Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Chương 12



Bệnh viện

Gió lạnh thổi ào ạtcơn mưa râm ran từ đêm qua chưa dứt phòng bệnh trắng toát mang một màu sắc tangthương u ám , Uyên Nhi ngồi bên cạnh giường bệnh ngắm nhìn Bảo Ngọc chìm vào giấcngủ không yên ổn chốc lát lại nhíu mày khó chịu . Lo lắng quay sang nhìn Uy Vũvà Tuấn Anh cô đề nghị

- Hai anh đi gọi bácsĩ đi cứ thế này không ổn chút nào

Tuấn Anh đứng dậy đến bên giường bệnh đặt tay lên trán BảoNgọc rồi quay lại nhìn Uyên Nhi lắc đầu

- Cô ấy chỉ gặp ác mộngthôi không cần gọi bác sĩ

Uy Vũ đi tới bên cạnh Uyên Nhi đặt tay lên vai cô nói

- Em về nghỉ đi để TuấnAnh ở lại được rồi

Lắc đầu buồn bã Uyên Nhi nắm chặt lấy tay Bảo Ngọc kiên quyết

- Em không về đâu emmuốn ở lại để khi Bảo Ngọc tỉnh dậy cậu ấy sẽ không cảm thấy cô đơn nữa

Uy Vũ muốn nói thêm gì đó nhưng Tuấn Anh ngăn lại anh nhìnUy Vũ lắc đầu , Uy Vũ hiểu ý nên đành thở dài lui ra ngoài phòng bệnh .

Ra tới bên ngoài Tuấn Anh tựa vào lan can nói với Uy Vũ

- Tôi đã gọi cho chacủa Bảo Ngọc kể cho ông ấy tất cả

Tới gần Tuấn Anh , Uy Vũ nhìn bạn nhíu mày hỏi

- Ông ấy nói sao ?

Thở dài mệt mỏi quay lưng ánh mắt hướng về phía bầu trời đêmtăm tối mưa vẫn không ngừng rơi Tuấn Anh mệt mỏi nói

- Ông ấy nói sẽ tớiđây ngay

- Vậy cũng tốt ít raông ấy vẫn còn quan tâm tới con gái mình

Quay sang nhìn Tuấn Anh , Uy Vũ hỏi

- Này cậu có cảm thấyviệc Bảo Ngọc muốn tự tử một phần là do cậu không ?

Gật đầu thừa nhận , âm thanh mệt mỏi vang lên

- Một nửa trách nhiệmvề chuyện này quả thực là của tôi

- Vậy cậu tính sao ?

Uy Vũ hứng thú hỏi

Tuấn Anh không hiểu hỏi lại

- Tính gì ?

Xì một tiếng coi thường Uy Vũ huých Tuấn Anh nháy mắt

- Thì tính lấy gì đểbù đắp cho cô ấy ? mình nghĩ nên lấy thân đền đáp

Nhìn Uy Vũ hai tay chống cằm mắt nheo lại nở nụ cười âm hiểmTuấn Anh bực mình đấm cho Uy Vũ một cái rồi xoay người đi vào phòng bệnh .

Bị đấm một cái rõ đau nhưng vẫn mỉm cười Uy Vũ ôm ngực nhìntheo bóng Tuấn Anh xa dần trong đầu bắt đầu hiện lên một mớ kế hoạch ghép đôi …

****************

Trời sáng dần mưa cũng đã ngưng hẳn chỉ còn những cơn gió lạnhlà vẫn không hề tan biến tại sân bay một người đàn ông trung niên khuôn mặt mệtmỏi lo lắng bước thật nhanh ra khỏi cổng soát vé , nhận được cuộc điện thoại củaTuấn Anh nói Bảo Ngọc muốn nhảy lầ tự tử Khôi Vĩ lập tức bỏ mọi công việc đểquay về Việt Nam với con gái . Tới cửa phòng bệnh ông không một chút do dự đẩycửa đi vào đập vào mắt ông chính là cảnh Bảo Ngọc đang nở nụ cười tươi tắn vớimột cô gái trừng 14 , 15 tuổi , Khôi Vĩ ho nhẹ một tiếng gây chú ý . Bảo Ngọcngẩng đầu lên nhìn phía cửa thì nụ cười chợt tắt cô cúi đầu nhỏ giọng

