Em Có Thể Thích Anh Được Không

Chương 21: Quen nhau vừa tròn 60 ngày



Editor: YuuPhía sau cây đại thụ cạnh bức tường, Thời Nhan run run ngẩng đầu lên mấy lần, đôi mắt giống như một chú chuột hamster nhỏ. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Mục, cô đột nhiên không còn chút dũng khí nào bước ra ngoài nữa.

Đột nhiên, một tiếng thở dài vang lên, Chu Mục bất lực nhìn góc áo bị lộ ra của Thời Nhan, nhẹ giọng nói: “Ra đi!”

Nghe giọng nói của anh đã có dấu hiệu mềm đi, Thời Nhan lại thò đầu ra, nhìn thấy khóe miệng anh cười như không cười, cô mới bước qua bãi cỏ rồi nhảy xuống mặt đường bê tông. Mắt cá chân lộ ra bên ngoài bị cỏ khô héo xẹt qua, cô cúi đầu nhìn, chửi thầm vài câu rồi mới đi về phía Chu Mục.

Chu Mục liếc nhìn mắt cá chân của cô, thấy nó không bị thương mới dựa người vào xe. Anh khoanh tay trước ngực, sắc mặt đã trở lại vẻ bình tĩnh vốn có, lặng lẽ nhìn cô nhóc đang chửi thầm trước mặt, trong mắt lại hiện lên một tia bất lực.

Anh khẳng định người anh nhìn thấy ở sân bay lúc sáng đúng là cô, vì cô vẫn đang mặc bộ đồ đó, áo sơ mi trắng và quần jean màu xanh nhạt.

“Sáng nay về sao?” Chu Mục hỏi.

Thời Nhan gật đầu: “Vâng!” Đột nhiên nhận ra cái gì đó, cô lại nói tiếp: “Anh nhìn thấy sao?”

Chu Mục gật đầu thừa nhận: “Ừ! Nhìn thấy cô cùng với anh trai rời đi.”

“Ồ!”

“Ồ?” Chu Mục nhướng mày: “Chẳng lẽ cô không định giải thích một chút tại sao cô đột nhiên xuất hiện ở đây sao? Cô đi theo tôi à?”

“Không… Đâu có đâu!” Ánh mắt vô thức nhìn về phía bên cạnh.

“…” Chu Mục khẽ cười: “Vậy tại sao cô lại ở đây?”

Thời Nhan đánh chết cũng không chịu thừa nhận, cô giả bộ bối rối, thái độ còn cố tình có chút kiêu ngạo: “Nơi này là của anh sao? Em thích đi dạo ở đây, không được sao!”

“Đi dạo?”

“Đúng vậy!”

Thời Nhan đã thực hiện đúng những gì người ta gọi là nói dối không chớp mắt.

Chu Mục nín cười, chỉ vào chỗ cô vừa trốn: “Đường ở đây sao?”

“Chậc…” Thời Nhan trợn tròn hai mắt xem thường: “Anh có thể không vạch trần em như vậy được không!”

Cô tức giận dậm chân, nói: “Bác sĩ Chu, anh có biết mình đang làm tổn thương trái tim của một cô gái thích anh không. Anh… Không thể giả vờ là có con đường nào ở đó sao?”

Không nghĩ cô sẽ đột nhiên nói thích, Chu Mục sững sờ. Anh ho nhẹ một tiếng, đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Thời Nhan.”

“Vâng.”

“Thời Nhan, trên đời này có rất nhiều người đàn ông tốt, không phải chỉ có mình tôi, cho nên…”

Chu Mục còn chưa nói xong, Thời Nhan đã đột nhiên cắt ngang: “Bác sĩ Chu, có phải anh muốn nói là em đừng thích anh đúng không?”

Chu Mục đột nhiên không phản ứng kịp, hồi lâu sau mới gật đầu: “Ừ!”

