kỳ chuyển động nà cả, nên người anh có hơi cúi xuống nước. Nhưng không ảnh hưởng đến anh chút nào cả, tốc độ bơi của anh rất nhanh, nên anh mau chóng trở về trước mặt tôi.

"Xuống đây đi, bảo bối, em phải tập nín thở trước đã." Anh đưa tay nắm lấy tay vịn bằng kim loại, anh kẹp tay vịn vào nách, như vậy anh có thể chống đỡ cơ thể của mình, duy trì tư thế đứng trong nước.

Được anh khích lệ, tôi lấy hết dũng khí bước vào hồ bơi, chỗ này không sâu lắm, tôi có thể đứng được. Nhưng anh vẫn phải vị vào lan can mới đứng được, tôi thấy chân anh dưới nước, chúng không có xíu lực nào cả.

"Lại đây, bảo bối, em đưa tay nắm lấy lan can, hít sâu một hơi, nâng chân lên, như vậy là em nổi lên được rồi."

Làm theo lời anh nói, ha ha, tôi quả thật là có thể nổi lên.

"Làm rất tốt, tiếp tục, em có thể thở trong nước, nhưng tuyệt đối không được hít vào." Văn Thông kiên nhẫn ở bên cạnh chỉ dạy cho tôi .

Cứ như vậy, trải qua liên tục năm ngày, rốt cuộc Văn Thông cũng dạy tôi bơi được, nhưng mà cái giá phải trả là phần dưới cánh tay của anh bị thâm tím một mạng lớn, vết bầm ấy nằm trên làn da trắng nõn của anh rất bắt mắt, khiến cho tôi rất đau lòng.