Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 24



Giờ học Luật, vị giáo sư được đông đảo quần chúng nhândân biết đến – Trình Tấn Nam, nổi danh nhờ vụ xì căng đan có dính líu tới congái riêng Tùng Dung, cũng chính bởi vụ đó mà ông ta sa sút đi không ít, hìnhtượng nho nhã ban đầu cũng vì thế mà bị hạ thấp hơn hẳn, tuy nhiên lúc đứngtrên bục giảng, vị Trình giáo sư của chúng ta như cũ vẫn chuyên tâm thao thaobất tuyệt, nói đông nói tây một hồi, giọng nói trầm bổng du dương đầy nghệthuật.

Triệu Tử Mặc ngồi phía bên trái Cố Thành Ca, thỉnhthoảng lại lôi DV ra loay hoay chụp lại bộ dạng chuyên chú nghe giảng của anh,càng nhìn lại càng muốn chảy nước miếng, vẻ hững hờ xa cách của anh, dù có ngắmở góc độ nào đi nữa, cùng vô cùng tuyệt đẹp!

Ngồi nhìn một hồi, cuối cùng cô cũng chịu cúi đầuxuống lật lật cuốn sách, tận lực ghi chép đầy đủ bài giảng, bởi vì cực phẩmlười động tay động chân ghi bài, cho nên mỹ nữ A Mặc nhà ta rất chi là biếtcách lấy lòng mà thẳng tay xung phong làm chân sai vặt kiêm chép bài cho cựcphẩm. Mà cũng đúng, chữ cô xưa nay luôn được người ta khen ngợi là ngay ngắnthẳng hàng lại còn vô cùng mềm mại thanh tao, làm ô sin kiểu này kể ra cũngkhông hề uổng phí!

Nhưng mà cái tiết học Luật này cũng quá chuyên nghiệpquá khó hiểu quá khô khan rồi, cho nên Triệu Tử Mặc ngứa ngáy chân tay liềnchộp lấy một tờ giấy, ra sức ngồi vẽ vời lung tung, lôi ra đủ thứ trên trờidưới đất…

Một phòng học đầy ắp người mặc dù đang làm ra bộchuyên tâm nghe giảng, nhưng người nào cũng nhất thiết phải cố ý vô tình liếcmắt nhìn sang đôi cực phẩm nam nữ này, vì thế cho nên, mỗi nhất cử nhất độngcủa Triệu Tử Mặc đều không thể tránh khỏi con mắt người đời, mà cái vẻ như đanghưởng thụ đặc quyền của cô thế kia, rõ là Cố Thành Ca đang dung túng cho…

Triệu Tử Mặc giở trò…

Cô cầm lấy một chiếc bút xoay vài vòng bằng đầu ngóntay, bỗng nhiên dùng sức hơi mạnh so với bình thường, chiếc bút đột nhiên bắnthẳng về phía gương mặt tuấn tú xuất thần của cực phẩm, tình thế lúc này giốnghệt chỉ mành treo chuông, may mắn thay cực phẩm thân thủ bất phàm, anh chỉ nhẹnhàng nghiêng người một cái, chiếc bút một đường bay vèo, cuối cùng ngang nhiênđáp xuống bên cổ áo anh…

Triệu Tử Mặc không kềm chế nổi, le lưỡi một cái, cốgắng nặn ra vẻ mặt hối lỗi nhất, mắt long lanh nhìn về phía cực phẩm. Cố ThànhCa như không hề có chuyện gì nhẹ nhàng gỡ chiếc bút xuống khỏi cổ áo, trực tiếpthảy trở lại cho cô.

Triệu Tử Mặc xưa nay cứng đầu cứng cổ, tiếp tục chơitrò xoay bút.

Thật bất hạnh thay, ông trời quả là trêu ngươi, chiếcbút trên tay cô một lần nữa lại bay véo ra ngoài, hiên ngang phi thẳng đến chỗtrống phía trước bàn cô đang ngồi.

Trình giáo sư đúng lúc này, lại vô tình liếc mắt nhìnsang một cái.