Thời Nhan ra vẻ không có chuyện gì mà lắc đầu, cô cười ngượng nghịu, nhưng khớp bàn tay đang nắm chặt góc áo đã trắng bệch ra.

“Bác sĩ Chu, thích anh là chuyện của em, anh không cần phải cảm thấy nặng nề.”

Chu Mục do dự hồi lâu, cũng không có ý định nói gì thêm. Anh thở dài: “Được rồi, tôi đưa cô về.”

Thời Nhan lúng túng lùi lại vài bước, cố chấp lắc đầu: “Không cần ạ.”

“Thật sự không cần sao?” Chu Mục hỏi lại.

Thời Nhan giữ thái độ kiên quyết, nói: “Không cần, em có thể tự về được.”

Nói xong, cô xoay người đi về phía trước với tốc độ chậm nhất mà cô chưa từng đi, ai không biết còn tưởng cô đang tập đi chậm.

Cô bước từng bước rất cẩn thận, như thể đã đo trước khoảng cách, mỗi bước đi đều rất nhỏ.

Hỏi lại đi, hỏi lại cô lần nữa rồi đưa cô về.

Mau! Mau hỏi đi!

Cô thầm nôn nóng trong lòng.

Ngay khi Thời Nhan nghĩ rằng anh sẽ thật sự hỏi lại, thì người đàn ông phía sau đột nhiên nói “Ừ.”

“Được rồi! Vậy tôi đi trước đây.”

Cái gì?

Thời Nhan tròn mắt ngạc nhiên, thật lâu sau mới quay người lại. Ở phía sau chỉ để lại cho cô hai chiếc đèn chiếu hậu màu đỏ.

“Thật… Thật sự đi rồi sao?”

Thời Nhan mếu máo, tức giận đá mạnh vào bụi cỏ ở ven đường. Mắt cá chân lại bị trầy xước, cô ngồi xổm xuống kiểm tra. Lần này có vết xước thật, không sâu nhưng dài.

“Dám để lại cô gái xinh đẹp đáng yêu vô địch thiên hạ như mình ở lại, anh ấy không sợ mình sẽ bị kẻ xấu bắt đi sao?” Thời Nhan ôm đầu gối, vùi mặt vào trong cánh tay: “Chu Mục, tên khốn nạn, lương tâm của anh không đau sao!”

Đột nhiên, từ xa truyền đến một tia sáng, là đèn xe. Thời Nhan quá lười biếng để ngẩng đầu lên nhìn, nhưng người đó dường như cố ý, đèn xe thì cứ bật mãi, lại còn cố ý để nó nhấp nháy.

Thời Nhan phát cáu vì chiếc xe đang đi tới đó, vừa nghĩ tới việc chửi thề, cô liền nhìn thấy chiếc xe đó đột nhiên dừng lại trước mặt cô, ánh đèn vô cùng chói mắt, mất một lúc lâu cô không thể nhìn thấy người đi tới là ai.

Đưa tay lên chặn lại ánh đèn, cô nghe thấy tiếng mở cửa xe. Buông tay xuống, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc, mấy lời mắng chửi trong lòng cô lập tức bị xóa sạch.

“Không phải anh đã đi rồi sao?” Trong lòng vẫn còn tức giận, Thời Nhan nổi giận nói với người kia.

Chu Mục dừng lại trước mặt cô nhưng không nói lời nào, một lúc lâu sau mới chỉ về phía bên tay phải, giữa hai tòa nhà có một khoảng cách, đứng từ đây có thể nhìn thấy con đường bên kia chung cư.

“Cô không biết mọi con đường ở đây đều thông thoáng sao?” Anh cười hỏi.

Thời Nhan cảm thấy, anh đang gián tiếp nói cô ngốc.

Cô hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe (*)”

(*) Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: còn có biến thể khác là chỉ chó mắng mèo, tấn công gián tiếp kẻ địch thông qua một thứ trung gian khác.

