Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 34



Đương lúc tâm trạng Triệu Tử Mặc lâm vào trạng tháiphập phồng dao động, hai người đã nhanh chóng băng qua con đường dài đông nghẹtxe cộ, bởi vì có điện thoại đột ngột gọi tới, cho nên Cố Thành Ca mới buông taycô ra, cô cũng vì thế mà đứng lại chờ anh.

Dưới ánh đèn rạng rỡ của đêm Giáng Sinh, Triệu Tử Mặckhẽ cúi đầu chăm chú nhìn vào đôi tay mình, giờ đây nơi đầu ngón vẫn còn lưulại cảm giác khi chạm vào anh, vẫn còn thoảng qua đâu đây hơi ấm của anh.

Bất chợt cô nghĩ về hình ảnh anh đứng dưới tán maivàng, dáng vẻ thong dong điềm tĩnh, thoang thoảng trong bầu khí lạnh là mùithơm của hoa mai, đến đây, cô lại nhớ đến căn bệnh dị ứng kỳ lạ của anh…

Sau đó, từng mảng từng mảng ký ức, tựa như một cuốnphim quay chậm bắt đầu phát ra những hình ảnh dần dần rõ nét trong tâm trí cô.

Thần kinh Triệu Tử Mặc xưa nay mặc dù có chút không ổnđịnh, nhưng kỳ thực cũng không phải quá chậm chạp, chỉ là do tính lười ăn sâuvào máu, cho nên trước giờ cô rất ít khi để ý hay phân tích kỹ càng ẩn ý tronglời nói của mọi người, hơn nữa cũng là, ngày xưa từng có một thời gian rất dài,trong lòng cô đã từng cảm mến vầng mây trôi Tiêu Sở Diễn…

Chỉ có điều, Tiêu Sở Diễn không hề thích cô mà thôi…

Cho nên, nếu lần này là cực phẩm – giang hồ xưng tụngmây trôi trên cả mây trôi, thì cơ hội của cô lại càng thấp đến đáng thương.

Được rồi, Triệu Tử Mặc thừa nhận, mặc dù được ngườiđời phong cho cái danh hiệu “Đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành”, nhưng mà thậtra thì, nếu xét về phương diện yêu đương này nọ…

Triệu Tử Mặc lại cảm thấy vô cùng tự ti!

Đơn giản mà nói, thật ra là…

Sự tự tin và lòng tự hào cực kỳ cường đại của cô béTriệu Tử Mặc ngày trước, không nghi ngờ gì đã phải hứng chịu một cơn đả kíchquá lớn, cho nên kể từ đó, trong lòng cô sinh ra một bóng ma về cái gọi là tìnhyêu nam nữ, sau đó thì cảm thấy mặc cảm tự ti…

Giờ phút này trong trái tim cô, khi đã hoàn toànnghiền ngẫm được điều này, lại đột nhiên toát ra một cảm giác hỗn loạn pha lẫncả ngượng ngùng.

Chẳng lẽ cực phẩm đối với cô, thật ra… thật ra thì…cũng có chút tình cảm sao?

Triệu Tử Mặc nghiêng đầu, len lén nhìn về phía CốThành Ca đang đứng nói chuyện điện thoại.

Thân hình cao lớn của anh, đứng dưới ánh đèn lung linhtrong màn đêm rộng lớn, không hiểu sao đẹp đẽ hơn hẳn ngày thường, khuôn mặtthanh nhã cao ngạo mà điềm tĩnh đó, lúc này đây trông lại xuất thần thêm mấyphần, anh chăm chú nghe điện thoại, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu, giọng nóitrầm ấm mà bình tĩnh thong dong, khiến cho người ta khi nghe thấy bất giác cũngphải ấm lòng.

Anh cao ngạo lạnh lùng, anh điềm tĩnh thản nhiên, anhtao nhã xuất trần…

Triệu Tử Mặc càng ngắm, lại càng mãnh liệt cảm thấy…cảm thấy… bất kể vị cực phẩm mây trôi trên cả mây trôi này có thể sờ tới đượchay không, cô quyết tâm nhất định kéo anh xuống gần cô cho bằng được, thực hiệnđúng theo một ý nghĩa khác của bốn chữ “thu phục cực phẩm”!

Triệu Tử Mặc xưa nay chỉ cần nghĩ là lập tức lao vàothực hiện, nhưng mà nhưng mà, Cố Thành Ca đích xác là cực phẩm nhân gian xuấtchúng ngời ngời, không thể dùng cách thông thường mà chiếm lĩnh được đâu!