Triệu Tử Mặc đứng hình há hốc mồm, trời ạ trời ạ, hômnay tại sao trình độ xoay bút của cô lại xuống dốc một cách thảm hại thế chứ…

Đột nhiên bên vai bị vỗ lên một cái không nặng khôngnhẹ, giọng nói trầm thấp của Cố Thành Ca cũng vướng vít đâu đây: “An phận mộtchút đi.”

Sau đó, một chiếc bút khác lại được thảy tới trước mặtcô.

Cho nên, trong giây phút ngắn ngủi đó Triệu Tử Mặc đãtự nhủ với lòng sẽ tỏ ra cực kỳ an phận, sửa lại tư thế ngồi thật ngay ngắnnghiêm chỉnh, trưng ra một bộ mặt chăm chú nghe giảng của một đứa học tròngoan, thật đáng tiếc, chưa đầy vài phút sau, cô đã bất giác ngộ ra, an tĩnhyên ổn như vậy thật là khó chấp nhận mà…

Triệu Tử Mặc rỗi việc, dựng đứng cuốn sách Luật lên,đầu gục xuống, phồng mang trợn má thổi phù một cái, sau lại muốn lật lật mấytrang sách, nhưng do cả hai bàn tay đều đang nhét trong túi áo khoác, với bảnchất lười nhác bẩm sinh, cô đành tựa cằm lên bàn, dùng miệng ngậm lấy trangsách day qua day lại…

Kết quả sau một hồi dằng qua kéo lại, cuốn sách mấthết thăng bằng, Triệu Tử Mặc đứng hình luôn không kịp phản ứng, chỉ còn có thểngây ngẩn nhìn cuốn sách Luật dày cộm nặng nề rơi xuống, đập rầm một phát lênmặt đất, phát ra một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc.

Và như một điều hiển nhiên không thể tránh khỏi, mọiánh mắt trong lớp đồng loạt quay sang chú mục vào đại mỹ nữ A Mặc nhà ta, trongđó bao gồm cả Trình giáo sư.

Mặc dù Triệu Tử Mặc từ nhỏ đến lớn bị người đời chú ýcũng đã thành quen, nhưng bây giờ đột nhiên lại có hàng loạt ánh mắt như vậyđồng loạt quay sang nhìn cô chằm chằm, tất nhiên không khỏi cảm thấy ngượngngùng, đành co người lại, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình đến mức tối đanhất có thể.

Nếu như làm được, cô thật sự rất muốn gào lên cho cảbàn dân thiên hạ biết: chuyện này không phải do cô cố tình gây ra a a aa!!!!

“Là vị nào? Đi học thì còn có thể giở trò, nhưng tuyệtđối không được phép tạo ra tạp âm trong buổi dạy của tôi!” Trình giáo sư độtnhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí chết chóc.

Triệu Tử Mặc 囧, trời ạ, chẳng lẽ bâygiờ cô phải mặt dày đứng dậy, ngoan ngoãn lễ phép xin lỗi mọi người hay sao???

Cố Thành Ca từ tốn cúi xuống nhặt cuốn sách từ dướiđất lên, cũng vẫn bộ dạng ấy, anh đứng lên nhẹ nhàng nhìn Trình giáo sư: “Xinlỗi, là em không cẩn thận.”

Trình giáo sư nhìn anh một cái, không thèm nói câu nàonữa, nhanh chóng quay lại bài giảng còn đang dang dở, chỉ có điều, mấy vị bạnhọc ngồi bên cạnh chứng kiến một màn “tội ác” của Triệu đại mỹ nữ từ nãy đếngiờ, trong lòng không khỏi cảm thán: vị cực phẩm này xưa nay thanh cao ngạomạn, vậy mà cũng có lúc thiên vị che đậy cho người ta như thế sao…

Triệu Tử Mặc hiển nhiên tránh được một kiếp nạn, tronglòng không khỏi hả hê híp mắt cười toe, có điều có cho vàng cô cũng không dámbật thành tiếng, đôi mắt xinh đẹp loé ra những tia sáng rực rỡ đầy ánh hàoquang, cô quay sang nhìn cực phẩm, cũng đồng thời nhận được cái nhìn từ anh.