Chu Mục cười nhạo, vươn tay ra gõ vào trán cô: “Cô nhóc, có định về nhà không vậy.”

“Liên quan gì đến anh?”

“Ừ ừ.” Chu Mục xoay người, đi về phía xe của mình: “Tôi đếm đến ba, không tới thì tôi đi thật đó.”

“Một, hai…”

Còn chưa đếm đến ba, bên cạnh vang lên những tiếng bước chân gấp gáp. Chu Mục dừng lại, nghiêng đầu liền thấy Thời Nhan đã ngồi trong ghế phụ, đóng mạnh cửa lại.

“Hừm! Động tác khá nhanh đó.”

Chu Mục lên xe, thắt dây an toàn lại. Vừa mới khởi động xe liền nghe thấy Thời Nhan nói chuyện bên tai.

“Đừng tưởng em lên xe của anh nghĩa là đã tha thứ cho anh!”

Chu Mục không quay đầu lại, chăm chú nhìn ngã rẽ phía trước, một lúc lâu sau mới khẽ nói “Ừ”.

“Ừ, ý anh là gì.”

“Không có ý gì cả.”

“Hừ…”

Thời Nhan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngồi máy bay lâu như vậy, lại vật vờ cả nửa ngày, cô vô cùng mệt. Đầu cô nhẹ dựa vào tấm kính, đôi mắt nhắm lại không được bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Lồng ngực lên xuống nhẹ nhàng, hô hấp đều đều.

Trong xe đột nhiên yên tĩnh, Chu Mục chậm rãi dừng xe ở bên đường. Anh quay đầu nhìn sang ghế phụ mới nhận ra là cô đã ngủ. Anh vươn tay về phía ghế sau, lấy áo khoác ở trên ghế sau đắp lên người Thời Nhan. Động tác của anh vô cùng nhẹ, sợ ảnh hưởng đến cô.

Chu Mục nhìn chăm chú góc nghiêng của cô, một lúc lâu sau, anh mím môi, lại lần nữa lên đường.

Không biết vì sao, anh vô thức lái xe lại rất chậm. Rõ ràng đoạn đường về đến nhà Thời Nhan chưa tới 20 phút, nhưng anh đã lái xe hơn 30 phút.

Khi xe dừng ở bên ngoài biệt thư, Chu Mục không lập tức đánh thức người ở trên ghế phụ dậy. Anh cầm điện thoại lên, buồn chán xem tin tức trong ngày. Một lúc sau thấy bên cạnh có động tĩnh, Chu Mục quay sang nhìn, Thời Nhan đã tỉnh lại. Lúc này, cô ngơ ngác mở mắt ra, giống như đã quên mất mình đang ở đâu, cô dụi dụi mắt, một lúc lâu sau mới hoàn toàn tỉnh táo.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, căn biệt thự nhà mình hiện ra trước mắt: “Thì ra về đến nhà rồi!”

Chu Mục nói “Ừ”.

Thời Nhan nói cảm ơn. Cô mở cửa bước xuống xe, đi được hai bước, cô lại quay lại gõ cửa sổ xe.

Chu Mục hạ cửa kính xe xuống, hỏi: “Sao vậy?”

“Bác sĩ Chu.”

“Ừ!”

“Hôm nay, chúng ta quen nhau vừa tròn 60 ngày!”

“Ừ.” Chu Mục nhướng mày: “Thì sao?”

“Bác sĩ Chu, anh có thể thử thích em được không?” Cuối cùng, cô còn nói thêm một câu: “Từ góc độ của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ.”

Chu Mục nghiêm túc nhìn cô, có chút không đành lòng, nhưng anh vẫn nói: “Không thể.”

Toàn bộ gương mặt cô lập tức bao trùm trong sự mất mát, Thời Nhan một lúc lâu sau mới nói “Ồ”, sau đó vẫy tay với Chu Mục: “Tạm biệt bác sĩ Chu.”

“Tạm biệt.”

