Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Chương 23



Ngô Thiên Kỳ vào thẳng vấn đề chính "Cậu không phải anh của Lạc Ân ?"

Lạc Dương không chút ngạc nhiên với câu hỏi của Ngô Thiên Kỳ , ánh mắt lạnh lùng đăm đăm nhìn anh. Quả không hổ danh , anh có tài nhìn thấu tâm tư của người khác , hơn nữa , nắm bắt vấn đề cũng rất nhanh. Lạc Dương không thể phủ nhận, lạnh lùng cất tiếng "Phải !"

"Lạc Ân được nhận nuôi ?"

"Không phải , vì cậu là bằng hữu của tôi , hơn nữa...có thể xem là người thân duy nhất của Tiểu Ân nên tôi...sẽ nói."

Lạc Dương nhớ về chuyện 12 năm về trước. Tên thật của anh là Ngôn Doãn Văn , bạn học của Lạc Dương : anh trai Lạc Ân. Anh là bạn của Lạc Dương suốt những năm bên London , Lạc Dương kể cho anh nghe rất nhiều về gia đình mình nên anh hiểu rất rõ . 12 năm trước , khi gia đình xảy ra chuyện , Lạc Dương đã lập tức trở về Bắc Kinh , và người phụ trách đưa Lạc Dương ra sân bay là Ngôn Doãn Văn , nhưng trên đường đi do bất cẩn mà xảy ra tai nạn , trước khi qua đời Lạc Dương đã nhờ Doãn Văn chăm sóc Lạc Ân , và đó là di nguyện cuối cùng của anh. Lúc đầu anh không hứng thú mấy về chuyện đó nên đã bỏ mặc Lạc Ân giao cô cho cậu của mình , người mà anh gọi là Lạc Phác , khi cô xảy ra chuyện anh thấy có lỗi và kể từ đó , Doãn Văn xem Lạc Ân như em gái mình và cố gắng bù đắp tất cả , sửa đổi lại mọi quá khứ của mình cả tên họ cũng thay đổi.

Lạc Dương quay sang nhìn Ngô Thiên Kỳ "Cậu biết lí do điều gì thật sự làm tôi thay đổi không ?"

Ngô Thiên Kỳ khẽ lắc đầu , Lạc Dương mỉm cười nhưng trong nụ cười của anh thoáng có chút buồn phiền "Mỗi khi tôi có chuyện phiền não , Tiểu Ân luôn là người an ủi tôi. Khi tôi hỏi về vết thương trên người con bé , Tiểu Ân chỉ mỉm cười và nói do mình bị ngã. Quả thật tôi không xứng làm bạn của Lạc Dương !"

Ngô Thiên Kỳ trầm mặc , vỗ nhẹ vai anh "Đó cũng là quá khứ rồi." Ngưng lại một chút , Ngô Thiên Kỳ khẽ cất tiếng "Cảm ơn cậu vì đã chăm sóc Lạc Ân."

Lạc Dương nhếch miệng cười , anh cũng không biết từ lúc nào đã thực sự chăm sóc cô , và tình cảm ấy , dường như đã vượt quá giới hạn của tình thân...

------

Hạ Tử Khiêm rất lâu sau đó mới từ phòng cấp cứu bước ra , trên mặt lộ rõ sự vui mừng "Cô ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch !"

Người nhà họ Ngô đồng loạt thở phào nhẹ nhõm , Hạ Tử Khiêm lại cất tiếng "Nhưng do mất máu quá nhiều nên cô ấy sẽ hôn mê khá lâu. Không sao đâu , tôi đã chuyển đến phòng V.I.P."

Ngô Thiên Kỳ gật đầu "Cảm ơn cậu." , rồi nhanh chóng đi đến phòng của Lạc Ân.

Lạc Dương cũng đi theo. Dương Minh Dung quay sang Lương Tuyết Nhi "Cảm ơn em , Tuyết Nhi."

Lương Tuyết Nhi híp mắt cười "Không có gì. Vậy , em xin về trước. Khi nào Lạc Ân tỉnh , phiền giáo sư báo cho em biết , được không ạ ?"

"Được."