Cố Thành Ca chỉ khẽ liếc qua cô, trong ánh mắt khônghề có chút vẻ gì là khiển trách hay chỉ trích, chỉ đơn giản là một cái nhìn antĩnh, không chút gợn sóng, hệt như mặt nước hồ thu.

Chỉ có điều, Triệu Tử Mặc bắt được ánh mắt này của anhthì lập tức ngậm miệng lại, không dám cười thêm nữa, cũng hoàn toàn an phận đếnhết cả buổi học.

Ánh mắt này của anh, tuy không hề có bất cứ tia nguyhiểm nào, nhưng mà nhìn vào lại có áp lực quá quá nặng nề!

Trải qua sự kiện lần này, tin đồn Triệu Tử Mặc là bạngái của đại cưc phẩm Cố Thành Ca, cuối cùng cũng được bàn dân thiên hạ tung hêlên thành chuyện thật 100%, hơn nữa còn có lời đồn rằng, Triệu đại mỹ nữ trước kiađã nhận Cố cực phẩm là bạn trai mình từ rất lâu rồi…

Triệu Tử Mặc vừa nghe được tin này thì quýnh quáng cảlên, nếu là lúc bình thường, bị người đời đồn đại cũng chả có gì đáng để bàntới, nhưng mà hồi đó cô đưa cực phẩm ra làm bia đỡ đạn, giả vờ làm bạn trai côđể ứng phó với Chu Đại, cực phẩm sau đó cũng đã tự mình trừng phạt hành vi củacô rồi, bây giờ lại bị truyền ra ngoài, nếu như cực phẩm mà biết được, hậu quả…

Rõ ràng cực kỳ nghiêm trọng.

Triệu Tử Mặc trong lòng không yên, lập tức chạy đi tìmCố Thành Ca: “Chuyện hôm trước tuyệt đối không phải em tiết lộ ra ngoài, em thềđó!”

Cố Thành Ca bình tĩnh thản nhiên trả lời: “Anh biết.”

Triệu Tử Mặc kỳ quái hỏi ngược lại: “Làm sao anhbiết?”

“Buổi học Luật hôm trước, Chu Đại cũng có mặt ở đó.”Cố Thành Ca chỉ đơn giản thảy cho cô một câu.

“Vậy vậy…” Triệu Tử Mặc bắt đầu lắp bắp, mặc dù xưanay cô dính vào xì căng đan nhiều cũng thành quen rồi, bây giờ mấy vụ đó đốivới cô mà nói chỉ là muỗi, có điều, nếu vì chuyện này mà cực phẩm đâm ra khóchịu rồi giận dữ, tức quá mà huỷ bỏ luôn tiết mục… Thảm! Quá quá thảm!

Cố Thành Ca khẽ nheo mắt: “Bị người ta bàn tán chỉ trỏnhư thế em thấy khó chịu lắm sao?”

“Cũng không phải.” Triệu Tử Mặc thực sự không thấy ấmức chút nào, lần này lại có thể sánh vai cùng cực phẩm mỹ nam mây trôi trên cảmây trôi, cảm giác thật ra cũng…thật ra cũng không tệ lắm…

Cố Thành Ca khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh vốn có,chỉ thản nhiên nói: “Vậy đi ăn đi, xế chiều anh còn phải đến sở vụ.”

Cực phẩm phong độ ngời ngời thế kia, bình tĩnh thảnnhiên thế kia, thử hỏi cô có gì phải sợ chứ? Đúng là lắm sức thừa hơi mà, đằngnào thì bản lĩnh của Triệu đại cô nương đây cũng là do tin đồn xưa nay mà luyệnthành đó!