Thấy cô vào trong nhà, Chu Mục mới yên tâm mà lái xe rời đi.

Vật vã ở bên ngoài không biết bao lâu, Thời Nhan vừa về đến nhà đã đi tắm rửa rồi ngủ thiếp đi. Cô ngủ đến tận chiều hôm sau, bữa sáng hay bữa trưa cũng đều không ăn. Mãi cho đến khi Thời Hàm về nhà nhìn thấy mới lôi cô ra khỏi ổ chăn.

“Nhan Nhan, dậy thay quần áo đi, anh trai đưa em đi ăn tối.”

Thời Nhan chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời thường ngày bây giờ lại ẩn chứa sự mệt mỏi. Cô ngơ ngác nhìn về phía trước, không biết ánh mắt rơi xuống nơi nào.

Cô ngây người một lúc, một lúc sau có vẻ đã tỉnh táo lại.

Tóc tai của cô bù xù hết cả lên, vài sợi tóc rơi xuống mũi, có chút ngứa ngáy. Cô phồng má thổi một hơi, sợi tóc được thổi bay đi lại trở về chỗ cũ, cô bực bội nhăn mũi lại.

Thời Hàm khẽ cười, bất lực cúi người xuống, giúp cô sửa lại mái tóc bù xù một chút.

“Được rồi, đứng lên đi!”

Cô nhóc trên giường mếu máo không vui, duỗi tay ra làm nũng: “Anh, anh kéo em lên đi.”

Thời Hàm khẽ cười, gõ vào trán cô rồi đưa tay ra kéo cô lên, đợi cô đứng vững mới buông tay ra.

Anh ta xoa xoa đầu cô, chiều chuộng nói: “Nào, đi rửa mặt đi, anh đưa em ra ngoài ăn bò bít tết.”

“Ba đâu ạ?” Thời Nhan hỏi.

“Ba đi giao lưu rồi. Tối nay chỉ có hai anh em ta ăn tối dưới ánh nến thôi.”

Thời Nhan đi về phía trước vài bước, nghe vậy thì quay đầu lại: “Bạn gái của anh đâu?”

“…” Khóe miệng Thời Hàm giật giật: “Bạn gái làm sao quan trọng bằng bảo bối nhà ta chứ.”

Thời Nhan mỉm cười, vui vẻ nói: “Anh trai em thật tốt.”

Cuối cùng cũng ấm lòng hơn một chút.

Thời Hàm cười lắc đầu, bước ra khỏi phòng rồi xuống phòng khách ở tầng dưới đợi cô.

Động tác của Thời Nhan khá nhanh, cô nhanh chóng tắm rửa, thay một chiếc váy chiffon dài màu trắng có in hoa nhỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo denim mỏng màu đen, tay áo dài năm phần, trang điểm nhẹ một chút rồi chạy xuống tầng dưới.

“Anh, bộ váy này anh mua sao? Đẹp quá.”

Thời Nhan vừa xuống tầng dưới vừa hỏi. Vừa rồi cô mở tủ ra thì thấy có rất nhiều váy dài mới, cũng có vài bộ quần áo mặc thường ngày. Cô nhìn thoáng qua liền rất thích chiếc váy này.

Ở tầng dưới, Thời Hàm đang lướt điện thoại nhìn người đang đứng ở giữa cầu thang, hai mắt sáng lên: “Anh biết em mặc cái này trông sẽ rất đẹp mà.”

Anh ta đứng lên, đi tới chỗ Thời Nhan vươn tay ra: “Nào, để anh cầm tay cô gái nhỏ xinh đẹp nhà ta nào.”

Thời Nhan vô cùng vui vẻ, đưa tay ra mà không nói lời nào.

“Vì anh đã mua cho em nhiều quần áo đẹp như vậy, em miễn cưỡng để cho anh cầm một chút.”

Thời Hàm phụ hoa: “Đúng vậy, làm khó cho em rồi.