Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt

Chương 58: Cố Thần



Một chiếc xe hơi xa hoa chậm rãi dừng ở ngoài cửa lớn Mục gia.

Cửa ghế phụ từ bên trong mở ra, một người đàn ông mặc đồ đen đi xuống.

Ngũ quan cương ngạnh, đôi mắt ưng sắc bén đầu tiên nhìn lướt qua xung quanh, lúc này dừng lại ở vị trí ghế sau.

Cửa sổ sau của xe từ từ hạ xuống, lộ ra một thiếu niên ngồi im bên trong xe.

Ngũ quan thiếu niên tinh xảo, dung mạo phi thường tuấn tú, lấy dung mạo ưu tú của mấy anh em Mục gia so sánh với thiếu niên này thế mà cũng không bằng.

Trên mặt thiếu niên không có biểu tình gì, nhưng người khác lại có thể từ trên người hắn cảm nhận được một cổ khí tràng trầm trọng hít thở không thông.

Bộ dáng không ngôn không ngữ trầm tĩnh, không giống người sống, càng giống như hoa diên vĩ màu đen bị hắc ám vây quanh, mỹ lệ lại nguy hiểm.

Nếu Y Y ở chỗ này, nhất định biết hắn là ai.

Đến nay cô vẫn còn nhớ, lúc trước kim chủ đồng thời thiếu nợ cô có hai người, một người là Dương Kỳ, một người tên Cố Thần.

Nợ của Dương Kỳ đã sớm trả xong rồi.

Chỉ là Cố Thần vẫn luôn không thấy bóng dáng đâu, Y Y còn một lần mười phần buồn bực, anh trai nhỏ họ Cố tài vận không thể giả được, kim chủ nhiều tiền chạy rồi, có khi là muốn quỵt nợ.

Buồn bực xong, Y Y dứt khoát đem người họ Cố nào đó quơ vào danh sách người không đáng tin cậy.

Thiếu niên xuất hiện ở chỗ này chính là Cố Thần. Cố Thần cũng không biết chính mình ở trong lòng người nào đó, đã thành người không đáng tin cậy không được tín dụng, hắn nhìn cửa lớn Mục gia, trầm mặc không nói.

Đồng hành nhiều năm khiến Tần Viễn nhìn ra một chút manh mối.

"Thiếu gia, cậu đang lo lắng Y Y tiểu thư tức giận sao?"

Con ngươi Cố Thần giật giật, trầm mặc như cũ.

Tuy rằng thiếu gia nhà mình không nói chuyện, Tần Viễn lại hiểu ý của hắn.

"Thiếu gia, theo tôi được biết, Y Y tiểu thư là cô bé vô cùng đáng yêu hiểu chuyện, đứa bé như vậy tính tình giống nhau đều sẽ không hơn kém, còn nữa thiếu gia cũng không phải cố ý, chỉ cần chúng ta giải thích nguyên nhân, Y Y tiểu thư nhất định sẽ không tức giận."

Thẳng đến khi thiếu gia tỉnh lại, chú cũng mới biết được còn tồn tại một vị ân nhân nhỏ yêu cầu cảm kích như vậy.

Đối với cô bé giúp thiếu gia, lại được Mục gia nhận nuôi kia, trong lòng Tần Viễn rất cảm kích.

Tuy rằng tìm được vòng tay, nhưng bởi vì thân thể tổn thương thời gian rất lâu, thiếu gia cuối cùng tuy rằng không có xảy ra chuyện, nhưng tình huống cũng không lạc quan, hôn mê một đoạn thời gian mới chậm rãi tỉnh lại. Nhớ tới lão gia tử từng nói.

Trong lòng Tần Viễn may mắn không thôi, may mắn vòng tay kịp thời tìm được đưa về trong tay thiếu gia, bằng không thiếu gia chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Nhìn thấy may mắn trên mặt Tần Viễn, Cố Thần liền biết chú suy nghĩ cái gì.

Mấy năm nay tình huống của hắn càng thêm nghiêm trọng, ngày đó hắn rõ ràng chính xác mà cảm nhận được cái chết.

Như rơi xuống vực sâu, tránh thoát không được.

Thẳng đến đau đớn trên mặt truyền đến, hắn mới có thể từ chết chóc trong vực sâu thoát ra ngoài.

Từ đó về sau, hắn phát hiện hơi thở dây dưa hắn tuy rằng như cũ không tiêu tan, nhưng cảm giác hít thở không thông tựa hồ ít đi một chút.

Sau khi tỉnh lại, hắn nghĩ đến tất cả khả năng, cuối cùng chỉ nghĩ tới cô bé tát hắn để đánh thức hắn, đối mặt kẻ bắt cóc thần dũng vô cùng kỳ quái kia.

Chỉ có chính hắn mới biết được, nếu không có một tia chuyển biến tốt đẹp khi đó, mặc dù tìm được vòng tay rồi, hắn cũng... không về được.

Cố Thần mở cửa xe, từ trên xe bước xuống dưới, thiếu niên dáng người cùng tướng mạo cao ráo xuất chúng, vốn nên tồn tại để thu hút mọi ánh nhìn, lại bởi vì khí tràng trên người phức tạp, làm người ta không muốn nhìn nhiều, tựa như nhìn nhiều liền sinh ra áp lực trong lòng.

"Lễ vật không có vấn đề chứ?" Nghĩ đến chú Tần vì hắn chuẩn bị tạ lễ, Cố Thần có chút chần chờ.

Mặc dù hắn không có thơ ấu gì đáng nói, nhưng cũng biết tạ lễ của chú đối với đứa bé mà nói, hình như cũng không phải rất thích hợp.

"Thiếu gia đừng lo lắng, tôi bảo đảm Y Y tiểu thư nhất định sẽ thích."

Cố Thần lại lần nữa trầm mặc, hiện tại trẻ nhỏ đều thích thẻ ngân hàng số dư lớn sao?

Là hắn theo không kịp tiến bộ thời đại, hay là đứa bé kia quá đặc biệt?