Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 48



Cả buổi chiều, Triệu Tử Mặc phải mang trong mình mộttrọng trách rất to lớn và cao cả, đó là nghĩ cách làm sao cho mọi suy nghĩ tâmtư bị đè nén đã lâu của cực phẩm được giải tỏa hết.

Có điều, bằng vào tính cách ương bướng ngang ngạnhnhưng vẫn rất đỗi vui vẻ thẳng thắn của cô, không cần phải nát óc suy nghĩ hayvắt kiệt sức để tìm ra trò gì khiến cực phẩm vui hết, bởi vì chỉ cần đi bêncạnh cô, được ngắm nhìn mỗi hành vi cử chỉ, được nghe giọng nói lanh lảnh trongveo của cô, cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái rồi.

Sau khi ra khỏi nhà, Cố Thành Ca mới hỏi: “Em muốn đitản bộ ở đâu?”

Triệu Tử Mặc đáp: “Anh quyết định, em phối hợp.”

Cố Thành Ca chẳng nói chẳng rằng, chỉ liếc cô một cái:đạo văn (*)?

(*) Nhắc những bạn không nhớ này, ở chương 22, hai anhchị có một đoạn thế này:

“A, lúc đó em hỏi anh, anh muốn chụp hình cho chuyênmục lần này như thế nào?” Cô ngắn gọn đặt một câu hỏi khác.

Cố Thành Ca vẫn một mực vân đạm phong thanh: “Em quyếtđịnh, anh phối hợp.”

Triệu Tử Mặc hơi nghiêng đầu phản kháng lại ánh mắt ấycủa anh, cô cười khẽ nháy nháy mắt mấy cái.

Thế là, Cố Thành Ca đưa cô tới công viên giải trí.

Triệu Tử Mặc vừa nhảy chân sáo vừa vui vẻ thốt: “Haha, giờ em mới biết thì ra tính anh cũng trẻ con thế đấy!”

Cố Thành Ca chỉ cười nhạt: “Cho em thỏa sức bù đắp choCố Thành Ca cô đơn tịch mịch này đó.”

Triệu Tử Mặc nhìn anh, lòng xẹt qua một tia đau đớn.

Nhưng chỉ giây sau, cô đã nở nụ cười: “Em biết embiết, ý anh là muốn chiều nay, em cứ tự nhiên xem Cố Thành Ca anh như một đứacon nít chứ gì?”

Nói rồi, cô liền nắm lấy tay anh.

“Đi thôi, chị đây dẫn em đi chơi!”

Cố Thành Ca: “…”

Thế là, hắc tuyến của anh giờ đây đã rơi xuống sâu vạntrượng rồi.

Có điều, anh vẫn không phản đối, để cô tùy ý nắm lấytay anh chạy xuyên qua đám người đông đặc.

Lát sau, Triệu Tử Mặc đã dừng lại trước một quầy hàngbán kẹo bông.

“Cực ph…” Á, không được, bây giờ anh có phải là CốThành Ca của ngày thường đâu, gọi như thế tuyệt đối không được, ừm, Phó nãi nãigọi anh là gì ấy nhỉ…

Nghĩ nghĩ một lát, cô lập tức đổi cách xưng hô: “ThànhThành, muốn ăn kẹo bông không?”

Được rồi, cô thừa nhận, cô bị nghiện cái trò này luônrồi.

Nghe cách xưng hô thay đổi chóng mặt của cô, Cố ThànhCa cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

Hai người không phải đợi lâu, chỉ một lát sau, hai quekẹo bông mềm mềm xốp xốp như hai đám mây lơ lửng trên bầu trời đã nhanh chóngđược người ta làm xong. Trước lúm đồng tiên duyên dáng trên khuôn mặt xinh đẹpcủa Triệu Tử Mặc, trước bao ánh mắt tò mò lẫn ngưỡng mộ của những người điđường, Cố Thành Ca không do dự nhận lấy một cây.

Nhưng mà, vẻ mặt anh lúc này vẫn nhẹ nhàng hờ hững nhưbao lần, mãi mà chẳng thèm đưa que kẹo lên miệng.

Còn vị đại mỹ nữ đi bên cạnh anh thì chả thèm kiêng kỵgì hết, cứ phơi phới đưa kẹo bông trắng muốt lên liếm liếm, vẻ mặt sung sướnghạnh phúc như thể đang được thưởng thức cao lương mỹ vị vậy.

