Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 2-1



Tô Thiển Oanh ngồi trong hành lang của bệnh viện, rất cảm thán lưu lượng bệnh nhân mà hàng ngày bác sĩ phải đối mặt, cô xem đồng hồ một chút, thời gian sẽ không kịp mất. Nhưng ống tiêm vẫn còn cắm ở tay, từng giọt chất lỏng đang chảy vào, cô vẫn nhẫn nại không bày ra biểu tình gì. Cho dù người đi qua đều dừng lại đánh giá cô vài lần, cũng không phải bộ dạng cô kỳ quái, mà bởi vì khuôn mặt cô khiến người khác nhìn liền cảm thấy vui vẻ hơn một chút, nhất là khi đang ở trong bệnh viện như thế này.

Đương nhiên, cái này không thể tính là ưu điểm, tựa như bình thường cô luôn dùng ánh mắt tương đối cao của mình để đánh giá người khác, sau đó rất khách quan giữ khoảng cách. Cô từ khi học đại học, tính tình đã không tốt, chỉ ngoại trừ việc xinh đẹp, thành tích cũng không ra sao.

Hôm nay là cô đang bị cảm mạo, vốn nghĩ là ở nhà ngủ một giấc, giống như trước kia, một khi bị ốm liền đem chính mình quấn vào trong chăn ngủ, ngày hôm sau dậy sẽ trở lại bình thường. Sau đó sẽ là một ngày mới, không cần phải uống thuốc, không cần phải truyền nước.

Cô vốn cho là mình sẽ không cần phải truyền nước biển, hoặc ít nhất cũng không phải dáng vẻ như thế này. Không có ai chăm sóc, chỉ có một mình cô.

Có một số bạn học của cô đã kết hôn, có nhiều người thậm chí đã có con, vậy mà cô hiện tại đến một người bạn trai cũng không có. Nói không hâm mộ chính là nói dối, nhất là khi nhìn người nữ sinh ngồi bên cạnh cô đang cùng bạn trai nói cười vui vẻ. Tô Thiển Oanh thở dài, cũng không phải tất cả nam sinh đều thích mỹ nữ, chí ít người nữ sinh kia nhìn qua không có gì đặc biệt. Điều này làm cho cô nghĩ đến lần trước có xem mấy tiết mục giải trí, MC hỏi một chàng trai tham gia chương trình đó, anh ta kiên trì cho rằng bạn gái mình chính là đẹp nhất. Đúng là khi yêu nhau, dù xấu thế nào cũng biến thành Tây Thi trong mắt người yêu mình.

Tô Thiển Oanh nghe thấy bên cạnh truyền tới vài âm thanh ồn ào khiến cô có chút buồn bực. Bệnh viện quá mức chật chội, chẳng có một phòng bệnh nào còn trống, rất nhiều bệnh nhân phải ngồi trên ghế ở hành lang, coi đó như là giường bệnh.

Cô nhìn thoáng qua thời gian, đã rất muộn rồi, cô kéo kim tiêm ra, cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, sau đó chạy đến chỗ để xe của bệnh viện.

Có lẽ là vừa rồi không để ý, chỗ bị kim tiêm đâm vào bên tay trái xuất hiện vài nốt máu li ti, cô ngơ ngác một chút, lập tức lấy khăn tay ấn vào, chờ một lát cho máu đông lại, mới buông lỏng ra, sau đó lái xe trở về nhà. Chỗ cô thuê cũng khá nhỏ, cô vốn cũng không để ý nhiều, tuy nhỏ nhưng đều có đầy đủ mọi thứ, cô thích cuộc sống của mình bây giờ. Cô đi đến bên tủ quần áo của mình, lấy ra vài bộ lễ phục dạ hội, là trước kia cô từng mua, trở về mới được mấy ngày, có lẽ là do vẫn chưa quen nên mới bị cảm mạo.

Bây giờ thân thể đã tốt hơn một chút, liền nhanh chóng thay đồ, trang điểm nhẹ nhàng một chút, nhìn chính mình trong gương không tệ, lúc này mới vội vàng chạy xuống lấy xe.

Cô dừng xe trước cửa một nhà hàng nguy nga lộng lẫy, hôm nay ông nội sẽ tổ chức sinh nhật bảy mươi tuổi tại đây, nhưng hầu hết những người có mặt đều là thanh niên xinh trai đẹp gái. Từ nhỏ, trong mắt người thân, cô đã tương đối tùy hứng nổi loạn, nhưng cũng chưa để xảy ra việc gì to tát. Cho tới bây giờ, cô chưa từng để mọi người phải lo lắng đến hậu quả gì, vì thế nên ba mẹ rất khoan dung với cô.

Tô gia cũng chỉ có mình cô là con gái, tự nhiên cô rất được cưng chiều, mà ông nội tuy rằng luôn tỏ ra cứng rắn với cô, nhưng cũng không quá nghiêm khắc.

Cô rất rõ ràng ý thức được gia đình ưu ái mình thế nào, cũng rất vui vẻ khi được sinh ra trong gia tộc này. Những người có gia thế hiển hách một chút thường bị bắt ép làm những chuyện mà mình không thích, nhưng ba mẹ cô rất ít khi can thiệp vào đời sống riêng tư của cô, hầu hết đều tôn trọng quyết định của cô.