Em Gái Dịu Dàng Và Anh Trai Ma Quỷ

Chương 25: Ban đêm lẻn vào phòng của anh trai



Edit: TrangQA830810



Sau khi Phương Tử Ngôn thắt xong dây an toàn, cũng không có thêm hành động gì hết. Bầu không khí trong xe trở nên im lìm khiến Phương Hân Ngữ cảm thấy khó chịu, cô len lén liếc nhìn anh trai, Phương Tử Ngôn vẫn chuyên chú lái xe, vẻ mặt tuấn tú trầm ổn nếu ai nhìn vào đều tim đập thình thịch.

Sắc mặt Phương Hân Ngữ có chút lo lắng, đột nhiên Phương Tử Ngôn mở miệng nói. " Đêm qua ngủ ở nhà họ Tưởng có quen không? "

Phương Hân Ngữ trả lời chậm nửa nhịp "...hoàn hảo, em ngủ cùng phòng với Thiến Lệ "

" Các em hai cô bé buổi tối chơi cái gì? "

" Chỉ xem phim thôi "

" Ồ?, Xem phim gì, kể cho anh nghe thử một chút "

" Mấy động tác trên phim, là...là mấy động tác đánh võ trên phim..."

Phương Tử Ngôn lơ đãng nở nụ cười nhẹ, khiến cho Hân Ngữ mặt đỏ tới tận mang tai, chẳng biết tại sao, cô luôn cảm thấy anh trai có thể nhìn thấu mọi việc của cô. Chờ một chút, cô đêm qua rời nhà cũng không nói với anh trai, làm sao anh ấy biết cô đi đến nhà Thiến Lệ.

Phương Tử Ngôn vẫn cư xử như thường ngày, làm cơm tối thật ngon cho Hân Ngữ, phụ đạo cô làm xong bài tập, hai người ở phòng khách xem ti vi một hồi rồi đi ngủ.

Lúc này trong lòng Phương Hân Ngữ có chút khẩn trương, cho rằng sẽ làm những việc bình thường vốn hay làm. Nhưng Phương Tử Ngôn lại nói đã thu dọn xong phòng ngủ cho cô, biểu cô cứ an tâm ngủ trên giường nhỏ.

Phương Hân Ngữ đã từ lâu chưa ngủ ở gian phòng của mình, lúc nằm trên giường, không khỏi cảm thấy xa lạ khó thích ứng. Phương Tử Ngôn kéo chăn đắp cho cô, nói ngủ ngon, liền rời đi thật nhanh.

Phương Hân Ngữ theo bản năng gọi " Anh hai ..."

Phương Tử Ngôn lạnh nhạt quay đầu hỏi. " Chuyện gì? "

" Không có, không có cái gì ..."

Phương Tử Ngôn mỉm cười nói. " Ngoan, ngủ đi, buổi tối đừng đá chăn "

" Dạ..."

Phương Hân Ngữ vẫn lăn qua lộn lại trên giường, trên chăn toả ra hương hoa Molly thơm ngát, nhất định là anh hai làm chăn nhiễm mùi này nồng nặc. Cô không thích mùi này tí nào, cô vốn quen với mùi hương Lavender có trong chăn của anh trai, Hân Ngữ càng nghĩ càng khó ngủ. Không ngủ được khiến đầu Hân Ngữ đau sắp nứt ra, khi kim đồng hồ chỉ vào mười hai giờ đêm, cô rốt cục không nhẫn nại được nữa, len lén đi tới cửa phòng anh trai.

Lúc này chắc anh trai đã ngủ rồi, Phương Hân Ngữ chần chờ hồi lâu, muốn vào phòng nhìn lén anh trai một cái rồi đi, nghĩ vậy liền xoay cửa bước vào. Phương Hân Ngữ mặc váy ngủ hoa văn, rón rén đi tới đầu giường. Đèn trong phòng đã tắt, chỉ có ánh trăng yếu ớt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Phương Tử Ngôn đang ngủ mặt hướng về phía cửa sổ, rơi ngay vào tầm mắt của cô. Phương Hân Ngữ nín thở ngồi xổm xuống, ghé vào bên giường quan sát khuôn mặt tinh tế của anh lúc ngủ.

Trên giường toả ra hương hoa Lavender thoang thoảng, Phương Hân Ngữ giống như đã tìm được hơi ấm quen thuộc, mí mắt chậm rãi khép lại. Thân thể ngủ gật đột nhiên ngã nhào, hướng về bên phải, đập mạnh lên ngăn tủ ở đầu giường, phát ra tiếng bộp thật to.

" Cạch..." Đèn ngủ đầu giường bị bật lên, ánh sáng ngọn đèn nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn lúng túng của Hân Ngữ.

" Sao lại vào đây? " Phương Tử Ngôn nhíu mày hỏi, giọng nói lộ ra vẻ trưởng bối nghiêm khắc dạy dỗ.

Nhất thời, Phương Hân Ngữ chẳng biết dấu mặt mình đi nơi nào, bèn nhanh chân chạy ra khỏi phòng, kết quả bị Phương Tử Ngôn đưa tay bắt lại.

" Em ngủ không được sao? Tối rồi còn chạy tới chạy lui "

Phương Hân Ngữ cắn môi, tức giận nói. " Anh hai, anh thật là hèn hạ ..."

Phương Tử Ngôn nở nụ cười như có như không nói. " Anh lại thế nào? "

" Anh để cho em quen với mùi trên chăn của anh, lại cố ý thay đổi mùi khác ở phòng em, khiến cho em không sao ngủ được. Mỗi ngày anh đều thay em đắp kín mền, giờ lại kêu emđừng đá chăn, bất cứ việc gì anh đều làm hết, để em cảm thấy không có anh em sống không nổi "

Giọng nói của Phương Tử Ngôn lộ ra một cỗ bất đắc dĩ. " Lẽ nào trong mắt em, anh tốt vớiem tất cả là âm mưu? "

Phương Hân Ngữ xoay người đối mặt anh trai, giơ tay cởi váy ngủ, lộ ra bộ đồ lót hồng phấn. " Anh đùa bỡn cơ thể em, còn không muốn chịu trách nhiệm? Em đối với anh mà nói rốt cuộc là cái gì, em gái? Tình nhân? Hay là đồ chơi? "

Phương Tử Ngôn thở dài " Em mong muốn anh là cái gì, thì là cái đó"

Phương Hân Ngữ chớp mắt mấy cái, liều mạng ức chế nước mắt đang tràn mi, hét về phíaanh trai. " Em hận anh, hận anh chết đi được, anh dám coi em là đồ chơi, em đây cũng xemanh như trai bao, bắt anh mỗi ngày hầu hạ em, đùa bỡn thân thể của anh ..."