Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành

Chương 10



Khó có được lúc không có nhiệm vụ nào để làm, Triệu TửMặc cổ đeo DV một mình tản bộ lòng vòng trên sân trường, thanh nhàn mà tản mạn,thỉnh thoảng lại lắng tai nghe được người ta bàn tán về xì căng đan của cô vớiTiêu Sở Diễn, khoé miệng không nhịn được cong lên làm thành một nụ cười nhànnhạt mà mỉa mai.

Thì ra có một số chuyện, vẫn luôn là cam tâm tìnhnguyện.

Cam nguyện để hắn lợi dụng, cam nguyện bị hắn lôi vàotrong cuộc.

Đột nhiên có người tiến lên đi sóng vai với cô, TriệuTử Mặc khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn sang.

Tô □?

“Chào, Triệu Tử Mặc.” Tô □ nở một nụ cười cực kỳhào sảng sáng láng, đúng là khoái nhân khoái ngữ, trực lai trực khứ(*): “Bạngái quen biết nhiều năm của Tiêu Sở Diễn, đích thực chính là cậu?”

(*) “Khoái nhân khoái ngữ”, “trực lai trực khứ”: chỉnhững người hào sảng, thẳng tính bộc trực, luôn nói thẳng không thích vòng vo.

Triệu Tử Mặc trong lòng âm thầm gào thét, không phải,dĩ nhiên không phải!

Cuối cùng vẫn chỉ có thể để toàn bộ kháng nghị lạitrong bụng, tình huống như hiện nay tất nhiên cô không thể lập tức phủ nhận,chỉ sợ sẽ gây hại đến bằng hữu tốt. Hơn nữa, có một số việc Triệu Tử Mặc vẫnluôn cảm thấy sợ, lo lắng nếu chính miệng mình nói ra, một ngày nào đó đến ngaycả giả cũng sẽ biến thành thật.

Cho nên, Triệu Tử Mặc quay sang nhìn Tô □, chỉ nởnụ cười mà duy trì trạng thái trầm mặc.

Trầm mặc, cũng có nghĩa là không phủ nhận.

Tô □ rõ ràng thất bại, nhưng vẫn không cam lòng:“Triệu Tử Mặc, tôi tự nhận thấy so với cậu tôi không thua kém ở điểm nào hết,cậu nói thử xem, nếu không phải cậu quen biết anh ấy sớm hơn tôi, chưa chắc tôiđã bại dưới tay cậu, đúng không?”

Thất bại, hoàn toàn thất bại, cả hai người chúng tađều thảm bại rồi!

Triệu Tử Mặc cảm thấy vô cùng bi thương, bởi vì mặc dùcô đã quen biết Tiêu Sở Diễn đến tận hơn mười tám năm, cuối cùng vẫn bại trậndưới kẻ khác.

Nhìn thấy Triệu Tử Mặc không phủ nhận, ý chí chiến đấucủa Tô □ lại bắt đầu trở nên sôi sục: “Triệu Tử Mặc, tôi mặc kệ cậu cóphải là bạn gái của Tiêu Sở Diễn hay không, anh ấy, là người tôi đã xác địnhngay từ đầu rồi! Mặc dù tôi không bắt đầu cùng lúc với cậu, nhưng tôi nhất địnhsẽ không vì thế mà bỏ cuộc, tục ngữ có câu Có chí thì nên, đúng không?”

Nói xong Tô □ hếch cằm lên, nở nụ cười vô cùngsáng láng.

Triệu Tử Mặc trong thâm tâm bắt đầu gào thét: Thôi chotôi xin, Tô đại mỹ nữ, khuyên cậu đừng có đâm đầu vào chỗ chết nữa được không?Trừ phi sáu năm trước cậu hạ gục được Tiêu Sở Diễn, còn nếu không thì mặc kệbây giờ cậu dùng cách gì, cho dù có đầu rơi máu chảy, cũng đừng mơ có được tráitim hắn! Nói cho cậu biết, nếu chỉ cần dùng sắc đẹp để chinh phục, tôi đây đảmbảo ngay từ năm ba tuổi đã khiến hắn phải thất điên bát đảo rồi!

