Em Có Thể Thích Anh Được Không

Chương 14: “Anh yêu…”



Editor: Yuu“Cái gì?”

Âm lượng của Chu Mục vô thức tăng lên, anh còn tưởng rằng mình nghe lầm.

“Em nói, em có thể mượn bờ vai của anh để dựa vào một chút được không?” Thời Nhan giơ tay lên, để ngón trỏ và ngón cái cách một đoạn: “Chỉ một chút thôi, không lâu đâu.”

Nói xong, Thời Nhan cũng không đợi Chu Mục trả lời lại, trực tiếp ôm lấy cánh tay anh, đầu tiến lại gần.

“Mặc kệ, em nhất định phải dựa vào, chỉ một lát thôi.”

Nghe được giọng điệu có chút bá đạo đó, Chu Mục không nói gì, cũng không đẩy cô ra, để mặc cho cô ôm lấy cánh tay mình. Một lúc lâu sau, khóe miệng anh hơi nhếch lên, tiếng “Ừ” nhẹ đến nỗi gần như không thể nghe thấy được.

Nhưng Thời Nhan vẫn có thể nghe được rõ ràng, cô dựa đầu vào bả vai rắn chắc của anh, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, nụ cười trên môi vô cùng ngọt ngào, một sự hạnh phúc dần lan tỏa trong lòng.

Hai người đều không nói gì, chỉ yên lặng mà dựa vào nhau. Một lúc sau, Thời Nhan mở mắt ra, dụi đầu vào cánh tay Chu Mục.

“Bác sĩ Chu…” Cô nhẹ gọi anh. Chu Mục nghiêng đầu nhìn đỉnh đầu cô, hỏi: “Sao vậy?”

“Anh biết không? Em thấy rất ghen tỵ với một từ mà các cặp vợ chồng và những đôi yêu nhau thường nói.”

Chu Mục tiếp lời cô, hỏi: “Từ gì?”

Đột nhiên, Thời Nhan ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt của Chu Mục, bật cười lớn. Chu Mục nhíu mày, trong lòng có một dự cảm không được tốt.

Quả nhiên, giây tiếp theo…

“Anh yêu…”

Lưng của Chu Mục cứng đờ lại, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên nghiêm túc. Anh cảnh cáo: “Thời Nhan.”

Thời Nhan biết anh muốn nói gì, cô chu môi phồng má lên: “Chỉ đùa một chút thôi mà! Anh nghiêm túc như vậy làm gì, ai không biết còn tưởng anh là giáo viên hay là ba của em ý chứ.”

Chu Mục khẽ thở dài một tiếng, anh nói mấy thời thấm thía: “Thời Nhan, loại chuyện này không thể đem ra đùa cợt được, nhất là với đàn ông.”

Thời Nhan cắn môi dưới, lại dựa đầu vào vai anh: “Được rồi! Không nói nữa là được chứ gì.”

Hai người đột nhiên lại rơi vào trong trạng thái im lặng. Chu Mục nhìn về phía trước không nhúc nhích, vẫn mặc kệ để Thời Nhan ôm lấy cánh tay, đầu dựa vào vai mình. Thời Nhan nhìn tay anh, có cảm giác mình như đang được chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật vậy. Cô cảm thấy tay anh thật sự rất đẹp, ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay cũng được cắt gọn gàng. Nếu không phải vì biết anh là bác sĩ, Thời Nhan sẽ nghĩ anh chính là người mẫu bàn tay, bởi vì đôi tay của anh quá đẹp.

Thời Nhan cúi đầu liếc nhìn đôi tay của mình. Tuy rằng nó cũng đẹp, móng tay hồng hào, nhưng so với của anh thì kém xa. Cô không vui làm mặt quỷ, lớn mật vươn tay ra cầm lấy tay anh, kéo ống tay áo của anh, nghịch nghịch cúc áo trên đó. Những chiếc cúc được làm từ đá vỏ chai màu đen, hình tròn, có viền vàng bao quanh, trông rất tinh xảo.