Cho nên Triệu Tử Mặc bắt đầu suy tư, bắt đầu mưu đồ kếhoạch tác chiến.

Cố Thành Ca kết thúc cuộc gọi, đến lúc xoay ngườichuẩn bị gọi cô đi, thì chỉ thấy hai mắt cô đang nhìn anh chằm chằm, chăm chúđến mức không thèm chớp mắt, khoé môi cô mang theo một nụ cười xinh đẹp rạng rỡmà ngây ngô, hai má cơ hồ như đã đỏ ửng từ bao giờ, trong màn đêm mị hoặc đượcnhững ngọn đèn mờ mờ ảo ảo chiếu rọi, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành vốndĩ của cô, giờ đây lại càng xinh đẹp động lòng người.

“Em đang nghĩ gì thế?” Cố Thành Ca tiến lại gần, đưatay vỗ nhè nhẹ lên đầu cô.

Triệu Tử Mặc lập tức thoát khỏi ý niệm mờ ám trong đầumà bay về với thực tế, vừa định thần lại đã thấy ngay dung mạo thanh nhã xuấttrần của anh đang gần ngay trước mắt, khuôn mặt cô lại càng đỏ lên.

Triệu Tử Mặc ra vẻ trấn tĩnh cười gượng mấy tiếng:“Không có gì, chỉ là nghĩ chút về mộng đào hoa thôi.”

Cố Thành Ca: “…”

Mộng đào hoa? Nhưng mà về người nào mới được chứ…

Triệu Tử Mặc nhanh chóng vượt qua cơn xúc động, làm ravẻ bình tĩnh ung dung tiến lên phía trước, tâm tình đột nhiên cũng tốt hơn hẳn,suốt dọc đường đi, thỉnh thoảng cô lại ngoảnh sang bên cạnh, mãnh liệt nhìn anhmột cái.

Cố Thành Ca ban đầu vẫn còn bình tĩnh thản nhiên,nhưng bị nhìn riết khiến cho anh không thể nào chịu nổi nữa, bởi vì ánh mắt củangười nào đó đang nhìn anh, càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng gian xảogiống hệt hồ ly.

“A Mặc?”

“Dạ?”

“Phiền em điều chỉnh ánh mắt một chút được không?”

Triệu Tử Mặc: “…”

Vã mồ hôi là vã mồ hôi…

Cô lập tức thu hồi ánh mắt lại, được rồi, cô thừanhận, cô rất rất không nên trắng trợn dùng ánh mắt tràn ngập □ như vậy để nhìnanh.

Trở lại trạm xe lửa, cả hai liền nhìn thấy một đámngười hệt như thuỷ triều xô đẩy bon chen chạy về phía quảng trường, bây giờcũng đã bảy rưỡi tối, đêm nay sẽ có pháo hoa bắn suốt trong hai tiếng đồng hồ.

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt rộn rịp trước mắt, Triệu TửMặc đột nhiên cảm thấy hưng phấn hẳn lên, quên béng luôn tâm trạng hỗn loạnngượng ngùng ban nãy, lập tức kéo lấy tay Cố Thành Ca: “Cực phẩm, đi thôi,chúng ta đi ngắm pháo hoa!”

Cố Thành Ca không phản ứng gì, chỉ tự nhiên để cho côkéo lấy anh chạy xuyên qua đám người, anh nắm tay cô thật chặt, tuyệt đối khôngđể cho cô bị lạc mất vào dòng người.

Triệu Tử Mặc ngây ngô không để ý đến hành động củaanh, chỉ chăm chăm đi thẳng về phía trước.

Đi được một hồi lâu, đột nhiên cô phát hiện ra mộtbóng người đặc biệt xinh đẹp đang đứng trong dòng người, lập tức chen lêntrước: “Tây Tây, sao lại đứng đây một mình? Tiêu Sở Diễn đâu?”

Cố Thành Tây bình tĩnh trả lời: “Người đông quá, talạc mất anh ấy rồi.”

Triệu Tử Mặc là điển hình trong số những kẻ nhanhquên, lập tức trưng ra một vẻ vô cùng đầy đủ thiện chí: “Vậy mi cùng bọn ta đếnquảng trường ngắm pháo hoa trước đi, biết đâu lại gặp được hắn!”

