Em Gái Của Lọ Lem

Chương 2



Tôi trở về nhà, đúng như dự đoán, cha mẹ cũng đang chờ tôi. Khi lên kế hoạch tôi biết chắc chắn sẽ phải đối mặt với hai vị phụ mẫu. Cha đang ngồi trên ghế, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn tôi :

“ Chuyện Lọ Lem có mặt ở buổi tiệc cũng như chiếc vòng cổ đeo trên người nó đều do con làm?” Đây là câu hỏi nhưng cũng chính là lời khẳng định. Tôi không phủ nhận chuyện này, dám làm dám chịu :

“ Vâng “

Cha tôi tức giận đứng lên đến gần đối mắt tôi :

“ Biết từ bao giờ? Lí do?”

“ Từ một đêm rất lâu rồi khi tình cơ đi ngang qua phòng cha mẹ. Còn lí do, xin lỗi con không thể trả lời”

Cha tôi càng thêm tức giận tiến đến bóp cổ tôi. Tôi nhìn cha mím môi, không giải thích cũng không van xin. Mẹ tôi hốt hoảng chạy lại vừa can ngăn vừa khuyên giải cha. Cha có vẻ bình tĩnh hơn buông tôi ra. Tôi ngã xuống, tham lam hít thở. Cha từ trên cao nhìn xuống hỏi tôi lần nữa :

“ Tất cả mọi thứ đêm nay, đều một tay mày sắp xếp?”

Tôi ngước lên nhìn cha, bình tĩnh đáp : “ Vâng”

Cha tôi hít thật sâu rồi trầm giọng :

“ Cút, cút ngay, từ nay tao không có đứa con như mày!”

Tôi không nói gì, lẳng lặng nhìn hai người rồi đứng dậy bước ra ngoài. Đang đi về phòng thì thấy có bóng người ở cuối hành lang, dáng người rất giống Chàng, tôi chạy lại để nhìn rõ hơn, đúng là Chàng rồi! Chỉ là, Chàng đã không còn nhiệt tình với tôi như trước, đôi mắt Chàng nhìn tôi giờ đây băng giá, cái nhìn đó khiến tôi sợ hãi. Chàng cất giọng hỏi:

“ Lí do?”

“ Em muốn có Chàng”

Chàng bỗng bật cười, cười càng lúc càng điên loạn, tim tôi đập càng lúc càng nhanh, lo lắng, tiến lại gần. Chàng ngừng cười lùi ra sau, đôi mắt băng giá nhìn xoáy vào tôi rồi quay đầu bước đi. Tôi nhìn Chàng cho đến lúc Chàng hòa vào cùng bóng đêm. Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, trăng tròn lẻ loi cô độc trên bầu trời đen thăm thẳm. Đêm nay thật dài.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Sáng hôm sau kinh thành trở nên ồn ào hơn mọi ngày, thứ nhất là vì cô gái thần bí khiêu vũ với hoàng tử đêm qua, thứ hai là do Hoàng tử út ra thông báo thử giày, ai đi vừa chiếc giày thủy tinh hôm qua cô gái kia đánh rơi thì sẽ được Hoàng tử út cưới về làm vợ. Đứng ra cửa sổ nhìn thấy trên đường xa xa chật ních vì các cô gái chưa chồng thi nhau ướm giầy. Ai cũng háo hứng chờ đợi rồi đến lúc thử giày nhưng không vừa thì buồn bã ra về. Nếu có một người con gái khác đi vừa giày mà không phải chị tôi thì sao? Hoàng tử sẽ thật sự lấy cô gái đó chứ? À không, đương nhiên là không thể rồi, với một người thông minh mưu trí như Hoàng tử út tôi đảm bảo chiếc giầy ngoài kia không cùng cỡ với chiếc giày Lọ Lem nhà tôi đi hôm qua, nó chắc chắn là một chiếc giầy cùng kiểu dáng nhưng có kích thước quá khổ hoặc quá bé để không ai có thể đi vừa. Tôi cười trào phúng vì việc thử giày chọn vợ kia đang diễn ra trước cổng biệt thự nhà tôi, mà khu nhà tôi cũng là nơi ở của các quý tộc, hoàng thân, những người có chức phẩm cao nên ít người qua lại, nếu muốn thử giầy sao lại đến nơi như thế này? quá vô lí! Cơ mà, nhờ việc này mà một nơi quanh năm suốt tháng im ắng vắng người qua lại như nơi đây trở nên thật ồn ào náo nhiệt. Thử giày chỉ là cái cớ, tôi tin vào khả năng của Hoàng tử út, muốn điều tra người con gái với chiếc vòng cổ kim cương kia là ai ở đâu không phải điều quá khó. Đúng như dự đoán, sau khi thử giày ngoài đường không có kết quả,binh lính và người của hoàng gia đã đứng dậy mang theo giầy đến từng nhà để tìm người. Và gia đình tôi chính là nhà đầu tiên được thử giày. Thật – là – trùng – hợp~