Bắt gặp hình ảnh Cố Thành Ca vẫn đang cầm cây kẹotrong tay, Triệu Tử Mặc quay sang nở một nụ cười rạng rỡ: “Thành Thành, ăn điăn đi! Nếu thấy ngon thì cây kẹo của chị đây cũng nhường em luôn!”

Cố Thành Ca: “A Mặc.”

“Ừ?”

Cố Thành Ca: “Đừng dùng giọng điệu như đang nói chuyệnvới đứa con nít ba tuổi đó để nói với anh.”

Triệu Tử Mặc: “…”

Cô nén cười đến nội thương.

Cố Thành Ca: “Cả người anh nổi da gà hết cả rồi.”

Triệu Tử Mặc cười ha ha một cách vô cùng gian xảo:“Vậy anh ăn kẹo đi.”

Cố Thành Ca: “…”

Suốt cả chiều hôm đó, hai người đi đến đâu, cũng đềutạo thành một cảnh tượng đẹp chói mắt, khiến cho bao người đi đường phải ngoáilại chăm chú ngắm nhìn, đã thế, người nào đó lại còn thích đổ thêm dầu vào lửa,vừa chơi mấy trò mạo hiểm vừa gào toáng lên, cứ thế vặn to âm lượng hết cỡ màhét; ấy thế mà lúc xuống đến nơi, cô lại nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, cứ nhưthể đó là điều vui vẻ hạnh phúc nhất mà cô từng được trải qua vậy.

Đứng trước một Triệu Tử Mặc tràn trề sức sống như thế,trái tim Cố Thành Ca cũng không kìm nổi mà bay bổng vui sướng cùng cô.

Anh biết, cho dù quá khứ có tàn nhẫn, có bất công đếnđâu đi chăng nữa, cũng không thể làm ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai củaanh nữa rồi.

Bởi vì, từ nay về sau, anh đều có cô.

Sau khi vui vẻ chơi thêm trò ngựa gỗ, Triệu Tử Mặcliền chạy đi mua hai chiếc hộp để thổi bong bóng xà phòng, hệt như đứa trẻ màsung sướng ngồi thổi.

Trải qua mấy lần kinh nghiệm của vụ ăn kẹo bông và vụchơi trò mạo hiểm với cô, được nghe tiếng thét chói tai, được ngắm nụ cười rạngrỡ của cô, lúc này đây anh đã có thể vô cùng thản nhiên mà ngồi xuống, cùng côthổi bong bóng xà phòng.

Trên con đường rợp đầy bóng cây, cô ở một bên thổibong bóng về phía trước, còn anh đứng đối diện với cô, hai người cách nhaukhoảng một mét, vừa thổi, vừa chậm rãi lùi về phía sau.

Anh thổi ra một chuỗi bong bóng dài đủ màu sắc sặc sỡ,bong bóng bay trong không trung, tha hồ thi nhau nhảy múa, Triệu Tử Mặc cườinhìn từng đợt bong bóng sà qua lượn lại trước mắt mình, rồi thỉnh thoảng lại tựmình thổi lên những đợt bóng khác.

Phía sau, từng đám bong bóng xà phòng đủ màu sắc dầndần chuyển sang màu trong suốt, rồi vô cùng khẽ khàng, tựa hồ như không hề cólấy một tiếng động, chúng vỡ ra, tan vào trong không khí.

Phía trước, những đợt bong bóng khác vẫn đua nhau nhảymúa, cảnh đẹp như trong mơ.

Và người con trai trong bức tranh tuyệt đẹp ấy, vô cùngbình thản ung dung, khẽ nở một nụ cười.

Bỗng nhiên vọng lại đâu đây, một tiếng cười hì hìthoáng ẩn thoáng hiện truyền tới từ phía sau bóng cây xa xa.

Cố Thành Tây lúc này đang giơ camera lên chụp lia lịacảnh tượng có một không hai trước mắt, mãnh liệt cảm khái: “Hai người đúng làcó khiếu lãng mạn quá, y chang như đang diễn phim thần tượng ấy, làm bảncô nương đây ghen tỵ muốn chết!”