Lúc bước vào phòng ăn thì đã đến giờ nghỉ trưa củatoàn trường, Triệu Tử Mặc ngó quanh quất một hồi, thấy dãy hàng nào cũng đôngnghẹt người, cô lập tức tháo chiếc DV đang đeo trên cổ xuống nhét cho Cố ThànhCa, cực kỳ oai phong hùng dũng mở miệng: “Cực phẩm, cầm lấy, anh đi kiếm chỗngồi, em xếp hàng mua cơm!”

Trong khoảng thời gian thực hiện nhiệm vụ “ghi chép vàquay chụp lại cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày của truyền thuyết thần kỳ Cố ThànhCa”, hai người bọn họ thường xuyên cùng nhau ăn cơm, chỉ cần ăn xong là có thểlao ngay vào công việc, dù sao thời gian của cực phẩm là vô cùng, vô cùng quýgiá, cho nên Triệu Tử Mặc lần nào cũng anh dũng xung phong bon chen xếp hàngmua cơm, còn Cố Thành Ca lại không hề biết xấu hổ mà nhàn nhã vô tư kiếm mộtchiếc bàn ngồi đợi người ta phục vụ tận răng.

Nhưng mà lần này…

Cố Thành Ca đem chiếc DV thảy lại cho cô: “Vẫn là anhđi thì tốt hơn, em kiếm chỗ ngồi đi.”

Đương lúc Triệu Tử Mặc đang há hốc mồm tỏ thái độ kinhngạc đến tột cùng, thì ánh mắt của anh như cũ vẫn vô cùng bình tĩnh, thản nhiênkhông chút gợn sóng: “Mặc dù không có gì, nhưng đằng nào cũng đã có người nóianh là không có phong độ, lại còn bảo anh phải đối xử dịu dàng với em rồi, chonên lần này nhất định phải…”

Triệu Tử Mặc ngẩn ra một hồi, cuối cùng cũng hiểu raanh đang ám chỉ đến điều gì.

Hai ngày trước, vẫn theo thông lệ cũ Triệu Tử Mặc xếphàng mua cơm, vừa vặn đụng trúng ba vị nam sinh cùng phòng ký túc với Tiêu SởDiễn là Đại Hác, A Đỗ và Dương Dương. Kể từ sau khi được Tiêu Sở Diễn giớithiệu cho ba vị này, suốt ngày cô phải bôn ba chạy ngược chạy xuôi làm nhiệmvụ, trong thâm tâm cũng rất muốn tránh mặt ba vị biểu sư huynh. Nhưng mà tạithời điểm này đây khi bon chen xếp hàng trong dòng người chật cứng, quả thật làmuốn thoát cũng khó.

Đoán chừng như bọn họ không phải là lần đầu tiên nhìnthấy cảnh tượng mỹ nữ Triệu Tử Mặc làm người hầu phục vụ đại gia Cố Thành Ca,bởi vì sau khi chào hỏi vài câu qua loa, Đại Hác bỗng nhiên nhảy ra chắn trướcmặt cô, hắn ta lắc đầu liên tục, bộ dạng cảm khái không ngừng:

“Triệu mỹ nữ, em làm vậy là không được, coi như ngườita là cực phẩm đi nữa, nhưng mà khúm núm dưới chân người ta làm kẻ sai vặt nhưvậy, cũng thật sự không đáng mà…”

Triệu Tử Mặc: “…”

A Đỗ nhanh mồm nhanh miệng nhảy ngay vào cuộc vui: “CốThành Ca ngời ngời thế mà lại quyết tâm dày xéo một mỹ nữ còn kiều diễm hơn hoanhư em, thực sự là…quá vô sỉ!”

