Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Chương 45: Ngoại truyện: Tự gây nghiệp chướng, không thể sống



“Mạch Tử, tớ béo lên phải không?”

Hạ Tử Khâm xoay qua xoay lại trướcgương, khuôn mặt hơi nhăn lại. Mạch Tử với lấy cái mũ trên giá, ngoảnh lại úplên đầu cô, nhân tiện liếc cô một cái:

“Béo hay không không quan trọng, dùgì lão chồng cậu cũng không chê, cậu sợ cái gì nào?”

“Cái gì mà “lão chồng”?”

Hạ Tử Khâm chẳng thích nghe Mạch Tửgọi Tịch Mộ Thiên như vậy: “Tịch Mộ Thiên chẳng già tẹo nào!”

Mạch Tử xí một tiếng dài: “Xem ravẫn thắm thiết lắm, nhưng tớ nghe nói tuổi tác của đàn ông phải xét từ phươngdiện khác kia!”

“Phương diện nào?”

Hạ Tử Khâm đặt cái mũ lại vị trícũ, kéo tay Mạch Tử dò hỏi. Mạch Tử cười he he rồi vắt mấy bộ quần áo đã chọnlên tay, giao cho cô bán hàng đứng bên cạnh. Dù gì hôm nay cũng được dịp móchầu bao của đại gia, Hạ Tử Khâm tiền nhiều như nước, Mạch Tử có tiêu chút đỉnhcũng coi như là giúp cô quyên góp cho người nghèo mà thôi.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình mờimọc:

“Hôm nay chỗ chúng tôi có rất nhiềuđồ lót mới về, các chị có muốn xem thử không ạ?

Hạ Tử Khâm chẳng hứng thú nhưng mắtMạch Tử đã sáng lên, vội vàng gật đầu. Cô nhân viên dẫn hai người ra khu bán đồlót, Mạch Tử lướt hết một lượt rồi lấy ra một bộ, ghé vào tai Hạ Tử Khâm thìthầm: “Bộ này hợp với cậu, mặc lên đảm bảo lão chồng cậu sẽ như sói vồ cừu noncho xem, cho dù già mấy cũng phải cứng thôi!”

Hạ Tử Khâm trừng mắt nhìn Mạch Tử:“Còn lâu anh ấy mới già nhé!”

Liếc nhìn bộ nội y trên tay MạchTử, màu tím sang trọng rất đẹp, bên trên còn thêu hoa, đường viền có ren màuxanh, nếu người nào trắng mặc lên chắc chắn sẽ đẹp lắm. Nhưng mà…

Hạ Tử Khâm chỉ vào bông hoa thêunổi trên áo, nói: “cái này không ổn, sẽ bị lộ ra áo ngoài mất!”

Mạch Tử phì cười:

“Cậu ngốc thế! Cái này không phảiđể cậu mặc bên trong mà là để mặc cho ông chồng của cậu ngắm cơ mà. Hiểu chưahả? Cậu mặc cái này chắc chắn sẽ đẹp!”

Nói rồi Mạch Tử ngoảnh sang hỏi côbán hàng: “Loại này size của cô ấy, có tất cả mấy màu?”

Nhân viên bán hàng vội nói bốn màu,ngoài tím và đen ra còn có màu đỏ đun và xanh lá.

“Mỗi loại hai bộ!”

Mạch Tử nói rồi quay sang chìa tayra trước mặt Hạ Tử Khâm: “Đưa thẻ đây cho tớ!”

Hạ Tử Khâm lấy ví tiền ở trong túixách đưa cho Mạch Tử, Mạch Tử mở ví ra, toàn là thẻ tín dụng. Mạch Tử phì cười,đưa một tấm thẻ trong số đó cho nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng mừnglắm, miệng cười ngoác đến tận mang tai, nhiệt tình đưa hai vị khách sộp đếnquầy nghỉ ngơi ngồi đợi, sau đó còn bê cà phê đến phục vụ rồi mới đi quẹt thẻ.