Triệu Tử Mặc bước lại gần phía cô nàng, thổi một chuỗibong bóng dài, liếc nhìn Tiêu Sở Diễn đang phải làm cu li cõng Cố Thành Tây mộtcái, rồi nhướn môi chọc: “Phim thần tượng làm sao mà so bì với phim thần thoạicủa hai người được, Trư Bát Giới cõng vợ, đúng là màn lãng mạn đậm chất kinhđiển mà!”

Lúc này Cố Thành Tây đang bám sau lưng Tiêu Sở Diễn,bất ngờ bị phản kích thì á khẩu không đáp lại được câu nào, còn bạn Tiêu đạibổn tôn trở thành nạn nhân dính líu thì vừa bực – bị người ta kêu mình là TrưBát Giới; lại vừa vui – vì ngay sau đó còn gắn thêm hai chữ “cõng vợ”.

Vì thế cho nên hắn ta cũng chả thèm đáp lại câu nàosất, chỉ quay sang Cố Thành Ca đang đứng cách đó không xa, chào hỏi mấy câu.

“A Mặc, cho ta mượn cục cưng của mi chút xíu.” CốThành Tây bỗng nhiên nhảy xuống khỏi người Tiêu Sở Diễn, đi thẳng đến trước mặtCố Thành Ca: “Anh trai, lại đây em nói chuyện tí.”

Nói đoạn, cô nàng lôi Cố Thành Ca đi xa mấy mét.

Triệu Tử Mặc hết sức tò mò: có chuyện gì mà phải tránhmặt cô với Tiêu Sở Diễn thế không biết?

Nhìn sang phía Tiêu đại bổn tôn, hắn cũng lắc đầu, tỏvẻ không rõ.

Bỗng nhiên, giọng nói đầy vẻ châm chọc mỉa mai của CốThành Ca từ xa xa truyền đến: “Ông ta muốn gặp anh làm gì? Kể từ lúc ông tađuổi anh ra khỏi cổng Cố gia, anh với ông ta đã không còn bất cứ quan hệ nàonữa rồi!”

Cố Thành Tây nghe vậy thì tỏ ra hơi hoảng hốt: “Anh!Bây giờ ba…”

Cố Thành Ca lạnh lùng cắt ngang: “Thành Tây, không cầnphải nói hộ cho ông ta, anh bây giờ vẫn xem em là em gái. Việc đã rồi, anh cũngkhông cần phải nói tha thứ hay không mà làm gì nữa. Từ trước đến nay, người màông ta nợ, chỉ có mẹ em thôi!”

Cố Thành Tây cứng người, không biết phải nói gì.

Lát sau, Cố Thành Ca quay trở về chỗ Triệu Tử Mặc vàTiêu Sở Diễn đang đứng, khuôn mặt tuấn tú bất phàm của anh giờ phút này đã bịbao phủ bởi một luồng khí lạnh, anh bước tới nắm lấy tay cô: “A Mặc, chúng tavề.”

Sau khi lên xe, lâu thật lâu anh vẫn chưa có động tĩnhgì, hai bàn tay chỉ ghì chặt lấy vô lăng, đôi mắt sâu thăm thẳm trông hệt nhưdòng nước xoáy đen ngòm.

Triệu Tử Mặc không dám mở miệng, chỉ nơm nớp len lénnhìn anh.

Lúc lâu sau, Cố Thành Ca mới chậm rãi khởi động xe.

Anh nói: “A Mặc, anh không sao.”

Triệu Tử Mặc buông lỏng một hơi, trong trí nhớ của cô,từ trước đến nay rất hiếm khi anh để lộ tâm tình suy nghĩ của mình ra bênngoài, giọng nói tràn đầy hàn khí và khuôn mặt lạnh lẽo như núi băng ngàn nămcủa anh ngày hôm nay, quả thực cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Nhưng lần này cô cũng không hỏi gì cả, bởi vì cô nghĩ,làm sao có thể chỉ trong một ngày mà khơi dậy cả hai nỗi đau của anh được, chonên chỉ dịu dàng nói: “Vậy chúng ta đi ăn cơm đi? Em đói muốn chết rồi!”

Hoàng hôn buông xuống khắp nơi, bốn phía đều đã lênđèn, Triệu Tử Mặc gục đầu lên cửa kính xe nhìn những cột đèn đường sángtrưng đang chiếu rọi, ngàn dặm phồn hoa.