Triệu Tử Mặc 囧: “Đỗ biểu sư huynh… Nói‘dày xéo’ thì có quá nghiêm trọng không…”

Dương Dương cũng lập tức xen vào: “Nghiêm trọng? Mộtchút cũng không nghiêm trọng! Lần trước ba người bọn anh còn chính mắt chứngkiến cảnh hắn ta hất hàm sai em chạy về ký túc xá lấy găng tay cho hắn mà, hừhừ, mỹ nữ như em cần phải được che chở bảo vệ mới đúng! Không được không được,hay là nói lão Tiêu đến làm chỗ dựa cho em đi…”

Sự việc cứ tiếp diễn như thế, ba vị biểu sư huynh kẻtung người hứng, thêm mắm dặm muối thỉnh thoảng lại lôi Tiêu Sở Diễn vào cuộc.Mà nhắc đến Tiêu Sở Diễn, lại nhớ đến vụ cô và cực phẩm, hôm qua cũng tình cờđụng trúng Tiêu đại bản tôn đi ăn trưa cùng Cố Thành Tây.

Nếu nhìn qua thì hình như Tiêu Sở Diễn và Cố Thành Cacũng có chút giao tình, mà Cố Thành Tây lại có vẻ như là em gái ruột của cựcphẩm thật, ba người bọn họ sớm đã quen nhau rồi, nhưng cuộc trò chuyện cùng cửchỉ động tác của họ lại vô cùng mờ ảo thần bí, khiến cho Triệu Tử Mặc chỉ ngheđược có một đoạn thế này.

Cố Thành Tây nói: “Anh trai ruột thịt ruột thịt à, anhđối xử với A Mặc cũng nên dịu dàng tử tế một chút chứ, cô ấy dù sao cũng là đạimỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, đáng lẽ phải được che chở bảo vệ gấp đôingười bình thường mới đúng, ai lại để cho người ta phải đứng xếp hàng mua cơmthế kia, thực lòng mà nói thì em thấy anh đi mua vẫn tốt hơn đó!”

Tiêu Sở Diễn vẻ mặt thành thật, đưa hai tay lên đặttrên vai cực phẩm: “Tôi là người từng trải, cho nên tôi cho cậu một lời khuyênthế này, đường đường là một thằng đàn ông thì nên tỏ ra phong độ một chút, đừngcó lạnh lùng quá, có một điểm ở cậu mà tôi không thích nhất, đó chính là ngàyhôm kia trời rét căm căm như thế, vậy mà không ngờ cậu vẫn có thể nhẫn tâm bắtA Mặc chạy tới chạy lui từ khu Mẫu Đơn đến sân vận động, chỉ để lấy một đôigăng tay cho cậu…”

Tiêu Sở Diễn ngừng lại giữa chừng, rồi kết thúc bằngmột cái thở dài đầy bất lực, sau đó cũng chả thèm nói thêm câu nào nữa.

Thật ra thì đối với Triệu Tử Mặc mà nói, chuyện nàycăn bản cũng chẳng phải là thứ đáng được nhắc tới gì, hơn nữa trong thâm tâm côcòn âm thầm cảm ơn cực phẩm đến mấy lần, nếu không phải vì anh bảo lạnh, để côcó cơ hội quay về ký túc xá lấy găng tay thì làm sao cô có thể chống chọi nổivới cái thời tiết khắc nghiệt ấy?

Mà cái chuyện xếp hàng mua cơm này, cũng đều là do côtự nguyện, nhìn cực phẩm bộ dạng ngời ngời khí thế xuất trần thế kia mà lạiphải bon chen trong cái hàng người dài dặc dặc, vừa nóng bức vừa chật chội chỉđể mua hai suất cơm thôi, quả thực cô rất rất không đành lòng!

Chẳng qua là lúc đó, cô bị đôi uyên ương chết tiệt CốThành Tây cùng Tiêu Sở Diễn kia làm cho đứng hình, á khẩu luôn không nói đượcgì, nếu không thì cô cũng đã đích thân ra mặt biện minh cho cực phẩm rồi!

Có điều, cực phẩm khi ấy cũng chỉ cười cười, vẫn mộtmực duy trì bộ dạng phong thanh vân đạm, kiêu ngạo thanh tao, không nghĩ đếnbây giờ anh lại chịu chấp nhận lời của đôi uyên ương này như vậy!