- Cha

Uyên Nhi nghe vậy ngạc nhiên quay lại , nhìn thấy một ngườiđàn ông trung niên đứng đó cô ngại ngùng đứng lên lễ phép chào hỏi

- Dạ cháu chào bác

Đáng giá cô bé trước mặt Khôi Vĩ gật đầu nói

- Cháu là bạn của Ngọc?

Uyên Nhi mỉm cười gật nhẹ đầu

- Dạ cháu là bạn cùngphòng với Bảo Ngọc

Cùng lúc đó cửa phòng bật mở Tuấn Anh và Uy Vũ vừa đi mua đồăn quay về nhìn thấy Khôi Vĩ , Tuấn Anh lễ phép nói

- Lâu rồi không gặpbác có khỏe không ạ

Uy Vũ cũng lại gần cười cười nói

- Chào bác cháu là UyVũ

Ông gật đầu nói với Tuấn Anh và Uy Vũ

- Các cháu có thể đểcha con bác nói chuyện riêng được chứ ?

Uy Vũ ngay lập tức gật đầu đến gần Uyên Nhi kéo tay cô lôi xềnhxệch ra ngoài , Uyên Nhi cũng chẳng thèm dãy dụa đằng nào cô chẳng phải rangoài chứ anh cứ cuống lên làm gì ?...

Chờ khi căn phòng chỉ còn lại hai cha con Khôi Vĩ đi đến bêngiường ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi chăm chú nhìn Bảo Ngọc nói

- Tại sao không ngẩngđầu lên

Bảo Ngọc cảm thấy mắt cay cay nhưng cô không dám khóc , côkhông muốn trở nên yếu đuối trước mặt cha . Ngẩng đầu lên mỉm cười nhợt nhạt

- Con không sao cha đừnglo

Nhìn đứa con gái mà trước nay ông luôn tránh mặt không quantâm Khôi Vĩ lại nói giọng nói mang theo sự ân hận

- Con hận cha lắm phảikhông ?

Bảo Ngọc im lặng lắc đầu , Khôi Vĩ lại nói

- Nếu không tại saocon lại có cái hành động ngu ngốc như vậy ?

Đôi mắt ngập nước ngẩng lên nhìn cha , Bảo Ngọc nức nở

- Con biết cha khôngthích con thậm chí là hận con vì con là đứa trẻ không tốt từ khi sinh ra con chỉmang lại bất hạnh con nghĩ cha không cần con nữa

Nói tới đây nước mắt kìm nén bao lâu nay cuối cùng cũng tràora Bảo Ngọc khóc nức nở cô chưa bao giờ khóc trước mặt cha kể từ khi chị mất cơhội gặp cha đã hiếm khi đó lại càng hiếm hơn cha tránh mặt không muốn thấy cônên đã chuyển công tác sang Mỹ để cô một mình ở Việt Nam .

Ôm lấy đứa con gái đáng thương vào lòng Khôi Vĩ nghĩ bảnthân thực sự đã sai rồi , từ khi vợ qua đời ông giường như dồn mọi suy nghĩ vàocông việc để quên đi cái cảm giác đau đớn cô đơn , rồi đứa con gái lớn của ôngBảo Kim cũng ra đi khi đó ông thực sự có giận Bảo Ngọc nhưng không đến nỗi hậncon bé ông chuyển công tác qua Mỹ chỉ là do công việc ông chưa bao giờ suy nghĩtới việc bỏ rơi con cái cả không ngờ những việc làm tưởng như là muốn giúp chođứa con duy nhất còn lại của ông sau này sẽ thuận lợi những giận hờn về nhữngchuyện trong quá khứ đã gây ra tổn thương lớn như vậy cho Bảo Ngọc .