“Cực phẩm, dừng xe dừng xe!” Cô bỗng nhiên kêu to mấytiếng.

Cố Thành Ca quay sang nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”

Mặt mày Triệu Tử Mặc lúc này trông hớn hở lạ thường:“Anh cũng xuống xe đi!”

Nói đoạn, cô kéo anh xuống xe, rồi vội vã đưa anh đingược lại phía họ đang đứng khoảng chừng 20m, cuối cùng dừng lại ở một ngã rẽ.

Trước mặt họ, ánh đèn phía hai bên vệ đường đang tỏara một màu vàng đẹp mắt.

Từng hàng cây long não cao ba, bốn mét rợp bóng lênmặt đường, những tán cây tỏa ra bốn phía, giống hệt như một chiếc dù khổng lồ,ánh sáng màu vàng len qua những lỗ hở nhỏ xíu trên từng tán cây, tạo thành mộtvầng hào quang tuyệt đẹp.

Mà dưới mỗi thân cây, đều mắc ba dây đèn: màu đỏ, màuxanh, màu tím, màu lam… mỗi sợi dây đèn lại được phân làm hai nhánh nhỏ, mộtđược mắc vòng qua những tán lá, một nối liền với những sợi dây của thân câyphía đối diện.

Trên con đường dài ấy, từng ánh đèn lấp lánh đủ màusắc quyện lẫn vào nhau, ánh hào quang tỏa lan trong không gian, đẹp đẽ hệt nhưcảnh tượng trong mơ vậy.

Triệu Tử Mặc ngẩng đầu lên nhìn sang người đứng bêncạnh mình, khẽ mỉm cười: “Bây giờ chúng ta cùng bước đi trên con đường này, đếnlúc trở về, em hy vọng tâm tình của anh sẽ được ánh hào quang nơi đây chiếusáng.”

Anh nhìn cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm.

Cô nở một nụ cười rạng rỡ, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tayanh.

Hai bóng người cùng bước đi, một lúc sau, bóng lưngmàu tím của anh và thân hình màu hồng của cô đã như ẩn như hiện trong ánh đènrực rỡ, cuối cùng, hai người khuất bóng, biến mất vào màn đêm, không còn thấygì nữa.

Con đường dài vẫn tĩnh lặng dưới bầu trời đêm…

Hai bóng người lần nữa xuất hiện, từ phía quảng trườngCẩm Phong xa xa kia đột nhiên vang lên tiếng nhạc thấp thoáng, cô nắm lấy tayanh, nhẹ nhàng bước đi bên cạnh anh, hai người xoay vòng, cùng khiêu vũ theonhịp điệu…

Sau khi quay trở vào xe, Cố Thành Ca khẽ nghiêng ngườisang, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn lên vầng trán cao cao của cô.

Hết thảy, đều không nói một lời.

Đột nhiên, Triệu Tử Mặc ngây người ra, nhìn chằm chằmvào anh, khóe môi khẽ nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.

Cố Thành Ca theo bản năng đưa tay sờ sờ mặt, nghiêmtúc hỏi: “Sao vậy, em nghĩ sắc đẹp có thể ăn được nên muốn ăn hả?”

Đại ca à, da mặt của anh cũng dày quá đấy -,,-!!!

Trong lòng Triệu Tử Mặc mãnh liệt oán thầm, nhưng bênngoài thì vẫn cười rõ tươi, đôi mắt chớp chớp vẻ ngây thơ: “Cực phẩm à, giờ emmới phát hiện ra, hôm nay anh ăn mặc thật là phong tao… ấy nhầm, thật là phongtình đó, giống hệt lần trước.”

Cố Thành Ca khẽ híp mắt hỏi ngược lại cô: “Em muốn nóigì?”

Triệu Tử Mặc chỉ chỉ về phía trước.

Nhìn ra kia, ước chừng cách khoảng hai trăm mét, tọalạc sừng sững một khu nhà gắn biển “Thiên thượng nhân gian ngu nhạc thành”, mấychùm đèn nháy không ngừng đổi màu, từng con chữ thay nhau sáng lên, lấp la lấplánh trông bắt mắt vô cùng.