Cố Thành Tây lắc đầu cự tuyệt: “Không cần, ta đứng đâychờ.” Nói dứt câu, cô nàng liền nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Mặc, nhẹ nhàng chớpchớp hai mắt, bộ dạng cực kỳ tinh quái: “Haiz, mặc dù hai người nào đó côngkhai yêu đương hẹn hò thì thật là tốt, nhưng mà không có bóng đèn thì vẫn hayhơn, A Mặc, mi đừng hòng kéo ta đi vào con đường làm vật cản đầy tội lỗi nhưmi, ta không muốn bị người nào đó tiêu diệt đâu à.”

Triệu Tử Mặc: “…”

Được rồi, cô vẫn lại thừa nhận, từ sau khi thấu tỏ tâmtư mình, da mặt cô hình như có mỏng đi ít nhiều thì phải, cho nên cũng dễ đỏmặt hơn hẳn rồi…

Cố Thành Ca đứng một bên im lặng nãy giờ, cuối cùngcũng chịu lên tiếng: “Sao không gọi điện thoại cho hắn?”

Cố Thành Tây khẽ mỉm cười: “Anh trai à không cần đâu,đây là ước định của bọn em mà. Mỗi lần em và anh ấy lạc nhau cũng đều như vậyhết, không gọi điện cũng không liên lạc, chỉ cần em đứng nguyên ở chỗ hai ngườilạc mất nhau là anh ấy nhất định sẽ quay lại tìm em.”

Cố Thành Ca nghe thấy vậy, hiển nhiên không nói thêmgì nữa.

Giờ phút này pháo hoa ở quảng trường đã bắt đầu đượcngười ta bắn lên đầy trời, soi sáng cả một khoảng không rộng lớn, tựa như mộtđoá hoa khổng lồ xinh đẹp có thể phát sáng giữa màn đêm đen.

Từng cột suối phun giữa quảng trường cũng được ngườita lần lượt mở ra, những dòng nước bắn lên không trung, hoà cùng đủ loại sắcđèn và màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời kia, tất cả tạo thành một khung cảnhmỹ lệ vô cùng.

Triệu Tử Mặc tất nhiên không thể nhịn được, lập tứclôi chiếc DV từ trong balo ra chớp ngay lấy cảnh đẹp này.

Cố Thành Ca đứng sát bên cạnh cô, ánh mắt anh khẽ lướtvề bức tượng điêu khắc ở phía đối diện.

Mấy năm trước, hôm đó cũng là Giáng sinh, trên dãy ghếlàm bằng đá cẩm thạch bên dưới bức tượng ấy, có một cô bé thản nhiên ngồi ănkem trong ngày đông giá buốt, cô không để ý xung quanh, cũng không thèm coi aira gì, chỉ vừa ăn vừa ngắm pháo hoa đến xuất thần.

Tầm mắt anh quay trở lại hướng về người đang đứng bêncạnh, ngắm nhìn nụ cười thanh vũ sáng ngời bao năm không đổi của cô bé ngàynào, tận sâu trong mắt anh, không biết từ lúc nào đã tràn ngập ý cười, trônganh lúc này sao mà dịu dàng đến lạ.

Cô bé ngày xưa, bây giờ đã trưởng thành rồi.

Dưới trời pháo hoa rực rỡ đó, Triệu Tử Mặc khẽ quayđầu nhìn sang anh.

“Cực phẩm, em hỏi anh một vấn đề.”

“Cái gì?”

“Nếu có một ngày, anh và bạn gái lạc mất nhau, thì anhsẽ làm gì?” Triệu Tử Mặc nhìn thấy Cố Thành Tây vẫn luôn đứng một chỗ chờ TiêuSở Diễn tới tìm mình, từ sâu trong thâm tâm cô rất muốn biết nếu là cực phẩmthì sẽ ra sao.

Cố Thành Ca trầm mặc một chút, sau đó mới bình thảnđáp: “Anh không biết.”

Triệu Tử Mặc: “Hả?”

Cố Thành Ca: “Bởi vì, anh sẽ không để cho chuyện đóxảy ra.”

Triệu Tử Mặc: “…”

Được rồi, cô đã cực kỳ thận trọng mà quyết định, chodù có hao tổn tâm tư thần trí đến mấy, cũng nhất định phải thu phục cực phẩmcho bằng được, hây hây hây, đúng là quá mỹ mãn, nếu cực phẩm làm bạn trai côrồi, đảm bảo anh sẽ là một chỗ dựa cực kỳ vững chắc!