Hạ Tử Khâm nhấp ngụm cà phê và nói:“Tịch Mộ Thiên cho tớ hai tấm, còn lại là bố tớ và Phi Lân nhét cho đấy, thựcra tớ cũng chẳng dùng đến, đồ đạc thường ngày đều có người mang đến tận nhà.Bọn họ cứ suốt ngày đưa cho tớ thẻ, lâu dần thành ra ngần ấy cái thẻ.”

“Ôi cục cưng của tôi ơi!”

Mạch Tử thở dài thốt lên, kể racũng phải, hai nhà Vinh Tịch tính cả bé lẫn lớn chỉ có mình Hạ Tử Khâm là phụnữ, sao có thể không cưng nựng như báu vật được? Một người cha nóng lòng muốnbù đắp cho con gái, một người anh yêu em đến mức nghiêm trọng, một ông chồngchu đáo cưng chiều vợ hết mực. Ngay đến con trai Thất Cân cũng không được cưngchiều bằng cô.

Nhắc đến Thất Cân, Mạch Tử khẽhuých Hạ Tử Khâm: “Con trai nuôi của tớ đã hơn hai tuổi rồi, khi nào cậu bổ sungthêm một cô công chúa dễ thương cho tớ đây?”

Nói rồi Mạch Tử liền nháy mắt, thìthầm vào tai Hạ Tử Khâm: “Đã hai năm rồi mà cái bụng cậu chẳng có động tĩnh gì,không phải lão chồng cậu có vấn đề đấy chứ? Tuổi tác của đàn ông phải xét từnăng lực làm chuyện ấy đấy,cậu biết không hả? Lão chồng cậu gần bốn mươi rồi,tớ thấy dạo này mặt cậu mốc lên, có phải chuyện ấy không được như ý không?”

Mạch Tử lắm chuyện còn hơn đámphóng viên. Hạ Tử Khâm trừng mắt nạt: “Mạch Tử, cậu chỉ suy đoán bừa bãi, TịchMộ Thiên rất giỏi!”

“Rất giỏi?”

Mạch Tử đã hỏi là phải hỏi đếncùng: “Giỏi thế nào? Một đêm mấy lần? Một lần bao lâu?”

Hạ Tử Khâm chẳng buồn đếm xỉa đếncâu hỏi của Mạch Tử. Vừa đúng lúc ấy nhân viên bán hàng lại gần, mang đồ chohai người. Hạ Tử Khâm bỏ lại Mạch Tử, một mình đi trước. Mạch Tử ở phía saucười phá lên.

Hạ Tử Khâm vốn không để tâm đến mấylời Mạch Tử nói, nhưng tối về, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lạinhớ đến, mặt ửng hồng lên. Từ trong nhà tắm đi ra, nhìn thấy vợ đang bụm mặtdưới ánh đèn, khuôn mặt quầng đỏ, anh lại gần sờ trán cô nói:

“Mặt em sao lại đỏ lên thế, có phảikhó chịu ở đâu không?”

Anh luồn tay vào trong chăn, sờ lênngười cô, cảm giác trơn trơn và ấm nóng. Tịch Mộ Thiên hơi ngạc nhiên rồi nhoẻnmiệng cười, cúi xuống hôn cô: “Tử Khâm, em quyến rũ anh đấy à?”

Giọng nói trầm khàn đầy gợi cảm,miệng nói, tay anh đã lật tung tấm chăn trên người cô lên, ánh mắt anh lướt quangười Hạ Tử Khâm rồi quay trở lại bờ môi cô, cô nàng bây giờ đúng là đang phónghỏa mà.

Mặc dù rất muốn đè lên người cônhưng Tịch Mộ Thiên không hề nôn nóng, nụ hôn của anh rất nhẹ, rất vấn vươngrồi từ từ sâu dần, bàn tay anh không vội vàng cởi đồ lót của Hạ Tử Khâm mà mentheo khóe môi trượt xuống cổ cô.