Triệu Tử Mặc lại cười toe toét: “Cực phẩm, hôm nay anhăn vận phong tình như thế, mà em đây cũng chẳng thua kém gì, không bằng chúngta đi happy một bữa đi?”

Cố Thành Ca nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt anh trở nênbình tĩnh thản nhiên lạ thường, hai con ngươi đen láy sâu thăm thẳm không hềgợn sóng, anh hỏi: “Đi đâu và làm gì?”

Triệu Tử Mặc cười nịnh bợ: “Đi nhảy chứ còn làm gì! Emphát hiện ra âm thanh ở đó tốt vô cùng ấy!”

“Đi nhảy à…” Cố Thành Ca chậm rãi gật đầu, sau đó, anhtừ từ nghiêng người sát lại gần cô, khóe môi nhướn lên thành hình cung cực kỳquyến rũ, khiến cho người đối diện bất giác phải mặt đỏ thân run, rồi anh từtốn nói: “A Mặc, có phải là em muốn nhảy với anh…”

“Đúng thế đúng thế! Chúng ta đi được không?” Tâm trạngTriệu Tử Mặc lúc này có thể nói là cực kỳ hưng phấn, nhưng mà… vẻ mặt anh saokỳ lạ thế không biết? Chẳng lẽ thật sự là nhờ vào ánh đèn đẹp tuyệt ban nãy, màbây giờ mới có thể mỉm cười như thế sao?

Cố Thành Ca tiếp tục nhích tới gần cô, những ngón taydài dài của anh khẽ khàng mân mê vành tai cô, cười như không cười dí sát vàotai cô nói nhỏ: “Em thật sự muốn nhảy với anh, hai người dính chặt vào nhau?”

“Hả?” Triệu Tử Mặc nhất thời không kịp phản ứng, lạicòn thêm cả sức nóng bên tai mang lại, khiến cho đầu óc cô vốn đã chậm chạp,nay lại càng không thể suy nghĩ được gì.

Bỗng nhiên tai bị nhéo mạnh, cơn đau từ đâu ập tới,khiến cho cô không nhịn được, kêu “ái ui” mấy tiếng.

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lẽo của Cố Thành Ca chợtvang lên: “Triệu Tử Mặc, xem ra em có vẻ ngứa ngáy quá nhỉ, đừng quên chuyện bịđổ oan lần trước là xảy ra ở đâu!”

Thế là, bạn Triệu Tử Mặc nhà chúng ta liền xìu ra nhưbún.

Cơ mà, nói đi nói lại thì cô vẫn không phục: “Khôngcho thì nói một câu là được rồi, sao lại còn nhéo tai em, hơn nữa lại nhéo đauchết đi được, anh chả biết hạ thủ lưu tình gì cả!”

Cố Thành Ca ngồi lại vào ghế lái, thản nhiên buông ramột câu: “Em ngoan chút đi, anh làm như thế mới có thể khiến cho em sau nàykhông còn dám nghĩ đến mấy chuyện đó nữa.”

Triệu Tử Mặc làm ra vẻ ủ rũ, nhưng thực ra, mái tócdài rũ xuống đã che đi đôi môi đang nhếch lên cười của cô.

Cực phẩm có tâm trạng để đùa với cô như thế, chứng tỏmọi buồn phiền trong lòng anh đã vơi đi ít nhiều rồi.

Đột nhiên, điện thoại di động của Cố Thành Ca bỗngvang lên, sau khi anh nhận điện, khuôn mặt thoắt cái đã trở nên cực kỳ nghiêmtúc, cuối cùng anh chỉ nói một câu: “Anh lập tức tới ngay.”

Nói đoạn, anh nhanh chóng khởi động xe.

Trên đường đi, Triệu Tử Mặc hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Cố Thành Ca: “Ba của Lương Kính xảy ra chuyện, đang ởđồn cảnh sát.”

Triệu Tử Mặc: “…”

Ba của Lương Kính, là kẻ đã nhẫn tâm vứt bỏ cậu nhócvà Lương nãi nãi đó sao?

.

.