Chỉ có điều, suốt tận hai tiếng đồng hồ sau, Triệu TửMặc vẫn lâm vào trạng thái im lìm không có bất kỳ động tĩnh gì.

Sau khi màn pháo hoa ở quảng trường kết thúc, Cố ThànhCa liền đưa Triệu Tử Mặc về trường.

Trên đường đi, điện thoại di động của anh lại một lầnnữa vang lên, có điều xe đang đi đúng vào chỗ rẽ đông người, cho nên Cố ThànhCa không có cách nào nhận điện được, anh bình tĩnh thản nhiên nói với Triệu TửMặc đang ngồi một bên: “Lấy hộ anh đi.”

Triệu Tử Mặc lấy chiếc điện thoại di động từ trong túiáo anh ra, trên màn hình đang loé sáng ba chữ vô cùng quen thuộc “Phó YênTrầm”, cô bất chợt nhớ ra hình như ở chỗ Phó nãi nãi có một con dấu khắc cáitên này thì phải…

Cố Thành Ca thong dong liếc nhìn sang một cái, sau đóhạ lệnh: “Em nghe đi, là bà ngoại.”

Triệu Tử Mặc: “…”

Vã mồ hôi, cực phẩm quả nhiên là cực phẩm, số điệnthoại của người thân mà cũng có thể lưu lại bằng tên họ đầy đủ như thế này sao!

Triệu Tử Mặc yên lặng nhấn phím nghe rồi đưa lên tai, lúccô mở miệng chào hỏi một câu, giọng điệu cũng đã chuyển thành hết sức nhẹnhàng: “Phó nãi nãi!”

Đầu bên kia Phó nãi nãi dường như có sửng sốt mộtchút, sau đó lại cười dịu dàng: “Là A Mặc sao, đúng lúc Phó nãi nãi đang muốnThành Thành cho ta gặp con.”

Thật ra thì cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ làTriệu Tử Mặc dạo này quá bận bịu mà thôi. Vì nhiệm vụ chụp hình và ghi chép lạimọi tư liệu về Cố Thành Ca mà hai tuần nay cô không đến viện dưỡng lão rồi, chonên Phó nãi nãi ở trong điện thoại còn dặn thêm, cuối tuần bảo cô đến ăn cơmchung với bà.

Triệu Tử Mặc tất nhiên hớn hở đồng ý, nhiệm vụ của đàitruyền hình giao cho, cô căn bản đã làm gần xong, đến cuối tuần này nhất địnhsẽ hoàn tất.

Sau khi cúp điện thoại, cô quay sang hỏi Cố Thành Ca:“Cuối tuần này anh có đến thăm Phó nãi nãi không?”

“Có thể anh sẽ không rảnh.” Anh dừng lại một chút, sauđó bổ sung thêm: “Tuần này lịch làm việc của anh đặc biệt bận rộn, có mấy ngườiđến nhờ anh giải quyết hộ mấy vụ án của họ.”

“Bận lắm sao?” Triệu Tử Mặc đột nhiên ngồi thẳngngười, nghiêm túc nhìn anh: “Vậy có thể rút chút thời gian trả lời mười câu hỏicủa em không?”

Cố Thành Ca bình tĩnh đáp: “Anh chỉ sợ rằng lúc đó sẽkhông có thời gian thôi.”

Triệu Tử Mặc nhanh như chớp lôi chiếc DV từ trong balora: “Thế thì cực phẩm, bây giờ chúng ta bắt đầu luôn đi!”

Cố Thành Ca cố nhịn không cho hắc tuyến rơi xuống,bình tĩnh nhắc nhở: “Bây giờ đang ở trên xe, em xác định muốn hỏi ở đây luônsao?”

Hây da, địa điểm hình như không được thích hợp lắm thìphải…

Triệu Tử Mặc vẫn rất mực bất khuất kiên cường khôngđổi: “Vậy thì chỉ âm thanh thôi cũng được, em dùng bút ghi âm.”

Yên lặng một hồi, cuối cùng anh vẫn quyết định phốihợp.

Hoàn hảo, Triệu Tử Mặc tỉ mỉ sàng lọc ra mười câu hỏi,mấy câu này nhất định phải vừa đúng trọng tâm lại vừa không quá khó để trả lời,còn hai câu hỏi được mọi người mong chờ nhất, cô để dành xuống cuối cùng.