Thời Nhan vừa chơi đùa vừa chú ý tới biểu cảm của anh, thấy anh không phản ứng lại mới tiếp tục nghịch chiếc cúc áo đen. Cô cởi cúc áo ra, rồi lại cài cúc áo lại, thỉnh thoảng lại bật cười, trông rất vui vẻ.

Một lúc lâu sau, trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói.

“Chơi đủ chưa?”

Thời Nhan sững sờ, gương mặt lập tức đỏ ứng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cô vội vàng buông tay Chu Mục ra, ngước mắt nhìn anh, mỉm cười xấu hổ.

Cô có vẻ… Hơi quá đà.

“Đủ… Đủ rồi ạ.”

Chu Mục liếc nhìn cô rồi đứng dậy đi tới cuối giường điều chỉnh cho giường hạ thấp xuống, sau đó quay trở lại ấn Thời Nhan xuống, kéo chăn cao đến ngang cằm cô.

“Nghỉ ngơi đi!”

Có anh ở đây, Thời Nhan không muốn ngủ chút nào, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Cô ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt ở bên ngoài chăn chớp chớp vài cái. Tuy rằng bị bệnh nhưng đôi mắt vẫn đen láy như hai viên kim cương đen bóng. Cô mỉm cười, ngước mắt nhìn Chu Mục.

“Bác sĩ Chu, anh phải đi sao?” Trong giọng nói mang theo sự lưu luyến khó kìm nèn lại được.

Chu Mục nhìn vào đôi mắt cô, anh ngây người một chút, sau đó vội vàng quay đi chỗ khác.

Anh kéo chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống mép giường, đặt hai tay lên đùi, nói với người trên giường: “Ngủ đi! Tôi chờ đến lúc cô ngủ say rồi mới đi.”

“Thật chứ?” Thời Nhan dường như không tin.

Chu Mục nhìn ánh mắt hoài nghi của cô, anh nhịn không được mà bật cười: “Thật.”

Giọng điệu của anh rất nhẹ, nhưng lại vô cùng chắc chắn.

Thời Nhan mỉm cười, vui vẻ nhắm mắt lại, nhưng cũng không quên khoe mẽ: “Bác sĩ Chu, em nhắm mắt lại đây!”

Chu Mục khẽ “Ừ”, nhịn cười: “Tôi biết rồi, ngủ đi!”

Cho dù đã ngủ cả một ngày, nhưng bởi vì thân thể suy yếu, Thời Nhan nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trên khóe miệng vẫn còn mang theo một nụ cười nhạt. Chu Mục trầm ngâm nhìn gương mặt cô, một lúc sau mới đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán cô. Vẫn còn nóng, theo trực giác của anh thì chắc cũng khoảng 38 độ, không phải sốt cao.

Chu Mục thở dài, cũng không biết tại vì sao mà anh không nhịn được muốn quan tâm tới cô.

Có lẽ là bởi vì hai chữ bạn bè này!

Chu Mục ngồi lại hơn 10 phút thì sau lưng có tiếng mở cửa. Anh quay lại nhìn thì thấy Thời Hàm đã trở lại sau khi đi ra ngoài. Chu Mục đứng dậy cười lịch sự với anh ta, lại sợ người trên giường tỉnh giấc, anh hạ giọng nói.

“Cô ấy mới ngủ không được lâu, đừng đánh thức cô ấy. Chú ý đến sự thay đổi nhiệt độ cơ thể cô ấy, cơn sốt của cô ấy sẽ còn lặp lại trong mấy ngày tới, tốt nhất vẫn nên có người ở bên cạnh theo dõi.”

Nói xong cũng không đợi Thời Hàm đáp lại, Chu Mục đã xoay người đi về phía cửa. Nhưng trước khi cửa đóng lại, anh liền nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng cũng dồn dập, là Thời Hàm đuổi theo anh ra ngoài.

“Anh Chu.”

Chu Mục nhìn vào bên trong ra hiệu cho Thời Hàm đóng cửa lại. Chờ anh ta đóng cửa lại xong, anh mới hỏi: “Anh Thời có chuyện gì sao?”

“Chuyện đó… Anh Chu rất quen thuộc với em gái tôi sao?”