Trước cửa đồn cảnh sát, Lương Kính vừa lo lắng vừa bấtan đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại ngẩng cổ lên nhìn về phía xa xa, đến khi mộtbóng người quen thuộc xuất hiện, cậu nhóc liền vội vàng chạy tới, giọng nói cóchút gì đó run rẩy: “Cố ca ca…”

Cố Thành Ca đặt tay lên vai cậu nhóc, tỉnh táo nói:“Đừng vội, trước tiên nói cho anh biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

“Dạ.” Lương Kính cố gắng trấn tĩnh lại, đến lúc TriệuTử Mặc đi tới nơi thì cậu nhóc cũng bắt đầu kể: “Chuyện là vậy, vì là ngày cuốituần nên em đến thăm ba, đến xế chiều thì người đàn bà họ Giang kia tới, năm đócũng chính vì bà ta mà ba mới bỏ rơi mẹ, nên em cực kỳ ghét bà ta, lúc bà tavừa bước vào nhà thì em cũng đi luôn, lúc về đến nơi thì mới phát hiện ra thuốccủa bà nội đang ở chỗ ba, cho nên em quay lại, còn chưa tới nơi thì đã nhìnthấy người đàn bà kia đang hốt hoảng chạy ra khỏi nhà, ba em đuổi sát phía sau,lúc nhìn thấy em, ba liền gọi em đến giúp ông, ông bảo người đàn bà kia đã trộmcủa ông rất nhiều đồ rồi, nhất định phải đuổi theo, mà hai người cùng đuổi thìsẽ dễ hơn, nhưng bà ta lại lật mặt, la hét ầm ĩ rằng bọn em là kẻ cướp, đến khibà ta chạy ngang qua đường, bị xe tông trúng, tắt thở tại chỗ, bọn em bị giảiđến đồn cảnh sát…”

“Là Giang Chức Mộng sao?” Cố Thành Ca đột nhiên lêntiếng hỏi.

Lương Kính gật đầu: “Chính là bà ta.”

“Chờ một chút,” Cố Thành Ca lướt qua Lương Kính: “Đểanh bảo lãnh ba em ra trước đã.”

Đến sau khi Triệu Tử Mặc cũng theo anh bước vào, đãnhìn thấy anh đang nói chuyện với một vị nữ cảnh sát, vẻ mặt anh lúc này vừatrầm lặng vừa tỉnh táo, trong đôi ngươi lóe ra một vầng ánh sáng không cách nàohình dung nổi.

Một lát sau, vị nữ cảnh sát kia nói: “Xin lỗi Cố luậtsư, nhưng Lương Tích Côn hiện đang là bị cáo, dính đến cái chết của một mạngngười, không thể bảo lãnh.”

Cố Thành Ca trầm ngâm: “Vậy Hạ cảnh quan, có thể chophép tôi nói vài lời với bị cáo không?”

Hạ cảnh quan gật đầu: “Ông ta hiện đang ở trong phònglàm việc của cục trưởng Tô.”

Cố Thành Ca gõ cửa bước vào, chừng khoảng 20 phút sauđã thấy anh ra, anh liếc nhìn về phía Lương Kính: “Ba em có chuyện muốn nói vớiem.”

Thế là, giải quyết hết mọi chuyền tại đồn cảnh sátcũng tốn một khoảng thời gian kha khá, đến lúc đi ăn cơm tối, vốn dĩ phải mangcậu nhóc Lương Kính theo cùng, nhưng cậu bé thông minh lanh lợi này lại rấtthức thời mà bảo, không muốn quấy rầy hai vị hưởng thụ thế giới riêng đâu, rồinhanh như chớp nhảy xe bus đi về.

Cơm nước xong xuôi thì đã là mười giờ đêm, Cố Thành Cađưa Triệu Tử Mặc trở về trường, dọc đường đi anh luôn tỏ ra trầm mặc, tựa hồnhư đang suy nghĩ điều gì quan trọng lắm, còn Triệu Tử Mặc thì cả ngày đi đó điđây, chạy nhảy khắp nơi, cho nên đã mệt mỏi rã rời, cũng không buồn mở miệng.

Xe dừng lại ở cổng Tây, hai người cùng xuống xe, đi bộvề tận khu ký túc xá của cô.

Lúc nhìn thấy trước mắt đã là khu Mẫu Đơn, Triệu TửMặc dừng cước bộ, quay sang nhìn anh: “Được rồi, đến đây thôi.”

Cố Thành Ca gật đầu, nhưng mãi vẫn chưa thấy anh quayngười bước đi.