Lần đầu tiên được cha mình ôm vào lòng kể từ khi mẹ mất chachưa bao giờ ôm lấy cô ngay cả trong đám tang của chị gái ngày cô yếu đuối nhấtcũng không , vì vậy Bảo Ngọc luôn ước ao một ngày nào đó sẽ được cha ôm vàolòng .

Buông đứa con gái đánh thương đang nức nở Khỗi Vĩ dịu dànglau đi những giọt nước mắt trong veo như những giọt sương còn đọng lại têngương mặt nhỏ bé nhợt nhạt ông nghiêm túc nói

- Đừng bao giờ có nhữngsuy nghĩ ngốc nghếch như là cha hận con hay cha muốn con chết đi vì cha sẽkhông bao giờ như vậy

Nghe những lời nói mang âm điệu nghiêm nghị nhưng lại ngậptràn tình cảm đó Bảo Ngọc vui vẻ mỉm cười một nụ cười rực rỡ . Trời vẫn còn lạnhgiá chỉ có vài tia nắng nhỏ nhoi suất hiện trên con đường ẩm ướt , Uyên Nhi ,Uy Vũ và Tuấn Anh nhìn vào phòng bệnh từ ô cửa sổ ba người vui vẻ mỉm cười TuấnAnh bước ra ban công hướng phía bầu trời thì thầm

- Bây giờ em đã có thểyên nghỉ phải không Bảo Kim …

***************

Cuối tháng 12 thời tiết lạnh giá khiến ai cũng lười biếng chỉmuốn nằm trong chăn ấm ngủ mãi không muốn dậy , Uyên Nhi lại càng như vậy vì kìnghỉ đông và nghỉ xuân được duyệt vào cùng một thời gian nên mấy ngày hôm naykhi mọi người chuẩn bị đồ đạc để về nhà cùng với gia đình thì Uyên Nhi lại vùiđầu vào chăn bông ngủ li bì . BảoNgọc ngồi xếp quần áo bên cạnh vỗ nhẹ vào UyênNhi đang cuộn mình trong chăn nói lớn

- Dậy đi cháy rồi

Uyên Nhi ừ hừ một tiếngcoi như đã biết rồi lại vùi đầu vào chăn ngủ tiếp

Bảo Ngọc bó tay luôn cô đã gọi đến hơn mười lần rồi lần nàoUyên Nhi cũng ngồi dậy nhưng khi cô quay đi rồi quay lại thì đã thấy Uyên Nhivùi đầu vào chăn ngủ mất tiêu . Nếu không phải hôm qua Uy Vũ nói phải gọi UyênNhi dậy vì 2 giờ chiều sẽ có xe tới đón thì Bảo Ngọc cũng mặc kệ cho cô ấy ở lạikí túc một mình rồi , nhìn đồng hồ thấy đã 1 giờ 30 phút Bảo Ngọc nhìn con sâungủ đông trên giường hết cách đành lấy điện thoại gọi cho Uy Vũ , anh vừa nghemáy cô nói luôn

- Anh qua chỗ bọn emđi

Uy Vũ khó hiểu ném chiếc áo cuối cùng vào va li rồi hỏi

- Có chuyện gì à ?

Thở dài ngao ngán đá mạnh một cái vào giường nhưng con sâukia vẫn không phản ứng Bảo Ngọc chán nản

- Uyên Nhi không chịudậy

Uy Vũ hét lên

- Cái gì giờ này màcòn ngủ ? cô ấy đã xếp xong đồ chưa ?