Cổ Hạ Tử Khâm thuôn dài, rất đẹp,nhất là mỗi lúc hưng phấn cô hay ngẩng lên thở dốc, hôn lên những động mạchđang khẽ nhảy nhót của cô, Tịch Mộ Thiên cảm thấy bị kích thích khó tả, đến mứcanh muốn biến thành một con ma cà rồng để cắn vỡ những mạch máu ấy.

Đương nhiên, Tịch Mộ Thiên không nỡlàm vậy. Trên thực tế, cô là báu vật anh nâng niu trong lòng bàn tay.

Hạ Tử Khâm khẽ rên rỉ, bầu ngực nhưcó một con thú nhỏ đang muốn phá tung rào cảm để lao ra, nôn nóng muốn đượcgiải thoát nhưng lại không nỡ vào lúc này. Khuy cài áo ngực bung ra, bầu ngựctrắng hồng vô cùng cuốn hút.

Tịch Mộ Thiên cúi đầu ngậm lấy, HạTử Khâm khẽ rên lên.Đôi tay anh trượt xuống, như một dòng nước đổ từ trên núicao, luồn vào những vách đá, tung bọt trắng xóa rồi tiếp tục đi vào nơi sâuthẳm của “vườn đào”.

Tịch Mộ Thiên nổi tiếng là ngườichiều vợ, nhưng đấy là trên phương diện khác, còn về chuyện giường chiếu, anhkhông bao giờ “nương tay” với vợ, nhất là khi cô đang quyến rũ anh như thế này.

Tay nắm chặt lấy đùi cô, giơ lêncao. Dưới ánh đèn, đôi chân thon dài, trắng muốt như tỏa ra ánh sáng lấp lánh.Eo của cô rất mềm, rất nhỏ, hai năm nay được anh chăm bẵm cho béo ra không ít,cho dù là ôm ở trong tay hay gì vẫn cảm thấy người cô thật mềm mại.

Từ xưa đến nay, dường như tất cảnam nữ đều cảm thấy thích thú không biết mệt mỏi với “môn thể thao” tưởng chừngnhư đơn điệu này.

Cuối cùng Hạ Tử Khâm cũng thấm thíathế nào là tự gây nghiệp chướng, không thể sống. Cô chính là một ví dụ điểnhình, chỉ vì câu hỏi: “Một đêm mấy lần, một lần bao lâu?” của Mạch Tử, muốnnhân đây để chứng tỏ người đàn ông của cô không hề già, cô quả thực là ấu trĩ.Làm gì được mấy lần, chỉ một lần thôi Tịch Mộ Thiên đã làm cô rệu rã rồi.

Hành vi mất tập trung của Hạ TửKhâm đã chọc tức Tịch Mộ Thiên, sự mất tập trung của đàn bà khi ở trên giườngđồng nghĩa với việc nghi ngờ năng lực của đàn ông.

Tịch Mộ Thiên hơi dừng lại, lúc HạTử Khâm tưởng rằng anh sẽ thả cô ra thì đột nhiên anh lật người cô lại, kéo eocô lên, toàn thân Hạ Tử Khâm đỏ hồng.

Cô lắc lư tỏ ý không hài lòng, HạTử Khâm ghét nhất là tư thế này, bởi vì nó khiến cô liên tưởng đến các con vật.Tịch Mộ Thiên cũng biết điều đó, thường ngày cũng ít khi bắt cô phải làm tư thếnày, nhưng hôm nay, rõ ràng người đàn ông này không muốn tha cho cô.

Dám mất tập trung à? Tịch Mộ Thiêngiơ thanh gươm lên tấn công, vừa mạnh vừa nhanh, Hạ Tử Khâm có cảm giác mìnhsắp bị hất văng đi, nhưng bàn tay của anh đã giữ chặt lấy eo cô.

Hạ Tử Khâm không thể nào mất tậptrung được nữa, tiếng rên rỉ lại phát ra từ miệng cô.

Lúc Tịch Mộ Thiên thả cô ra, Hạ TửKhâm thấy mình như mất đi nửa tính mạng, trong đầu chỉ còn một câu: “Tự gâynghiệp chướng, không thể sống.”