Mà đáp án của hai cái vấn đề cuối cùng này, cũng làđiều mà Triệu Tử Mặc cực kỳ hy vọng được nghe chính miệng anh nói.

“Câu hỏi thứ chín: Anh thích mẫu bạn gái như thế nào?”

Triệu Tử Mặc hỏi xong câu này thì cực kỳ nghiêm túcnhìn chằm chằm vào Cố Thành Ca, trong lòng thậm chí còn bừng lên một cảm giác…

Vô cùng khẩn trương.

Tựa hồ như muốn chọc tức cô, Cố Thành Ca lại không trảlời ngay, ánh mắt anh vẫn chuyên tâm nhìn thẳng vào phía trước, vẻ mặt tậptrung cao độ.

Triệu Tử Mặc lại càng khẩn trương hơn: “Cực phẩm, đếntận bây giờ anh vẫn chưa từng nghĩ qua vấn đề này sao?”

Hừ hừ, nghĩ lâu vậy rồi mà vẫn chưa thèm trả lời làsao!

Cố Thành Ca bình tĩnh đáp: “Trước kia đúng là khôngnghĩ tới, nhưng gần đây kể ra cũng đã suy xét ít nhiều.”

“Vậy anh nói nhanh chút đi!”

Cố Thành Ca mang theo ý cười nhìn sang phía cô: “Emgấp cái gì?”

“Em…” Triệu Tử Mặc nhướn miệng, quyết định trấn tĩnhrồi lại trấn tĩnh: “Em không vội, chỉ là sợ đến trường rồi mà anh vẫn chưa chịutrả lời, sau này lại không có thời gian hỏi anh nữa, không khéo toàn bộ nữ sinhPhong Đại sẽ tập hợp lực lượng tiêu diệt chết em mất!”

Cố Thành Ca khẽ mỉm cười: “Vậy thì A Mặc, em nghe chokỹ.”

Ngữ điệu của anh cực kỳ chậm chạp, tựa hồ như anh đanglựa chọn từ ngữ thật kỹ càng để miêu tả về người con gái trong mộng của mìnhvậy đó.

Anh nói: “Cô ấy giống hệt như một bức tranh thuỷ mặcđậm đà rõ nét, nghiêng nước nghiêng thành, tính cách lại giống như dòng suốimát chảy qua khe núi, thanh thoát mà thấu triệt (*).”

(*) “Thấu triệt”: tường tận, sắc sảo ở mọi khía cạnh.

Triệu Tử Mặc nghe xong câu này, lập tức mồ hôi thánhthót, trong bụng âm thầm oán thán: người trong mộng của cực phẩm, quả đúng là bảovật chốn nhân gian!

Có điều, bình thường Triệu Tử Mặc toàn được ba vị mỹnữ cùng phòng ký túc xá phong cho cái đại danh “nghiêng nước nghiêng thành”,hay nói cách khác, cô cũng coi như miễn cưỡng đáp ứng được một phần tiêu chuẩncủa cực phẩm đi? Đáng tiếc đáng tiếc, tích cách cô hình như hơi hung hăng mộtchút thì phải…

Cố Thành Ca vẫn tiếp tục: “Cô ấy rất lười biếng, hơnnữa lại không bao giờ chịu làm thục nữ, thích hưởng thụ ánh nắng mặt trời,thường xuyên không câu nệ gì ai mà cười hung hăng ngang ngược, có điều cô ấycực kỳ thẳng thắn, không chấp nhặt, làm cho người ta khi nhìn vào hay tiếp xúcvới cô ấy đều cảm thấy cực kỳ thoải mái, sinh khí ngập tràn, có thể nói cô ấytựa như một tia nắng soi sáng cho những ngày đông lạnh lẽo tăm tối vậy.”

Triệu Tử Mặc âm thầm cảm khái: cực phẩm à, yêu cầu củaanh cũng quá tỉ mỉ đấy…

Chỉ là, tận sâu trong thâm tâm cô giờ đây cũng đã sinhra chút ảo tưởng, khi nghe anh nói những lời này, có cảm giác như chính bảnthân cô có một phần nào đó giống với người con gái ấy, hơn nữa lại trùng hợpđến không thể nào tin được…

Mặc dù trước giờ cô đã bị ba vị mỹ nữ kia cảnh cáokhông biết bao nhiêu lần rằng chớ nên hung hăng ngang ngược, những lúc đó côcũng tỏ vẻ vô cùng ngoan ngoãn mà gật đầu tiếp thu ra vẻ ta đây hiểu hết, có điềusau này cô vẫn một mực áp dụng nguyên tắc “Hư tâm thụ giáo, kiên quyết bất cải”(*), cho nên vẫn luôn tiếp tục cười gian như hồ ly trộm gà, hung hăng mà ngangngược, hây da, không có biện pháp, ai bảo cười như thế lại thoải mái quá mà…

(*) Nghĩa là nhất quyết không chịu cải tà quy chính.