Bảo Ngọc nhìn cái va li màu hồng to đùng trong góc gật đầu

- Đêm qua đã soạnxong rồi cô ấy nói soạn trước để được ngủ thêm một chút vậy mà tới giờ vẫnkhông dậy anh qua đây gọi cô ấy đi

Uy Vũ thở dài ngẩng đầu hỏi trời “ tại sao mình lại thích côấy ?” rồi anh dặn Bảo Ngọc xuống dưới cổng kí túc xá nữ đợi anh sẽ tới ngay .

Kí túc xá của nam và nữ tuy là riêng biệt nhưng lại khá gầnnhau , chỉ cách nhau một tòa nhà nên Uy Vũ rất nhanh đã suất hiện vừa thấy UyVũ và Tuấn Anh đi tới Bảo Ngọc lập tức nói

- Em thua cô ấy rồianh đi giải quyết đi

Uy Vũ mỉm cười gật đầu nói với Tuấn Anh và Bảo Ngọc

- Tôi đi vào gọi UyênNhi hai người ra xe trước đi à Bảo Ngọc cha em đang ở biệt thự rồi đó

Bảo Ngọc gật đầu

- Em biết rồi anh đilôi con sâu ngủ kia dậy đi nhanh lên

Thấy Bảo Ngọc vất vả kéo va li trong khi người đàn ông nhưTuấn Anh lại nhẹ nhàng thanh thản Uy Vũ nhíu mày không hài lòng nói với TuấnAnh

- Cậu chẳng ga lăngtí nào để một cô gái yếu đuối kéo một cái va li nặng như vậy thật mất mặt đànông quá

Tuấn Anh nhìn Bảo Ngọc rồi giật lấy va li trong tay cô tựmình kéo đi ra phía chiếc xe đang đỗ cách đó không xa .

Vào đến phòng kí túc xá nhìn Uyên Nhi cuộn tròn trong chănngủ ngon lành Uy Vũ buồn cười lắc đầu đi tới gần kéo chăn ra vỗ vào người cônói

- Dậy đi xe tới rồi

Uyên Nhi nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc thì hé mắt ra vừanhìn đã tự thôi miên mình không ngừng lẩm bẩm

- Cái tên kiêu ngạođó lại suất hiện trong giấc mơ của mình

Ghé sát vào nghe những lời nói lí nhí , không nghe thì thôinghe rồi anh lại có ý định muốn bóp chết cô gái to ghan này , tức giận kéo mạnhchăn ra gọi lớn

- Dậy nhanh lên LêUyên Nhi còn không dậy thì em chết với anh

Cô gái nằm trên giường không những không dậy mà lại còn chépchép miệng lăn qua một bên trùm chăn kín đầu ngủ ngon lành .

Uy Vũ nheo mắt lại khoanh tay trước ngực ánh mắt nguy hiểm ,được cô gái to gan dám không nghe lời anh . Tiếp tục kéo chăn của Uyên Nhi rakhông nói năng gì bế ngang cô lên đưa vào nhà tắm , Uyên Nhi vẫn không biết gìtiếp tục ngủ

Vào nhà tắm Uy Vũ mở nước ra rồi lấy vòi hoa sen phun vào mặtUyên Nhi , đột nhiên bị phun nướ vào mặt Uyên Nhi bừng tỉnh dãy dụa . Uy Vũ thấycô đã tỉnh hài lòng dừng lại đặt Uyên Nhi xuống ném cho cô mấy chữ

- Tắm đi anh đợi bênngoài

Uyên Nhi trừng mắt nhìn an hung dung đi ra ngoài hét toánglên

- Trịnh Uy Vũ tôi sẽgiết anh

Cuối cùng cũng tắm rửa xong Uyên Nhi bước ra ngoài lườm UyVũ một cái hỏi anh

- Đi được chưa ?

Uy Vũ mỉm cười gật đầu

- Đi thôi Bảo Ngọc vàTuấn Anh đang đợi ở dưới rồi

Uyên Nhi hừ một tiếng kéo va li đi trước , Uy Vũ biết côđang giận cũng chẳng thèm so đo với cô chạy lên cướp lấy va li của cô đi lênphía trước .