Tô □ dũng khí mười phần sau khi rời đi, Triệu TửMặc trong thâm tâm có chút buồn bã, nếu như nói lòng tự ái của cô không bị đảkích, tuyệt đối là đang nói dối, nhưng mà Triệu Tử Mặc trước nay vẫn vậy, khôngthể buồn chán được lâu.

Cô đi lang thang lòng vòng một hồi, cuối cùng tới mộtcon đường nhỏ ít người lui tới, Triệu Tử Mặc lúc này đây mới ngẩng đầu nhìn lêntrời thầm hô: “Khí trời tốt thế này, cỏ cây hoa lá sum suê thế này, A Mặc xinhđẹp, tao tin mày nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn!!!”

Lầm bầm lầu bầu một mình xong, cô khẽ nở một nụ cườithanh vũ, cảm thấy tâm trạng cũng đã khá hơn ít nhiều. Triệu Tử Mặc thu hồi ánhmắt đang nhìn lên trời lại, để lộ ra một khuôn mặt tràn đầy đắc ý, bất chợt mộtdáng vẻ cao ngất, lạnh lùng mà đạm mạc quen thuộc lướt qua đôi mắt.

Cực phẩm mỹ nam!

Một lần nữa lại vô tình gặp được anh.

Triệu Tử Mặc đương nhiên cũng mang trong người dòngmáu mê trai, cộng thêm việc hai người cũng đã từng gặp nhau mấy lần, cô cònđang nở một nụ cười định tiến lại chào hỏi, không ngờ chưa kịp mở miệng nụ cườitrên gương mặt đã đột ngột cứng ngắc.

Cực phẩm không coi ai ra gì, hờ hững thản nhiên đilướt qua cô, dáng người cao ngất mà mạnh mẽ, ánh mắt thong dong bình thản,không thèm quay sang nhìn cô lấy một lần, chỉ như một cơn gió thoảng qua, chốclát anh đã cách xa cô mấy mét.

Cực phẩm cứ như vậy mà coi cô như không khí, khôngthèm để ý đến…

Lòng tự ái cường đại của Triệu Tử Mặc một lần nữa lạibị đả kích nặng nề…

Chẳng lẽ là, mặc dù Triệu Tử Mặc bộ dạng khuynh quốckhuynh thành, nhưng không bao giờ lôi ra sử dụng làm vũ khí, cho nên bây giờmất cả hiệu nghiệm luôn rồi?

Vị cực phẩm này tuy lạnh lùng điềm tĩnh, nhưng ít nhấtlần trước ở thư viện, anh ta vẫn còn gật đầu chào hỏi cô cơ mà!

Triệu Tử Mặc bỗng nhiên phi thường hy vọng giờ phútnày có Thi Tiểu Phì ở bên cạnh, tiểu bát quái này nhất định sẽ biết được cựcphẩm rốt cục là thần thánh phương nào, thần thánh đến độ trong mắt không thèmcoi ai ra gì!

Nhưng mà không cần vội, lần này nhất định cô phải chụpđược hình chính diện của cực phẩm, ngày tháng còn dài, coi như là đem về cho bavị mỹ nữ nghiên cứu một chút đi.

Trong đầu Triệu Tử Mặc lập tức hiện lên những ý địnhngổn ngang, mà nói là làm, rất nhanh cô đã mở DV lên quay thẳng vào bóng lưngđang cách xa cô tận mấy mét, mở miệng gọi to: “Này, cực phẩm, chờ chút!”

Cố Thành Ca vốn không có ý định dừng bước, nhưng đôichân anh lại phản ứng nhanh hơn cả bộ não, sớm đã dừng lại nhận mệnh, chậm rãixoay người, ánh mắt trong trẻo mà đạm mạc lạnh lùng.

Trong chiếc DV của Triệu Tử Mặc, hiển nhiên đã ghi lạiđược toàn bộ thần thái đại thần ấy của anh.

Triệu Tử Mặc vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ chămchú nhìn vào máy quay, đến khi đôi mày tinh xảo quyến rũ của người đối diện đãbắt đầu nhăn lại, cô mới đưa tầm mắt dời khỏi chiếc DV, nghịch ngợm cười mộttiếng rồi nhìn anh phất tay: “Tốt lắm, cảm ơn đã hợp tác, anh có thể đi.”