Triệu Tử Mặc một bên ảo tưởng, một bên tiếp tục lắngnghe những lời của cực phẩm, đến lúc cô nghiêng đầu sang mới phát hiện ra, khoémiệng xinh đẹp của anh đã cong lên làm thành một nụ cười rất mực dịu dàng từlúc nào rồi.

Bên tai cô vẫn đều đặn truyền đến giọng nói nhẹ nhàngcủa anh: “Cô ấy lúc ăn cơm rất thích nói chuyện, hơn nữa vô cùng kén ăn, quanniệm về thời gian phải nói là chỉ bằng con số không. Bình thường cô ấy rấtngịch ngợm, làm việc có chút tuỳ hứng, thần kinh không ổn định lại không thèmquan tâm để ý cái gì hết, thích mạnh miệng tranh cãi, đôi khi còn biết làm mặtgiận…”

Nghe tới đây, Triệu Tử Mặc rốt cục không nhịn nổi nữaliều mạng xen miệng vào: “Cực phẩm, não anh hỏng mất rồi hả, sao lại đi thíchmột đứa con gái nhiều tật xấu như vậy chứ?”

Cố Thành Ca quay đầu sang nhìn cô một cái, không nhịnđược mà mỉm cười: “Đúng vậy, có lẽ não anh hỏng thật rồi, nhưng mà không cócách nào khác, thích thì thích thôi, cũng đành vui vẻ chịu đựng.”

Triệu Tử Mặc: “…”

Cô chìa bàn tay ra, gập từng ngón lại lẩm nhẩm tínhtoán, trong những tính cách mà anh nói, nếu mà kể ra thì…

Kén ăn? Được rồi, cô ghét tỏi, cà rốt và rau thơm,không biết có được tính vào hạng mục kén ăn hay không đây?

Quan niệm về thời gian chỉ bằng con số không? Nếu cônhớ không lầm, từng có một lần cô gọi điện thoại đánh thức cực phẩm ngay lúcgiữa đêm thì phải…

Thích mạnh miệng tranh cãi? Haiz, cái này à, bìnhthường cô cũng toàn gân cổ lên cãi nhau với cực phẩm… Thôi thì cứ coi như tínhvào đi!

Cho nên, sau khi đã suy xét kỹ càng, Triệu Tử Mặc tựnhận thấy bản thân cũng có một nửa tính cách phù hợp với tiêu chuẩn của anh,vậy thì xem ra, cô nắm trong tay đến 50% cơ hội rồi.

Nghĩ như vậy, Triệu Tử Mặc nhất thời tâm hoa nộ phóng(*): có một nửa cơ hội, so với không có cơ hội nào, vẫn tốt chán đúngkhông!

(*) “tâm hoa nộ phóng”: tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Hơn nữa…

Chuyện tốt khó làm, chuyện xấu dễ học, nếu người trongmộng của cực phẩm nhiều tính xấu như thế thì, cô cũng hoàn toàn có thể từ từhọc hết được mà!

Cố Thành Ca bất chợt lên tiếng nhắc nhở: “Được rồi, cóthể hỏi vấn đề tiếp theo.”

Triệu Tử Mặc lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại, nhìnchằm chằm vào danh sách các câu hỏi, cổ họng run lên một cái, sau đó mới lắpbắp mở miệng: “Câu hỏi thứ mười, anh có bạn gái chưa?”

Tâm trạng cô lúc này, lại chỉ có thể diễn tả bằng haichữ ‘khẩn trương’.

Thật ra thì cô không nên vội vàng gấp gáp làm gì, căncứ vào thái độ trước giờ của anh thì cũng thừa hiểu, anh đối với nữ sinh luônvẫn luôn là vẻ lạnh lùng xa cách, mặc dù trong khoảng thời gian này cô ở bêncạnh anh khá nhiều, phát hiện ra anh không hoàn toàn lãnh đạm giống như trongtruyền thuyết vẫn đồn thổi, chỉ là do anh cực kỳ ít khi tiếp xúc với nữ sinh màthôi… Có điều, anh hẳn là cũng không thể có bạn gái được chứ!