Cô cúi đầu chào mọi người rồi quay lưng đi , Du Huân Huân ra lệnh cho vệ sĩ đưa cô về , sau đó cùng chồng mình về nhà , dù sao ở bệnh viện cũng đã có Ngô Thiên Kỳ và Lạc Dương , không còn chuyện của nàng nữa.

Ngô Vũ Lâm nhìn Hiên Miên Mẫn buồn rầu , liền an ủi "Lạc Ân không sao rồi , về nhà thôi."

Hiên Viên Mẫn lắc đầu , đưa tay lên làm ám hiệu 'Nhưng em muốn chờ chị ấy tỉnh lại , đại thiếu gia...đang rất giận em....'

Ngô Vũ Lâm nói như thở dài , anh đã dùng mọi cách để cô vui nhưng đều vô dụng , hơn nữa từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Ngô Thiên Kỳ lớn tiếng với cô "Đợi ngày mai có được không ?"

'Thật sự xin lỗi , Nhị thiếu gia.'

"Được rồi , anh đã nói đó không phải lỗi của em." Ngô Vũ Lâm đưa tay vuốt tóc cô , cô như vậy anh có chút đau lòng , đã rất nhiều năm trôi qua cô chưa từng gọi tên anh , luôn dùng kính ngữ , một chút thân mật cũng không. Dù anh có quyền cưới Hiên Viên Mẫn làm vợ nhưng đối với anh , cô luôn giữ khoảnh cách...

-----

Ngô Thiên Kỳ bước vào phòng bệnh , chậm rãi tiến đến bên giường , nữ nhân nằm bên trên vẫn đang say giấc , mảnh vải băng màu trắng trên trán không che được vết máu bên phải , anh đau lòng chạm nhẹ vào khuôn mặt , thanh âm nặng trĩu như không thể phát ra tiếng "Lạc Ân , là anh không thể bảo vệ em..."

***

Trên bãi cát trong sân vui chơi ở khuôn viên , một cô bé với mái tóc đen huyền rũ xuống , cô ngồi xổm , dùng đồ xới cát bằng nhựa cố gắng xây tòa lâu đài cát. Vẻ mặt rất sầu não , trong đôi mắt màu nâu óng ánh chất đầy nỗi buồn , từ đằng sau , một cậu nhóc lớn hơn cô tầm 1,2 tuổi cất tiếng hỏi "Cậu tên gì ?"

Cô bé không trả lời , đôi mắt vẫn chú tâm đến bãi cát , cậu kiên nhẫn lặp lại "Cậu tên gì , tôi là Ngô...."

Chưa nghe hết câu , hình ảnh mông lung ấy đã biến mất , Lạc Ân đứng lạc lõng giữa khoảng không trắng xóa...Hai mí mắt cô giật giật , khẽ cử động...Trần nhà màu trắng , cả phòng ngập mùi thuốc sát trùng...Đây là bệnh viện.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh đêm qua , Lạc Ân giật mình ngồi bật dậy khiến Lạc Dương đang ngồi ngủ cạnh giường bị đánh thức , anh vội cất tiếng "Tiểu Ân , là anh , ổn rồi."

Lạc Ân mơ màng nhìn anh , khuôn mặt thoáng lo lắng "Anh , hôm qua...hôm qua..."

"Được rồi , không sao đâu , mọi chuyện qua rồi." - Lạc Dương ôm cô vào lòng , vỗ nhẹ tấm lưng mảnh mai , cất tiếng an ủi.

Lạc Ân ghì chặt áo của anh , nhớ lại hình ảnh đang sợ kia "Anh à , em...trong lúc bị nhốt trong nhà kho , em đã thấy một người phụ nữ thắt cổ trong đó , rất đáng sợ....bà ấy , cặp mắt của bà ấy trợn ngược lên nhìn em..."