Triệu Tử Mặc: “Anh về nhé, đi đường nhớ cẩn thận.”

Cố Thành Ca: “Anh nhìn em lên lầu.”

Này, không cần phải chăm sóc người ta kỹ càng cẩn thậnthế đâu, em sẽ bị anh làm cho cảm động chết mất!

Triệu Tử Mặc cúi đầu hé môi cười, bỗng nhiên cô nhíchlại gần anh, kiễng chân lên, khẽ liếm vào môi anh.

“Ngủ ngon.”

Trời đêm yên tĩnh lạ thường, đột nhiên từ phía xa xa,truyền đến một giọng nữ cao vút: “Thi Tiểu Phì, bây giờ mi vẫn còn đang ở chỗChu Đại à? Ta nói cho mà biết, đồ siêu siêu siêu ngốc nhà mi mau về đây cho ta,ta hỏi mi, mi và Chu Đại mới quen nhau được bao lâu? Động vật giống đực hẹn mivề nhà, tất thảy đều là động cơ không trong sáng đấy, mi có biết không hả??”

Vốn còn đang định quay người bước lên lầu, đột nhiênnghe được những lời này, Triệu Tử Mặc liền đứng sững lại.

Động vật giống đực hẹn mi về nhà, tất thảy đều là độngcơ không trong sáng đấy…

Cái này là…

Cô nhìn về phía Cố Thành Ca, không kịp suy nghĩ gì màbật thốt lên: “Cực phẩm, anh hai lần đưa em về nhà anh, có phải cũng có âm mưugì không hả?”

Cố Thành Ca: “…”

Sao lại đem anh biến thành một kẻ đáng khinh bỉ nhưthế chứ = =

Nhưng mà. Dĩ nhiên không phải không nghĩ đến, chỉ làanh nhận ra, thời cơ vẫn chưa tới mà thôi.

Lúc nãy xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lương Tích Côn bịtạm giam, còn Giang Chức Mộng lại vì tai nạn mà bỏ mình…

“Ừ.” Cố Thành Ca vô cùng thản nhiên đáp lại một tiếng,“Nhưng không phải âm mưu, mà là dương mưu.”

Triệu Tử Mặc: “???”

Cố Thành Ca đột nhiên tiến lại gần cô, anh cúi đầuxuống sát, mặt đối mặt, mắt đối mắt, trong đôi ngươi lóe ra những tia sáng dịthường: “Thật ra thì… lần đầu tiên đưa em về nhà ăn lẩu, anh đã muốn đem em… ănsạch sẽ rồi.”

Khoảng cách giữa cô và anh lúc này đang là rất nhỏ,khiến cho hơi thở vừa ấm áp vừa nam tính của anh như phả lên mặt cô, khiến choTriệu Tử Mặc phải hốt hoảng trợn trừng mắt, đột nhiên…

“Cố Thành Ca! Anh là đồ, là đồ…”

Cô đẩy vội anh ra, nhanh như chớp xoay người bỏ chạy.

Cố Thành Ca, anh là đồ sắc lang! Đồ sắc lang! Đồ sắc lang!

Lên đến nơi, Triệu Tử Mặc chạm mặt ngay phải KhươngKhương vừa nói chuyện điện thoại xong với Thi Tiểu Phì, Khương Khương nhìn thấycô thì vung vẩy chiếc điện thoại trong tay: “A Mặc mi về rồi hả, ta đang muốngọi điện thoại cho mi đây, không thể đêm hôm khuya khoắt mà không về phòng ngủđược…”

Triệu Tử Mặc đưa tay lên che mặt lại: “Khương Khương,bây giờ ta không thể nói chuyện với mi được!”

.

Nhìn theo dáng vẻ bỏ chạy đầy chật vật của cô, CốThành Ca không nhịn được, liền đưa tay lên sờ sờ mũi.

Anh biết ngay mà, thể nào cũng dọa cho cô bỏ chạy mấtdép.

Hơn nữa, có vẻ như trốn biệt luôn mươi ngày nửa tháng.

Nhưng mà. Trốn cũng tốt.

Anh thật sự không muốn cô phải dính vào vụ án LươngTích Côn và “lưới độc Phong Thành”(*) này một chút nào…

(*) Cái này là mạng lưới buôn ma túy “nổi tiếng” củaPhong Thành đới.