Cô vừa dứt lời lại không thèm nhìn phản ứng của đốiphương, cố nhịn cười xoay người bỏ chạy, không biết rằng nụ cười toe toét củamình đã sớm thu vào tầm mắt đối phương.

Cố Thành Ca nhất thời tức giận cũng không được, buồncười cũng không xong, lần đầu tiên trong đời anh bị một tiểu nha đầu dắt mũi,nói đi thì đi, bảo dừng phải dừng, cảm giác này…

…Thật quá xa xỉ.



***

Triệu Tử Mặc lúc trở lại ký túc xá liền mở vật báu làchiếc DV ra, khoe khoang với ba vị mỹ nữ: “Hey hey, ba người bọn mi mau tớiđây, ta chộp được hình chính diện của cực phẩm rồi này!”

Thi Tiểu Phì lập tức từ trên giường phóng tới nhưđiên, vừa nhìn thấy bóng lưng của cực phẩm liền kinh hô: “Cái lưng này, hìnhnhư ta đã nhìn thấy qua ở đâu rồi! Thật đúng là ngọc thụ lâm phong tuấn dậttiêu sái mà!”

Khương Khương chán nản liếc mắt nhìn sang một cái,không thèm mở miệng, bộ dạng u sầu oán thán như sắp chết đến nơi: Tề Lỗi lạikhông có tin tức gì rồi!

Cố Thành Tây đang gục mặt xuống bàn phím máy tính,nghe thấy Thi Tiểu Phì nói vậy cũng bước qua liếc mắt nhìn một cái, bình tĩnhphán một câu: “Lần trước A Mặc chỉ chụp được lưng của một vị cực phẩm nào đó,hóa ra chính là người này.”

Thi Tiểu Phì hai mắt lập tức sáng lên: “A Mặc, hắn làai thế? Tại sao nghiêng nước nghiêng thành như mi đến tận bây giờ vẫn chưa cấukết với hắn nha?”

Triệu Tử Mặc yên lặng nuốt nước miếng, kỳ thực cô cũngmuốn thông đồng lắm chứ, nhưng người ta lại đạm mạc xa cách như thế, mà thôikệ, hai người gặp nhau được mấy lần rồi, cũng coi như là có chút quen biết đi!

“Bọn mi cứ coi như ta có chút cấu kết với hắn cũngđược…”

Sáu con mắt đồng loạt bắn sang.

Triệu Tử Mặc sợ hãi giơ tay đầu hàng: “Ta chỉ biết hắnhọ Cố…”

Ngay giờ phút này, trong DV đã chiếu đến đoạn quaychính diện cực phẩm, khuôn mặt đó, dáng vẻ đó, đúng là thanh dật tao nhã, caongạo lạnh lùng.

Người có phong tư trác tuyệt như thế, lại mang họ Cố…

Thi Tiểu Phì trong chớp mắt nhớ đến đại truyền thuyếttrong lời đồn, lập tức kinh hô: “Là Cố Thành Ca! Mây trôi trên cả mây trôi!”

Triệu Tử Mặc không hiểu chút gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏilại: “Cái gì mà gọi là mây trôi trên cả mây trôi?”

Thi Tiểu Phì trưng ra một bộ mặt rất chi là hiểu biết:“Cái này, thực ra là bắt nguồn từ Kỷ An Thần – Kỷ đại tài tử khoa luật củachúng ta.”

Triệu Tử Mặc như cũ vẫn không hiểu mô tê gì: “Mây trôithì có liên quan gì đến Kỷ tài tử chứ?”