Chu Mục dừng lại một chút, anh muốn phủ nhận, nhưng khi nói ra lại biến thành ý khác.

“Rất quen thuộc.”

Nếu Thời Nhan nghe được lời này, có lẽ cô sẽ vui sướng đến mức phát điên mất!

Chu Mục nghĩ như vậy.

“Đúng rồi.” Chu Mục vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhìn Thời Hàm: “Anh Thời, chúng ta thêm Wechat đi! Bác sĩ chắc cũng đã nói về tình hình của Thời Nhan rồi, tôi cũng khuyên anh nên tìm bác sĩ tâm lý điều trị cho cô ấy càng sớm càng tốt. Tôi có một người bạn là bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng trong lĩnh vực này, để tôi giới thiệu cho anh!”

Nghe anh nói như vậy, Thời Hàm cũng lấy điện thoại ra thêm Wechat của Chu Mục. Sau khi Chu Mục gửi danh thiếp của bác sĩ tâm lý sang, lại dặn dò: “Hãy hẹn gặp càng sớm càng tốt, nếu không tình hình của cô ấy sẽ trở trở nên tồi tệ hơn.”

Mặc dù anh không phải là chuyên gia về vấn đề tâm lý, nhưng những vấn đề tâm lý đơn giản này anh cũng có biết.

Thời Hàm nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo. Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Chu Mục xoay người rời đi. Thời Hàm nhìn theo bóng lưng anh, trong ánh mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp.

Để Thời Nhan tiếp xúc với anh liệu có phải là chuyện tốt hay không?

Mãi cho đến khi bóng lưng của Chu Mục biến mất, Thời Hàm mới bất lực mà thở dài.

Có lẽ, đối với Thời Nhan mà nói, Chu Mục chính là tia hy vọng, anh ta làm sao có thể nhẫn tâm mà dập tắt chứ?

……

Nửa đêm, Thời Nhan lại lên cơn sốt cao. Bác sĩ đã tiêm thuốc hạ sốt cho cô, uống thuốc hạ sốt xong lại yêu cầu y tá chườm mát bằng cồn cho cô. Chật vật mất hai tiếng đồng hồ, cơn sốt mới dần hạ xuống.

Cả người dường như đột nhiên gầy đi không ít.

Thời Hàm nhớ tới năm đó Thời Nhan bị thương, cô gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, lúc nào cũng trong trạng thái sợ hãi.

Không sao cả, những chuyện đó đều đã qua đi rồi, là do mình suy nghĩ quá nhiều thôi. Anh ta tự an ủi chính mình.

Thời Hàm vẫn luôn túc trực bên giường bệnh của cô, thật sự không chịu nổi nữa mới ghé vào mép giường chợp mắt một chút, cứ như vậy từ nửa đêm đến sáng hôm sau, khi ba Thời tới, anh ta mới trở về nghỉ ngơi.

Khi Thời Nhan tỉnh dậy, cô thấy người bên cạnh giường đã đổi thành ba Thời, nhìn sắc mặt u sầu của ông, Thời Nhan vươn tay ra.

“Ba…”

Ba Thời nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đáp lại: “Có ba ở đây rồi, sao thế con?”

“Ba, con xin lỗi, để hai người phải lo lắng rồi.” Mắt Thời Nhan đỏ lên.

Ba Thời mỉm cười, vươn tay ra chạm vào mặt cô, nói: “Toàn nói mấy lời bậy bạ gì đâu, ba là ba của con, những chuyện này đều là ba nên làm. Giữa ba con chúng ta không cần phải nói xin lỗi. Nếu con thật sự thấy có lỗi, vậy mau chóng bình phục lại đi, trả lại cho ba một cô nhóc Nhan Nhan suốt ngày tung tăng nhảy nhót, như vậy là ba thấy vui rồi.”

“Vâng!” Thời Nhan khịt mũi, lại nói: “Ba, con đói rồi.”

Cứ đáng thương như vậy lại khiến người khác phải đau lòng.

Ba Thời nghe vậy, lập tức đứng đậy kéo cái bàn ăn di động tới, lại kê cao đầu giường lên, sau đó cầm bình giữ nhiệt đặt ở trên tủ lên, mở ra, đổ một chén đầy.