Cửa phòng bị mở ra, chị gái Lọ Lem của tôi với bộ quần áo cũ bạc màu như mọi ngày vội vàng chạy vào. Trên tay chị cầm một bao nhỏ. Chị nói :

“ Chị phải đi rồi, cha mẹ đưa chị tiền và bảo chị rời đi với Chàng, chị đến tạm biệt em lần cuối”

Trái tim tim tôi chợt lạnh, cha mẹ đúng là đã có tính toán, để chị rời đi với Chàng ư? Không dễ thế đâu, nếu không mọi chuyện tôi làm sẽ trở thành công cốc sao?

Tôi mìm cười nhìn chị nói :

“ Vậy chị chờ em chút, em có thứ quà này muốn tặng cho hai anh chị, sẽ nhanh thôi”

Chị gật đầu, tôi tiến đến cái bàn gần giường mở ngăn kéo, đổ ít chất lỏng từ cái lọ nhỏ vào chiếc khăn lấy ra từ trong người. Vừa làm vừa nói chuyện với chị, chị đang ngắm căn phòng của tôi. Tôi nhẹ nhàng bước đến gần chị :

“ Món quà này sẽ làm chị ngạc nhiên..” nói xong tôi từ phía sau bất ngờ đưa chiếc khăn có tẩm thuốc mê lên mũi chị, đồng thời một tay ôm chặt cổ chị để chị không thể thoát nổi. Chị dãy giụa rồi dần dần mềm nhũn dựa vào người tôi. Tôi cười thầm đưa chị lên giường rồi khép cửa xuống dưới tầng.

Dưới nhà là một tốp người của Hoàng gia ban nãy, bố mẹ tôi và một số người hầu. Cha tôi nhìn tôi lạnh lẽo chỉ thốt ra 2 chữ “ Thử giầy“. Tôi cười cười ngồi lên chiếc ghế đã được để sẵn ở dưới nhà, để cho bọn người hầu tháo giầy và thử giày cho tôi. Kết quả không ngoài dự đoán, tôi không đi vừa giày, chiếc giầy quá to! Xong việc thử giầy cho tôi chiếc giày kia lại được cất vào chiếc hòm gỗ, chiếc hòm tuy nhỏ nhưng có thể chứa được hai- chiếc- giày. Tôi cười thầm, bên trong chắc sẽ có hai chiếc giày, một là chiếc ngoại cỡ tôi vừa thử, hai là chiếc của Lọ Lem. Cha tôi lên tiếng:

“ Việc thử giày đã xong, mời các vị về cho”

Một người đàn có vẻ là người đứng đầu tốp người Hoàng Gia kia nói:

“ Theo mệnh lệnh chúng tôi phải thử giầy cho tất cả các tiểu thư vậy nên mong Ngài hãy mời vị tiểu thư còn lại ra thử giày”

Cha tôi nheo mắt nhìn người đàn ông kia :

“ Đến người đã gả đi rồi mà các ông vẫn kiểm tra ư?”

“ Ồ không, ý tôi không phải là nói vị đại tiểu thư, ý tôi là nói nhị tiểu thư cơ” Người đàn ông tỏ vẻ cung kính nói

“ Không phải tiểu thư thứ hai đang đứng trước mặt ngươi sao?” Cha liếc nhìn tôi lạnh lùng. Tôi nghĩ thầm, kịch bản hay đó cha.