Nhưng mà…

Cố Thành Ca bình tĩnh trả lời: “Có.”

“Là ai?”

Triệu Tử Mặc cơ hồ như phản xạ có điều kiện, lập tứchỏi luôn không cần suy nghĩ.

Cố Thành Ca nghiêng đầu nhìn sang phía cô, ánh mắt sâuthật sâu, bỗng nhiên anh khẽ mỉm cười: “Triệu ký giả, nếu như anh nhớ khônglầm, thì đây đã là vấn đề thứ mười một rồi.”

Triệu Tử Mặc đột nhiên phát hiện, sâu trong trái timcô dường như có một góc nào đó đang bắt đầu tan vỡ…

Cô tràn đầy thất vọng nhìn anh: “Cho nên, anh khôngmuốn trả lời?”

Cô hối hận rồi, phải nói là hối hận muốn chết luôn ấy,tại sao lại có thể ngu ngốc đến nỗi để cái câu hỏi kia ở cuối cùng a a a?

Cố Thành Ca không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Em muốnbiết?”

Đương nhiên muốn!

Triệu Tử Mặc đàng hoàng gật đầu một cái.

“Tại sao muốn biết?” Anh nhếch môi hỏi tiếp, khoémiệng mang theo một tia cười.

“Bởi vì… bởi vì…” Triệu Tử Mặc nói không ra câu, sauđó tựa hồ như muốn tự biến mình thành rùa đen rụt đầu, cô liền khai ra một cáicớ khác không hoàn toàn ăn nhập gì: “Tất nhiên là muốn thoả mãn lòng hiếu kỳcủa nữ sinh Phong Đại rồi dĩ nhiên mà nói, em cũng rất hiếu kỳ…”

Càng tới gần cuối câu, giọng nói của cô lại càng nhỏdần, nhỏ đến mức khó mà có thể nghe nổi.

Triệu Tử Mặc không phải không biết, nếu cô nhất mựcđòi nghe cho bằng được bạn gái cực phẩm là ai, một khi đã biết rồi, nhất địnhtrái tim cô sẽ chỉ càng chịu tổn thương thêm mà thôi.

Đến lúc này đây, cô đành đau khổ mà rút ra một kếtluận, mặc dù cô được người ta xưng tụng là “đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêngthành” thật đấy, nhưng mà về mấy cái chuyện yêu đương này, cô hình như không cósố đào hoa thì phải…

Vì vậy mới nói, Triệu Tử Mặc vẫn còn nhớ rất rõ hìnhảnh mỗi lần ba vị mỹ nữ đau đớn oán thán chui vào góc tường mặc niệm: vẻ đẹpcủa A Mặc quá lãng phí tài nguyên quốc gia, quá lãng phí tài nguyên quốc gia!

Ban đầu cô còn định sử dụng mưu kế để “thu phục cựcphẩm”, nhưng sau khi nghe được câu trả lời tường tận đó từ anh, cô chỉ còn biếtim lặng không chút phản ứng.

Cho nên trên cả đoạn đường, mỗi lần Cố Thành Ca lêntiếng hỏi, cô đều chỉ phản xạ có điều kiện ừm hửm vài cái cho qua chuyện.

Cố Thành Ca: “A Mặc, chụp hình và ghi chép tài liệu emđều làm xong rồi, khoảng thời gian này anh lại đặc biệt bận rộn, cho nên có thểsẽ không tới trường.”

Triệu Tử Mặc: “Vâng…”

Cố Thành Ca: “Lần sau chúng ta gặp nhau, anh sẽ trảlời em vấn đề thứ mười một.”

Triệu Tử Mặc: “Vâng…”

Cố Thành Ca: “Anh không có ở đây, em ở trong trườngnhớ phải ngoan ngoãn một chút, biết không?”

Triệu Tử Mặc: “Vâng…”

Cố Thành Ca nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi lái xeđi.

Cho đến tận lúc vào đến phòng ký túc xá, Triệu Tử Mặcmới kịp phản ứng: này này này, cực phẩm nói vậy là có ý gì! Cô ở trong trường,có lúc nào không ngoan cơ chứ!