Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai? (Phần 2)

Chương 82



Sau khi bóng nó khuất đi, Nam quyết định đứng dậy đi theo nó để hỏi thật kĩ rằng: rốt cuộc Thiên đã làm gì nó rồi?

Anh đang thật sự rất là nóng ruột, Thiên mà hành động không đúng chuẩn mực là anh không tha thứ được. Hừ!

Lúc đi đến phòng nó, đang chuẩn bị gõ cửa thì bỗng nhiên anh nghe thấy ai đó nhắc đến cái tên “Dương Ngọc Nhi”. Anh khựng người một lúc rồi quyết định nghe lén cuộc nói chuyện này.

Và nào ngờ anh lại nghe được từ chính miệng nó nói ra...

- Nếu một ngày, họ thực sự biết em là Dương Ngọc Nhi, thực sự là con nhóc cận năm xưa thì sẽ ra sao đây?

...

Nghe đến đây, người Nam như đờ ra. Anh ngu ngơ tròn mắt, miệng há hốc, không nói lên lời...

Cái... cái gì cơ?

Anh, liệu có nghe nhầm không?

Thanh mai trúc mã của anh lại là người mà anh làm tổn thương mấy năm trước, là người có một vị trí đặc biệt trong trái tim anh... lại là nó, lại là cùng một người.

Ai ngờ chứ...

Đây chính là hạnh phúc, vui mừng. Anh vui mừng đến nỗi không tả xiết, không nói thành lời, miệng chỉ há hốc; anh vui đến nỗi chỉ muốn hét thật ta rằng: “Ngọc Nhi, anh tìm được em rồi!”; anh vui đến nỗi giờ này chỉ muốn đập cửa, chạy thật nhanh vào trong rồi ôm chặt nó để thỏa nỗi niềm mong nhớ, để giữ chặt nó khiến nó chẳng thể trốn anh được nữa.

Suy nghĩ một lúc, anh nhanh chóng chạy xuống phòng khách, miệng cười không ngớt...

o0o

Trong phòng nó...

- À mà Nhi, bà kể cho tụi tôi nghe về gia đình của bà đi. Tại sao lại là họ Long? Còn nữa, sao nhan sắc của bà lại thay đổi? – Thư kéo lấy tay nó.

Cô thực sự rất tò mò về gia đình của nó đấy. Cô nhìn anh Kiệt rất có chí khí của người nhà giàu nha~

- Ấy, đúng rồi, chị quên chưa hỏi anh Kiệt về vấn đề này. Giờ em kể cho tụi chị nghe coi! – Như cũng hào hứng nhìn nó, ánh mắt chờ đợi.

Nó nhìn hai người, thở nhẹ một hơi rồi gật đầu nói:

- Được rồi, để em kể cho nhưng hai người đừng có bất ngờ quá nhé? Chuyệ này có thể hơi khó tin nhưng là thật. Phải tin em, được chứ?

Thư và Như cùng gật gật đầu.

Nó cho tay lên miệng, ho nhẹ một cái rồi bắt đầu kể về Thổ Thiên Long – vùng đất mà nó sinh ra và về đại gia đình của nó...

...

o0o

Mặt khác. Nam vừa đi xuống phòng khách vừa đau đầu suy nghĩ...

Anh có nên nói cho năm người kia biết sự thật không?

Hay không để một mình anh biết? Như vậy sẽ dễ dàng có được nó hơn.

Anh có nên ích kỉ như vậy không?

- Rốt cuộc là có nên nói hay không? – Nam vò đầu bứt tóc.

Anh muốn nói nhưng cũng lại không muốn nói.

ÔI, mệt quá!

- Ê Nam, đi đâu mà lâu thế?

Đang suy nghĩ thì giọng nói của Tinh Anh vang lên làm Nam bừng tỉnh.

- À không, em kiếm nhà vệ sinh một chút thôi mà! – Nam cười ngượng lắc đầu rồi đi đến ngồi cạnh Long.

- Tại sao Thiên lại uống rượu say đến mức này? Trước giờ cậu ta luôn biết chừng mực cơ mà. – Bảo chống cằm, khó hiểu nói.