Đúng là trước tôi và Lọ Lem còn một người chị nữa, nhưng chị cả của tôi đã đi lấy chồng. Cha tôi đang bao che cho Lọ Lem, khăng khăng nói chỉ có 2 người con là chị cả và tôi. Quả thực người ngoài cũng đều nghĩ rằng gia đình tôi chỉ có hai vị tiểu thư vì cha mẹ tôi giấu Lọ Lem rất kĩ, mới sinh đã đưa ra ngoài, đến 5 tuổi thì đưa về nhưng không được đối xử như tiểu thư mà bị đối xử và làm việc như người hầu, à không, có lẽ trên người hầu một tí. Quanh năm ngày tháng chỉ ở trong nhà bếp và sân sau. Đến tôi cũng không biết Lọ Lem là chị mình cho đến một đêm giao thừa nào đó cả nhà quây quần bên mâm cơ và cha mẹ nói cho tôi tin bất ngờ này. Đến người hầu trong nhà cũng không biết thân phận thật của Lọ Lem nhưng vì chị hiền lành tốt bụng nên được mọi người yêu quý, không ai bắt nạt chị cả, trừ tôi. Trước khi biết thân phận của Lọ Lem tôi khá thích chị vì chị hiền nhưng khi biết sự thật tôi lại chán ghét và khinh bỉ chị, thường bày trò quấy phá chị. Cha mẹ thường mắng tôi vị vụ này nhưng tôi đều nghe tai này ra tai kia. Tuy nhiên cũng nhiều lúc có ngoại lệ tôi đưa chị ra ngoài chơi, và trong một lần thì đã gặp được Chàng.

“ Theo tin tức mà chúng tôi biết, Công Tước ngài có ba người con gái. Người con gái cả đã đi lấy chồng, vị tiểu thư chúng tôi vừa thử giầy là người con thứ ba. Mong Ngài hãy mời vị tiểu thư thứ hai ra thử giày để chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ” Người đàn ông kia vẫn tỏ ra cung kính nhưng từ ngữ lại tỏ ra sắc bén.

Cha tôi tức giận, lời nói càng thêm lạnh lẽo:

“ Tôi không biết các ông lấy tin tức giả này ở đâu. Gia đình chúng tôi chỉ có hai mụn con gái.”

Giữa bầu không khí căng thẳng bỗng vang lên giọng nói đầy ngây thơ của - tôi:

“ Ủa, chị hai vẫn đang ngủ trên tầng mà cha.”

Cha nhìn tôi hung dữ, nếu ánh mắt có thể giết người có lẽ tôi đã bị giết từ lâu. Đã đi nên nửa chặng đường nên tôi không thể từ bỏ. Dù biết hậu quả của việc làm ngày hôm nay nhưng tôi vẫn tiếp tục nói để không ai có thể xen vào:

“ Để tôi đưa các ông lên tầng thử giầy cho chị nhé, nếu đi vừa chắc chị vui mừng lắm đấy!” Nói rồi tôi đi trước dẫn đường.

Cha tôi tức giận lao đến gầm lên :

“ Các ngươi có để ta vào trong mắt không?!”

“ Đây là lệnh của bề trên, chúng tôi buộc phải chấp hành, xin Công Tước thứ tội” Ông ta liếc nhìn bọn lính, đám lính giữ cha tôi lại. Đôi mắt cha tôi đỏ ngầu dõi theo đám người chúng tôi.

Đến trước của phòng tôi quay lại nói :

“ Chị tôi đang ở bên trong”

Người đàn ông có chức vị cao nhất trong đám người kia nhìn tôi cảm kích, tôi gật đầu rồi mở cửa bước vào phòng. Chị tôi vẫn đang ngủ, tôi bấu chặt vào tay chị khiến chị đau đớn rồi từ từ mở mắt. Đôi mắt chị phủ đầy sương nhìn tôi và đám người sau tôi:

“ Những người này là...”

“ Là những người thử giày cho chị” tôi tiếp lời chị đỡ chị dậy rồi lùi sang một bên, những người kia tiến lại gần:

“ Xin thứ lỗi” người đàn ông kia nói rồi trực tiếp thử giầy cho chị. Người chị run run, đôi mắt hoảng sợ như nai con bị mắc bẫy hết nhìn người đàn ông rồi nhìn sang tôi. Tôi mỉm cười nhìn lại chị.

Không ngoài dự đoán, chiếc giầy kia vừa với chị. Người đàn ông kính cẩn chúc mừng chị rồi nói sẽ nhanh chóng báo cho Hoàng tử út. Nói xong quay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn mình tôi và chị, đôi mắt chị ngân ngấn nước cả người khẽ run hỏi tôi:

“ Tại...tại sao?”

Tôi lạnh nhạt mở miệng :

“ Vì em thích Chàng” Nói xong cũng lạnh lùng bỏ đi bỏ mặc tiếng nức nở sau lưng.