"Đó chỉ là hình ảnh lúc em hoảng sợ mà hiện lên thôi. Những người bị hội chứng PTSD hay bị như vậy. Không có gì đáng lo." - Lạc Dương nhẹ nhàng nói, người phụ nữ treo cổ , có khi nào là mẹ của cô. Lúc nhỏ anh cũng từng hỏi qua chuyện đó , nhưng Lạc Ân chỉ ấp úng kể không rõ , nếu như vậy , không lẽ quá khứ của cô đang dần dần trở lại.. ?! Lạc Dương lắc đầu , đặt Lạc Ân nằm xuống giường "Em nằm nghỉ đi , sức khỏe vẫn chưa bình phục đâu !"

"Anh..." - Lạc Ân thấy anh quay đi , vội đưa tay nắm áo anh , vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.

Anh quay lại , mỉm cười "Anh đi mua đồ ăn , hôm qua em không ăn nhiều , bây giờ không đói sao ?"

Nghe vậy , bàn tay nhỏ nhắn mới buông ra.

*Cạch...Đúng lúc Ngô Thiên Kỳ bước vào , Lạc Dương cất tiếng "Cậu đến đúng lúc đấy , trông chừng Tiểu Ân giúp tôi."

"Được."

Ngô Thiên Kỳ bước đến gần chiếc giường , Lạc Ân ngồi dậy , đôi mắt chăm chú nhìn anh, cậu bé trong giấc mơ có nét gì đó rất giống Ngô Thiên Kỳ , đôi mắt ? Nụ cười ? Thấy mình đang bị nhìn chằm chằm , Ngô Thiên Kỳ cất tiếng "Sao vậy ?"

"Trong quá khứ , em và anh...có từng gặp nhau không ?"

Câu hỏi của cô khiến anh kinh ngạc , nhưng khuôn mặt vẫn giữ được nét bình thản , mọi cảm xúc trong lòng anh đang đảo lộn , thanh âm cũng trầm hẳn "Không có !"

"Thật không ?"

Ngô Thiên Kỳ chợt lảng sang chuyện khác "Vết thương của em còn đau không ?"

Lạc Ân nhíu mày , cô đang hỏi chuyện kia sao anh lại lảng sang chuyện khác như thế , hay anh muốn giấu cô điều gì ? Lạc Ân cất tiếng , trong lời nói đầy trách móc "Em đang hỏi anh , tại sao lại lảng sang truyện khác ? Có phải...."

Đột nhiên , Ngô Thiên Kỳ nhướn người , vòng tay chắc khỏe vươn ra , bao bọc lấy thân hình bé nhỏ , Lạc Ân tròn mắt , câu nói của cô cũng bị đứt quãng , Ngô Thiên Kỳ vùi đầu vào vai cô , giọng nói như muốn nghẹn lại "Xin lỗi , là do tôi không thể bảo vệ em !"

Sao anh có thể trả lời được ? Trong quá khứ của anh , cô luôn tồn tại nhưng hiện tại và quá khứ của cô , hình bóng anh đã bị lạc mất. Điều đó thực quá tàn nhẫn...

Lạc Ân ngây người , níu áo anh "Em không sao , anh không cần phải xin lỗi."

Ngô Thiên Kỳ vẫn ghì chặt lấy cơ thể cô "Em...đừng bao giờ đột nhiên biết mất nữa !"

"Anh sao vậy ?" Lạc Ân thực rất khó hiểu , vì nguyên nhân gì lại khiến một người đàn ông chưa một lần lộ cảm xúc ra mặt lại đau lòng như vậy , chỉ cần nghe cô cũng biết anh đang rất thống khổ.

Ngô Thiên Kỳ im lặng không nói thêm , chỉ muốn ôm cô , cũng không biết làm sao để hình dung cảm giác trong lòng , chỉ là anh sợ...một lúc nào đó sẽ còn nhiều chuyện xảy ra với Lạc Ân. Cô gái này , anh , đã từng phát điên lên vì cô biến mất . Ngô Thiên Kỳ tuyệt không thích nếm thử loại cảm giác đáng sợ đó một lần nữa.

Lạc Ân ngồi im lặng , bàn tay vỗ nhẹ lưng Ngô Thiên Kỳ , cứ coi như anh là một bệnh nhân đang cần an ủi , nhưng , suy đi nghĩ lại không phải bệnh nhân là cô sao ? Mọi chuyện sao lại trái ngược như thế.

