Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 1-1



Từ Độ Dao bị viêm ruột thừa cấp tính nên phải nằm viện mấy ngày, thân thể hiện giờ cũng đã ổn định rất nhiều, thế nhưng anh trai lại kiên quyết bắt cô phải ở thêm vài ngày mới được ra viện. Cô không có cách nào, đành phải tiếp tục ở chỗ này tỏ vẻ tức giận, Lộ Thừa Hữu cũng chẳng quan tâm đến cô. Cô cười cười, Lộ Thừa Hữu đang đi công tác, làm sao có thể lập tức trở về. Tuy là như vậy nhưng thật ra cô cũng hi vọng có thể nhìn thấy lúc Lộ Thừa Hữu phải vội vã, nhưng tưởng tượng đến tính cách của anh, cô cũng chỉ có thể cười mà thôi.

Nên hình dung tính cách của anh như thế nào đây? Có thể tin rằng cho dù tự nhiên xảy ra động đất, người bình thường đều hoảng loạn chạy trốn, còn anh sẽ tỉnh táo ngồi phân tích xem vỏ trái đất ở nơi này có phải là có vấn đề gì không, nếu không phải thì chắc hẳn động đất là do dư chấn của nơi khác đưa tới. Hoặc kể cả cho dù thực sự có xảy ra động đất, anh cũng sẽ rất bình tĩnh đi di rời, càng không có lộ ra cảm xúc gì khác.

Một hai năm này, suy nghĩ của cô về anh chính là như vậy, mãi mãi là một dáng vẻ gặp nguy không sợ hãi, thấy chết không sờn, tâm tình chưa bao giờ dậy sóng, cho dù công tu xảy ra sự cố gì cũng chỉ khiến anh nhẹ nhàng nhíu mày. Cô cũng từng hỏi anh, tại sao anh luôn trầm tĩnh như vậy, anh cũng chỉ cười cười nói rằng thói quen của anh từ xưa đã thế, hơn nữa việc đã xảy ra rồi thì phải bình tĩnh đối mặt, gấp gáp cũng không giải quyết được gì.

Có lẽ anh nói đúng, chỉ là không phải ai cũng làm được như anh mà thôi.

Lúc cô vẫn đang suy tư, cửa phòng bệnh đã mở ra, cô còn không thèm nhìn lại: "Anh, bất luận thế nào, hôm nay em nhất định phải ra viện."

"Xem ra anh trở về thật đúng lúc."

Thanh âm quen thuộc truyền tới khiến cô thích thú mở to mắt: "Anh trở về ."

Lộ Thừa Hữu gật gật đầu, trên mặt thoáng xẹt qua một nét áy náy, ngồi ở một bên giường: "Bên kia có nhiều việc quá, cho nên... "

"Em hiểu mà." Cô rất nhanh nói tiếp chuyện: "Hiện tại đã xử lý tốt chưa?"

"Không tệ." Anh liếc nhìn cô một cái: "Hiện tại thân thể đã tốt hơn chưa?"

Cô gật gật đầu: " Em còn phải ở lại bệnh viện thêm phút nào, thân thể em liền sẽ không tốt phút đó."

Anh nhíu nhíu mi.

"Nhất định sẽ mốc meo, sau đó các người sẽ chán ghét em."

Lộ Thừa Hữu có chút uể oải lộ ra ý cười tới, "Ai dám chán ghét em?"

"Bất luận thế nào, em nhất định phải ra viện." Cô cảm thán: "Anh mà nói là anh giúp em xuất viện, anh trai em biết sẽ không thể nói được gì."

"Em đang lôi kéo anh cùng chịu tội?"

"Chúng ta thế này gọi là đồng cam cộng khổ."

Lộ Thừa Hữu đi hỏi han bác sĩ một chút, sau khi xác định có thể ra viện mới quay lại thu xếp đồ đạc giúp cô ra viện. Biết có thể ra viện, Từ Độ Dao vô cùng vui vẻ, lập tức đi thay quần áo, trước kia cô chỉ thích màu trắng, bây giờ lại thấy màu trắng thật là đơn điệu.

Lộ Thừa Hữu xách đồ giúp cô, hai người cùng đi vào thang máy.

Phòng bệnh dưới lầu có một vườn hoa nhỏ, rất nhiều bệnh nhân đều xuống đây đi bộ hoặc tán gẫu, vô cùng náo nhiệt. Từ Độ Dao đi được mấy bước, phát hiện Lộ Thừa Hữu không theo sau mình, liền xoay người tìm anh. Anh đang đứng ở đó, ánh mắt nhìn một người con gái đang ngồi nghỉ trên ghế đá cách đó không xa.

Từ Độ Dao thuận theo ánh mắt anh đánh giá người con gái đó, không tính là xinh đẹp, nhưng rất thanh tú, nhìn như một nữ sinh phổ thông. Điểm mấu chốt là cô ấy đang ôm một đứa bé trong lòng, cùng đứa bé trò chuyện vui vẻ. Từ Độ Dao thu hồi ánh mắt, lại nhìn Lộ Thừa Hữu, ánh mắt chăm chú mờ ám, khiến cô rất hiếu kỳ quan hệ giữa anh và cô gái đó.