Triệu Tử Mặc giờ phút này quả thực có chút thụ sủngnhược kinh, hơn nữa lại bị cái suy nghĩ đang hiện ra trong đầu làm cho kinhhãi, cực phẩm vừa nói vừa nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, thỉnh thoảng lại ngừnglại giữa chừng, khiến cho cô có cảm giác… hình như anh thật sự là “bạn trai”của cô rồi…

Trong thâm tâm cô lại bắt đầu gào thét dữ dội: như vậykhông được như vậy không được! Nhất định là cô bị dáng vẻ vừa quyến rũ vừa sángngời của cực phẩm làm cho mụ mị đầu óc rồi, vì thế cho nên, A Mặc nhà ta mới cốhết sức bình tĩnh trở lại, ngu nga ngu ngơ đi tìm một chỗ nào đó ngồi đạixuống.

Thảnh thơi ngồi một lát, ánh mắt cô lại không tự chủđược mà nhìn vào hàng người đang xếp hàng mua cơm trưa, trong đó có cả Cố ThànhCa, quả không hổ danh là cực phẩm, cả một dòng người đông nghẹt như thế mà chỉcần liếc qua một cái, cô đã lập tức nhìn thấy anh. Hơn nữa xung quanh anh lạikhông hề có chút gì gọi là chật chội, dòng người tựa hồ như tách hẳn ra để dànhchỗ cho anh, có vẻ như không ai có đủ dũng khí để làm nhem nhuốc một vị cựcphẩm thanh nhã cao sang, khí chất ngời ngời như vậy.

Mà thần sắc của cực phẩm lại vô cùng thản nhiên, ánh mắtnhư cũ vẫn rất lạnh lùng.

Nhìn ngắm một hồi, Triệu Tử Mặc kềm lòng không đặng,liền đưa chiếc DV lên chụp ngay một pô hình.

Nhất định phải lưu làm kỷ niệm! Nhất định phải đem vềkhoe với ba vị mỹ nữ về cảnh tượng thần tiên này a a a!!!!

Có điều, Triệu Tử Mặc lại không hề hay biết, Cố ThànhTây cũng Thi Tiểu Phì lúc đó cũng ở tại phòng ăn cùng với cô, Cố Thành Tây nhìnmôt màn trước mặt thì tỏ ra vô cùng đắc ý: “Xem đi xem đi, Tiểu Phì ơi TiểuPhì, ta đã bảo bọn họ là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (*) rồi mà, nhấtđịnh sẽ có một bữa tiệc lớn chờ đợi chúng ta…”

(*) “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương”: có nghĩa là“ngoài mặt thì làm việc này, nhưng thực chất lại đang lén lút làm việc khác”.

Tích: Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vàoThục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình vớiTần) khiến các nước này không chú ý tới mình.

Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đạitướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm, Tư MãHân và Đổng Ế án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giảcách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian,khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực raHàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp UngVương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương.

Thi Tiểu Phì mãnh liệt gật đầu: “Nguyện vọng của tathật là có tiền đồ sáng lạng, thứ nhất bắt tay đã thực hiện được rồi, thứ haiăn cơm chung cũng đã nắm chắc như lòng bàn tay, ông trời đối đãi với bổn cônương ta quả nhiên không tệ, cứ vài lần thế này nữa nhất định ta sẽ hoàn thànhđược tâm nguyện thôi!”

Cố Thành Tây cười một cái, dáng vẻ gian xảo như cáochộp được gà: “Đúng vậy đúng vậy, chỉ tiếc Khương Khương hôm nay đi tìm Tề Lỗi,không được tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấm áp này…”

Thi Tiểu Phì bỗng nhiên nghiêm túc hẳn ra: “Tây Tây,mối quan hệ của Khương Khương với tên Tề gì Lỗi đó quả thực rất cổ quái, mỗilần cô nàng trở về, đều không phải là mỉm cười rạng rỡ, mà lại là một bộ dạng usầu đầy ắp nghi ngờ ý!”

CốThành Tây cũng thu lại nụ cười, không biết lần này Khương Khương trở về, cônàng sẽ có dáng vẻ gì đây…