*Cạch "Anh à , Lạc Ân tỉnh chưa vậy ?" - Ngô Vũ Lâm cùng Hiên Viên Mẫn đúng lúc bước vào , thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi ngạc nhiên , Lạc Ân vội đẩy anh ra , ấp úng cất tiếng "Xin...chào."

Ngô Thiên Kỳ bị đẩy ra , trong lòng rất không vui , khuôn mặt gần như thối một nửa , quay sang trừng mắt nhìn Ngô Vũ Lâm khiến anh xanh mặt , Lạc Ân chợt phát hiện ra Hiên Viên Mẫn đứng nép mình sau Ngô Vũ Lâm liền cất tiếng "Tiểu Mẫn !"

Hiên Viên Mẫn giật mình ngước nhìn cô , Lạc Ân vẫy tay "Mau lại đây."

Cô im lặng , để ý đến nét mặt của Ngô Thiên Kỳ càng không dám lại gần , hôm qua , anh vẫn chưa tha thứ cho cô.Thấy Hiên Viên Mẫn không bước đến , Lạc Ân có chút khó hiểu "Tiểu Mẫn , em sao vậy."

"Hôm qua anh Thiên Kỳ đã lớn tiếng với Mẫn Nhi vì nghĩ cô ấy có lỗi , khiến cô ấy sợ nên không dám đến gần em khi chưa được cho phép." - Ngô Vũ Lâm cất tiếng , thay Hiên Viên Mẫn oán trách Ngô Thiên Kỳ.

Lạ Ân nghe vậy , nhíu mày trách anh "Ngô Thiên Kỳ , anh thật quá đáng , chuyện này có liên quan đến Tiểu Mẫn sao ?"

Ngô Thiên Kỳ quay sang nhìn cô , có chút khó xử, quả thật lúc đó do anh quá nóng nảy mới trách nhầm Hiên Viên Mẫn , nhưng lời đã thốt ra sao có thể rút lại "Tôi chỉ là..."

Hiên Viên Mẫn xua tay lắc đầu , dùng thủ ngữ 'Đừng trách đại thiếu gia , không có gì đâu , chị Lạc Ân.'

"Sao chứ ?"

"Sao đông đủ vậy ?" - Lạc Dương mở cửa bước vào , trên tay cầm hộp cháo , đặt trên bàn , hướng mắt nhìn Lạc Ân "Còn đau không ?"

Lạc Ân lắc đầu "Không !"

Anh đưa hộp cháo cho cô , Lạc Ân cầm lấy , chậm rãi ăn. Lạc Dương nhìn cô có chút luyến tiếc , đưa tay xoa nhẹ mái tóc đen huyền "Anh phải đến bệnh viện , em nghỉ ngơi đi."

"Vâng." Dạo này cô rất ít gặp Lạc Dương , cô không muốn giống như trước mỗi tuần chỉ nói chuyện với anh vài lần . Dù Lạc Ân biết công việc của anh bận rộn nhưng cũng không vì thế mà bỏ mặc cô...trong lòng Lạc Ân có chút không vui.

Lạc Dương rất để ý đến nét mặt của Lạc Ân , khóe miệng như vừa nhếch lên "Đợi sau khi anh giải quyết xong việc ở bệnh viện , sẽ đưa em đi dã ngoại. Có được không ?"

"Được." - Nghe câu nói của anh , Lạc Ân tâm tình đang không tốt liền vui vẻ hẳn lên ,trong mắt tràn ngập ý cười.

"Anh cũng về đây , đi thôi Mẫn Nhi." - Ngô Vũ Lâm mỉm cười , nắm tay Hiên Viên Mẫn ra ngoài. Căn phòng lại trở về trạng thái im lặng. Lạc Ân ăn cháo , còn Ngô Thiên Kỳ thì chăm chú vào màn hình laptop.

"Thiên Kỳ , anh không đi làm sao ?"

"Không.""Tôi muốn ở đây cùng em." Ngô Thiên Kỳ vẫn chú tâm vào laptop , nhàn nhã trả lời.