Là cháo rau ngót mới được nấu xong.

“Nghĩ con chắc cũng không muốn ăn uống gì, nên ba đã dậy sớm nấu một chút cháo rau ngót. Đã lâu không nấu rồi, không biết còn hợp khẩu vị của con không. Con tạm ăn một chút, nếu không thích thì con cứ nói, ba sẽ mua thứ khác cho con ăn.”

Thời Nhan ăn một thìa cháo, lắc đầu: “Không cần đâu ba, ăn rất ngon, con rất thích.”

Đôi lông mày đang nhíu chặt lại của ba Thời rốt cuộc cũng giãn ra, thấy Thời Nhan thích, ba Thời mỉm cười hạnh phúc.

Dù đã gần 60 nhưng ba Thời chăm sóc sức khỏe khá tốt nên trông ông như là mới 50 tuổi. Ngày thường khí phách hăng hái, nhưng bây giờ, ông lại mỉm cười như một người cha già lương thiện và nhân từ.

“Thích thì ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.”

Thời Nhan cong đôi môi tái nhợt lên, gật đầu: “Vâng! Con cảm ơn ba!”

“Không cần, không cần.” Ba Thời nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Con thích là được rồi.”

Ăn cháo xong, ba Thời đi vào trong phòng tắm rửa bình giữa nhiệt, lúc đi ra đã thấy Thời Nhan xốc chăn lên đi xuống giường.

Ông vội vàng đi tới: “Sao lại xuống giường làm gì?”

Thời Nhan quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ngày hôm nay không quá gay gắt, vừa phải.

“Con muốn ra ngoài đi dạo, phơi nắng một chút.”

Ba Thời lo lắng: “Có thể đi được không? Không được, để ba đỡ con.”

Nói xong, ba Thời liền ngồi xổm xuống trước mặt Thời Nhan, quay lưng lại với cô. Thật lâu cũng không thấy có động tĩnh gì ở phía sau, ba Thời quay đầu lại liền nhìn thấy khóe miệng tươi cười của Thời Nhan.

Ba Thời đứng dậy, lấy làm lạ mà hỏi: “Con cười cái gì?”

Thời Nhan xua tay, cười nói: “Ba, con có nghiêm trọng như vậy đâu chứ, vẫn có thể đi được mà.”

Ba Thời lo lắng: “Ba sợ chân con đau.”

Thời Nhan lắc đầu: “Không sao đâu ba, đã không còn đau nữa rồi, con có thể tự đi mà.”

“Vậy được rồi, để ba đi cùng con xuống dưới đó, nhưng mà phải đi chậm một chút.” Ba Thời dặn dò.

Thời Nhan gật đầu: “Vâng.”

Dưới tòa nhà bệnh viện có một sân cỏ, xung quanh là những con đường xanh mướt bóng râm. Thời Nhan nắm tay ba Thời xuyên qua hành lang đi đến con đường đó, bước chầm chậm trên bãi cỏ, đắm mình dưới ánh nắng không quá chói chang.

Ba Thời vẫn có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn chân Thời Nhan, cách vài phút lại kiểm tra nhiệt độ trên trán Thời Nhan, xác nhận không có vấn đề gì mới tiếp tục đi.

Ngồi ở dưới bóng cây một lát, hai cha con nói chuyện một hồi thì trở về phòng. Lúc này cũng đã hơn một giờ sau, vừa mới đi đến chỗ ngoặt, cô liền nhìn thấy Chu Mục đi từ trong phòng bệnh ra.

Thời Nhan vui vẻ gọi: “Bác sĩ Chu.”

~

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Mục: “Nhan Nhan, gọi một tiếng anh yêu đi.”

Thời Nhan: “Không phải anh nói không thể tùy tiện nói hai chữ anh yêu đối với đàn ông sao?”

Chu Mục nhướng mày: “Anh là đàn ông tùy tiện sao?”

Thời Nhan: “Anh không tùy tiện, nhưng anh là đàn ông.”

Chu Mục: “…”

Tự đào hố cho chính mình thì biết làm sao bây giờ?