“Tử Khâm, thế nào? Cậu có thử bộ đồlót đó trước mặt lão chồng của cậu chưa? Hiệu quả thế nào?”

Hai người đang ngồi uống trà trênghế mây ngoài ban công nhà họ Vinh. Tịch Mộ Thiên đi Pháp công tác nên đem vợcon về gửi nhà bố vợ. Thực ra Thất Cân đã gần hai tuổi rồi, không ở cùng với bốmẹ nhiều, thường ngày thằng bé ở với cô giúp việc bên nhà họ Vinh, nhà họ Vinhrộng rãi, lại neo người, Vinh Hồng Thịnh đã không lo việc của công ty nữa, dùgì cả con trai lẫn con rể ông đều tài giỏi cả.

Tịch Mộ Thiên thì khỏi nói rồi, PhiLân hai năm nay cũng thay đổi rất lớn, anh nhanh chóng trưởng thành, có thể độclập gánh vác công việc, cái vẻ công tử bất cần ngày xưa đã thay thế bằng sựtrầm tĩnh. Những người vốn nghĩ sẽ có sự tranh giành quyền lực giữa con trai vàcon rể nhà của nhà họ Vinh đều phải thất vọng, hai nhà Vinh Tịch vẫn hòa thuận,vui vẻ.

Vinh Hồng Thịnh rảnh rỗi nhiều hơnnên khó tránh khỏi thường nhớ về người vợ đã qua đời, cộng thêm bệnh tim, mỡmáu cao nên cũng không thích đi lại nhiều, lâu dần tinh thần ngày càng suykiệt.

Hạ Tử Khâm vô cũng lo lắng, quyếtđịnh gửi Thất Cân đến chỗ ông. Có thằng bé ở bên cạnh, sức khỏe của Vinh HồngThịnh khá lên nhiều. Thất Cân nghịch ngợm, kể từ lúc biết bò là bò hết chỗ nọđến chỗ kia, hai ông cháu cả ngày chơi trò ú tim, Vinh Hồng Thịnh phải chạykhắp nhà tìm thằng bé, vui vẻ cười đùa vang nhà.

Mấy tháng nay, lúc Thất Cân biếtbám vào tường đi men, bệnh tình của Vinh Hồng Thịnh đã thuyên giảm hẳn, trênmặt ông lúc nào cũng nở nụ cười. Bác sĩ Lâm nói đùa là chẳng có linh đơn nàocông hiệu bằng Thất Cân, Thất Cân cứ chạy ở đằng trước, ông ngoại sải bước đằngsau đuổi theo, cứ thế này muốn sống lâu trăm tuổi cũng không quá khó.

Bác sĩ Lâm chẳng qua chỉ nói kháchkhí thế, nào ngờ Vinh Hồng Thịnh vênh mặt nói: “Đương nhiên rồi, tôi còn phảisống thật lâu để còn lấy vợ cho Thất Cân nhà tôi chứ!”

Vinh Hồng Thịnh luôn miệng nói điềunày khiến Thất Cân hai tuổi, mới học nói cứ một điều lấy vợ, hai điều lấy vợ.Hạ Tử Khâm dở khóc dở cười, nhưng ông ngoại chiều cháu như thế, bây giờ cô cómuốn dạy dỗ thằng bé cũng khó. Nói thật lòng, Hạ Tử Khâm phải thừa nhận mìnhcũng thấy ghen tị với thằng nhó

Mạch Tử phát hiện Hạ Tử Khâm đangthất thần liền huơ huơ tay:

“Không phải bị tớ nói trúng rồi đấychứ? Lão chồng cậu không ổn rồi chứ gì?”

Hạ Tử Khâm trừng mắt nhìn Mạch Tử,mặt đỏ bừng: “Cái gì mà không ổn?”

Cứ nhớ lại cuộc mây mưa dữ dội ngàyhôm trước là Hạ Tử Khâm lại thấy run rẩy. Mấy chuyện tự gây nghiệp chướng nhưthế, sau này tuyệt đối không được làm.​