Lạc Ân vừa ăn vừa ngẫm nghĩ , anh vừa nói gì ? Muốn ở cùng cô? Hai bên má Lạc Ân chợt ửng hồng , vô cùng thích thú , khóe miệng liên tục nhếch lên. Cô không biết từ bao giờ , lời nói của Ngô Thiên Kỳ lại có ảnh hưởng đến tâm trạng cô như thế. "Không cần , em tự lo được."

Ngô Thiên Kỳ quay sang nhìn cô , có chút bất ngờ , hôm qua cô và anh thân mật chỉ là diễn kịch thôi , không ngờ cô vẫn cư xử lễ phép như vậy "Lạc Ân , chúng ta thử quen nhau đi."

"Sao ?" - Lạc Ân trố mắt kinh ngạc nhìn.

"Em không ai để ý , cũng chưa có ý định quen ai , vậy thì chấp nhận quen tôi đi." - Ngô Thiên Kỳ mỉm cười , giọng điệu thoáng đùa giỡn.

Lạc Ân bị anh chọc ghẹo , trong lòng rất tức giận , không ai để ý ?! Anh nghĩ cô là gì ? Lạc Ân trừng mắt nói "Không ai để ý ? Anh nhĩ em không ai theo sao ? Vậy thì em sẽ quen Mễ Thái."

Ngô Thiên Kỳ mặt lập tức tối sầm lại , nhíu mày cất tiếng "Em vừa nói gì ?"

"Em nói , em sẽ quen Mễ Thái."

"Dù bất cứ ai cũng được nhưng Mễ Thái thì em...nên tránh anh ta càng xa càng tốt."

Nhìn vẻ mặt và giọng điệu nghiêm nghị của anh chắc hẳn Mễ Thái không phải người tốt nhưng...là do anh dám nói cô không ai theo đuổi. Lạc Ân bất mãn nói "Là do anh dám nói em như vậy , ưm..."

Đôi môi nhỏ xinh của cô đột nhiên bị chiếm đoạn , Lạc Ân trợn tròn mắt , cả cơ thể như đóng băng , mặc cho anh cưỡng hôn...Khi Ngô Thiên Kỳ rời xa bờ môi mềm mại , cặp mắt cô vẫn mở căng hết sức kinh ngạc , Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười , ngón cái mơn trớn môi cô "Em im lặng vậy là đồng ý ?"

Lạc Ân gạc tay anh ra , che miệng lại , xấu hổ nói "Ai...ai nói chứ."

"Im lặng là đồng ý , phản kháng là chấp nhận !"

"Nói như anh dù có im lặng hay lên tiếng em cũng sẽ phải đồng ý ?"

"Đúng vậy !" Ngô Thiên Kỳ bật cười , nhìn khuôn mặt cau có của cô , anh đưa tay nhéo nhẹ bên má "Vậy nói đi."

"Được thôi , nhưng nếu trong ba ngày em thấy không hợp thì anh không được níu giữ."

Ngô Thiên Kỳ mìm cười "Đồng ý !" Anh nhướn người về phía cô , Lạc Ân vội đưa tay đẩy ra "Anh...đừng tưởng em đồng ý rồi làm càn."

"Dù sao cũng hôn vài lần rồi , hôn thêm lần nữa cũng không vấn đề."

"Sao anh có thể..." - Không đợi cô nói hết câu , Ngô Thiên Kỳ đã vươn tay kéo đầu cô về phía mình , đặt đôi môi mỏng lên bờ môi mềm mại , không tốn chút sức lực chiếm đoạt môi cô. Lạc Ân lúc đầu còn chống cự , nhưng sau đó lại im lặng phối hợp , bàn tay ghì chặt áo anh...

Hồi lâu sau , Ngô Thiên Kỳ mới buông cô ra , khuôn mặt lộ rõ sự thỏa mãn , Lạc Ân mím môi , khuôn mặt trở nên đỏ ửng "Đồ trơ trẽn."

Ngô Thiên Kỳ không nói gì , chỉ mỉm cười , hôn nhẹ lên vầng trán cô , anh đã chờ quá lâu để có thể như lúc này , anh tuyệt đối sẽ không để Lạc Ân rời xa....