Thi Tiểu Phì giọng điệu đầy khinh bỉ, nhướn mắt lênnhìn một hồi mới chậm rì rì mở miệng giải thích: “Kỷ An Thần tại cái chốn nàyđược giang hồ xưng tụng là đệ nhất đại gia, A Mặc mi chớ có cười… Nếu nói hắnta là một thiếu gia lắm tiền, thì cố gắng chút may ra cũng có thể chạm tay tớiđược; mà như người xưa vẫn nói, đi kèm với giàu sang phú quý, là đám mây trôitrên bầu trời, mà nếu nói mây bay thì ngẩng đầu vẫn có thể nhìn thấy được,nhưng đưa tay chạm đến lại không có khả năng, nhưng nói Tiêu Sở Diễn là một vídụ điển hình cho đám mây trôi, thì Cố Thành Ca lại chính là mây trôi trên cảmây trôi, xa đến nỗi muốn ngắm nhìn cũng lực bất tòng tâm…”

Cái gì? Còn có kiểu giải thích thế này nữa sao?

Thi Tiểu Phì như được chạm tới chỗ ngứa, lập tức bắtđầu thao thao bất tuyệt, cụ thể được tóm tắt lại như sau:

Cố Thành Ca, thiên tài khoa Luật, có thể nói là mộttruyền thuyết thần kỳ.

Anh tuy là sinh viên khoa pháp luật, nhưng lại cực kỳtinh thông phần mềm máy tính, năm nhất đại học đã bắt đầu mở công ty phần mềmcủa riêng mình, kinh doanh rất phát đạt, cũng có thể nói là một phú hào chínhhiệu.

Đến năm thứ hai, anh đã hoàn thành xuất sắc chươngtrình học cho cả mấy năm đại học, bắt đầu đi thực tập làm luật sư.

Năm thứ ba, anh đem công ty phần mềm toàn bộ giao chomột vị sư huynh đã tốt nghiệp nhiều năm xử lý, sau đó cùng với hai vị sư huynhkhác cũng đã ra trường, mở chung một văn phòng luật, hiện giờ anh mới học nămthứ tư, cũng đã là một luật sư có tiếng ở thành phố Anh Phong.

Trừ những thứ khiến cho bọn học sinh chỉ có thể đứngxa mà ngắm nghía bóng lưng quá đỗi thành công này của anh ra, anh còn khiến chongười ta phải thổ huyết khi cực kỳ am hiểu mỹ thuật cùng violin, nghe nói trongphòng triển lãm tranh thuộc dạng bậc nhất của thành phố Anh Phong vẫn còn trưngbày một bức tranh có tên là “Mẫu? Nhũ!”, mà bức tranh này được để cạnh tác phẩmcủa “Song Thanh giới hội hoạ” là Thanh Trạc và Bắc Dã Thanh Vũ, lại trông khônghề kém cạnh chút nào.

Nghe nói, bức tranh này từ nội dung cho tới cách vẽ,cách phối màu, đều được các vị đại thụ trong giới hội hoạ khen ngợi hếtlời, hơn nữa từng đạt được giải thưởng cao nhất trong cuộc thi tranh, cũngchính là lúc anh vừa kết thúc năm nhất đại học.

Có thể đạt được một thành tựu huy hoàng như thế, họcviệc Phong Đại tất nhiên cho phép anh không cần phải đến trường nhiều, cho nêncực ít người có thể gặp được anh ở trong trường, cho dù có cơ hội ngàn năm vôtình đụng phải, trừ phi là học cùng lớp hoặc có hoạt động đặc biệt gì tham giachung, nếu không cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, bởi vì anh trên căn bảncũng chưa từng để bất cứ nữ sinh nào vào mắt.

Cực phẩm mặc dù bề ngoài tuấn nhã thanh dật, lại taonhã thanh cao, nhưng nổi danh là cao ngạo lạnh lùng, đối với nam sinh thì thânthiện, đối với nữ sinh lại đạm mạc xa cách, nghe đồn từng có một vị hoa khôituyệt sắc nào đó suốt ngày bám lấy anh gửi thư tình, ấy vậy mà anh trước saunhư một vẫn không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một lần.

Về vị cực phẩm này, nếu như dùng ngôn từ hoa mỹ đểmiêu tả, thì là rồng giữa biển người, trên người anh mang theo một loại khíchất thanh nhã sâu thẳm xa rời thế tục, như cây tùng ngông nghênh đón gió, nhưhoa cúc đạm mạc phồn hoa, như đoá sen chi thế độc lập, xa rời nơi trần tục, cáobiệt chốn hồng trần, anh, thực giống như cực phẩm có một không hai trên thếgian này…