Long thở dài rồi ngả người xuống ghế, nói nhẹ.

- Tớ biết tại sao đấy!

- Nói nghe coi. – Tinh Anh nghe Long nói vậy liền hất mặt hướng Long nói.

- Mấy hôm nay, lúc nào chợp mắt Thiên cũng mơ về nhóc Nhi. Cậu ta nói: trong mơ, em ấy trách móc cậu ta rất nhiều; lúc cậu ấy kể với tớ, vẻ mặt trông thật đau lòng... – Long nhẹ nhàng kể rồi nhắm mắt lại, trong đầu anh lúc này lại hiện lên hình bóng của nhóc Nhi...

Nam nghe đến đây, miệng giật giật.

Móe, sao lại kể đến chuyện này, sao lại càng gây thêm áp lực cho anh thế?

- Haiz, thực sự bây giờ tớ rất muốn gặp được nhóc ấy. Lúc trước, tớ đã luôn tỏ ra lạnh lùng, vô cảm, giờ tớ muốn gặp lại nhóc ấy, tớ sẽ cố gắng thay đổi bản thân thật nhiều. – Nhật thở dài, ảo não nói. Nỗi nhớ nó trong anh đang chất đầy lắm rồi...

Tinh Anh nghe vậy, mím môi rồi nhìn ra đâu đó xa xăm, anh mơ màng nói.

- Dương Ngọc Nhi... Dương Ngọc Nhi, em rốt cuộc đang ở đâu?

Mỗi lời Nhật và Tinh Anh nói ra như một tảng đá rơi vào lòng Nam. Anh cắn môi, vẫn không nói gì. Sự áy náy, bối rối ngày càng dâng cao.

Bảo như đang suy nghĩ gì rồi nghiêm túc nhìn mấy người kia, nghiêm túc ra mặt.

- Các cậu đều còn yêu nhóc Nhi, vậy còn Hỏa Nhi? Các cậu coi cô ấy là gì? Là thế thân sao?

Long nghe vậy, liền ngước mặt nhẹ lắc đầu nhẹ.

- Đương Nhiên là không. Hỏa Nhi là một cô gái tốt, cô ấy rất xinh đẹp, rất thanh tú, thuần khiết, dễ thương và hẳn là trong mỗi chúng ta, Hỏa Nhi cũng có một vị trí đặc biệt và đó cũng có thể là tình yêu. Không biết mọi người nghĩ thế nào nhưng tớ luôn có cảm giác bóng dáng nhóc Nhi luôn xuất hiện ở trong người Hỏa Nhi.

Ba người kia thì chỉ nhìn Long rồi gật đầu đồng tình. Cái này thì ba người họ ai cũng có cảm giác như thế.

Riêng Nam, lúc này đang trợn tròn mắt nhìn Long và nhìn ba người kia.

Trước giờ, anh chưa bao giờ có suy nghĩ như mấy người kia. Anh chỉ biết, Hỏa Nhi là Hỏa Nhi, còn Ngọc Nhi là Ngọc Nhi.

Sao họ lại có thể tự nhiên nói về vấn đề này như thế? Làm thế này thực khiến anh khó xử khi mà anh không thể nói ra sự thật.

Cảm giác trong lòng anh lúc này rất khó diễn tả, day dứt có, áy náy có, bực bội cũng có, mà lo sợ cũng có...

Bỗng dưng, Nam đứng bật dậy nhìn về phía mọi người.

Mấy người kia chớp chớp mắt nhìn biểu hiện lạ của Nam.

- Sao vậy Nam? – Long.

Nam hít một hơi thật dài rồi nói.

- Tất cả, kể cả anh Thiên đang say, theo em về nhà. Em có chuyện quan trọng muốn nói.

Thế, nói xong, anh chạy luôn ra ngoài.

ÔI, sao mà anh bỗng thấy hối hận thế này?

Đành làm người tốt thôi.

Nam khóc ròng trong lòng...

Thế, bốn người kia cùng khiêng Thiên ra ngoài rồi cùng lên xe, đi về biệt thự chung của họ.