Duyên Tới Là Anh

Chương 34: Không quan hệ



Edit: Ly Lybeta: Vi ViNghe vậy, Triệu Thừa Dư quay đầu nhìnsang, bên kia phòng khách có mấy người, Lỗ Cầm đang nở nụ cười, Lỗ TìnhNhã cúi đầu cho nên không thấy rõ tâm tình, Lâm Chính, Lâm Thành cùng em họ thực sự của cậu, Lâm Mẫn ngồi cách chỗ đó không xa đang nói chuyệnphiếm, đáy lòng cậu khẽ thở dài, nhấc chân đi qua.

“Thừa Dư, cháu cùng Tĩnh Nhã đi qua giúp đỡ các anh, em họ chào hỏi khách khứa đi.”

Vừa nói, Lỗ Cầm vừa kéo Lỗ Tĩnh Nhã đứng lên, đẩy cô đến đứng bên cạnh Triệu Thừa Dư, quay đầu cười nói với bàcụ Lâm, nói: “mẹ, mẹ nhìn xem, Thừa Dư cùng Tĩnh Nhã đứng chung một chỗ, có giống kim đồng ngọc nữ không, nhìn xứng đôi chưa?”

Lông mày Triệu Thừa Dư nhíu lại, bướcmột bước dài sang chỗ khác, cũng không quan tâm đến Lỗ Tĩnh Nhã đangcứng đờ đứng một bên, ngẩng đầu nói với Lỗ Cầm: “bác, cháu có bạn gáirồi, sau này những lời nói giỡn như thế, xin bác đừng nói nữa.”

Nụ cười trên mặt Lỗ Cầm tắt ngấm, quayđầu lại nghi ngờ liếc nhìn Lỗ Tĩnh Nhã, trong lòng kinh ngạc, chuyệnquan trọng như vậy, sao nó không nói trước với mình một tiếng.

“Cháu, đứa nhỏ này, tình cảm của cháucùng Tĩnh Nhã tốt như vậy, chẳng lẽ có bạn gái liền trở nên xa lạ sao?Huống hồ bác cũng biết, người trẻ tuổi các cháu đối với chuyện tình cảmđều không nghiêm túc, hôm nay yêu nhau, nói không chừng ngày mai liềnchia tay? Bác cũng biết, quan hệ của cháu cùng Tĩnh Nhã ở trường học rất tốt, hai đứa vừa là thân thích vừa là bạn học, Tĩnh Nhã là một cô gáilại phải sống xa nhà, cũng nhờ có cháu quan tâm chăm sóc, nếu không bácsẽ rất lo lắng…”

Triệu Thừa Dư cau mày, tùy ý để cho bác gái nói xong, lúc này nhịn không được mới mở miệng.

“Bác! cháu đã có bạn gái rồi, cô ấy tênlà Cố Hàm Ninh, là một cô gái vô cùng tốt, cháu đối với cô ấy rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức chỉ cần cô ấy bằng lòng cháu có thể lập tứctính chuyện tương lai với cô ấy! Ở trường, cháu với Tĩnh Nhã cũng khônggặp mặt nhiều, quan hệ từ trước đến giờ cũng không phải là rất tốt.”Triệu Thừa Dư bình tĩnh nói xong, không hề chú ý đến Lỗ Tĩnh Nhã đangcắn môi, mắt đỏ lên, cùng Lỗ Cầm gần như không duy trì nổi nụ cười,“Huống hồ ở trường, Lỗ Tĩnh Nhã nói chuyện với bạn gái cháu rất khôngkhách khí, nếu như cô ấy muốn duy trì mối quan hệ thân thích này vớicháu, về sau đừng có cố ý nói những lời ái muội không rõ, khiến cho cháu cùng bạn gái cháu đều cảm thấy không thoải mái.”

Lỗ Tĩnh Nhã nghĩ tới Triệu Thừa Dư đốivới Cố Hàm Ninh thâm tình săn sóc, lại đối với mình lạnh lùng vô tình,trong lòng rất đau, rất đau, đứng tại chỗ, cúi đầu, cắn môi, không tiếng động nghẹn ngào, nước mắt ngừng không rơi xuống đất.

Lỗ Cầm vội vàng đi qua, ôm lấy Lỗ TĩnhNhã, vẻ mặt vô cùng đau lòng nói: “Tĩnh Nhã, đừng khóc, bé ngoan, bácbiết cháu thương tâm. Thừa Dư, đứa nhỏ này, tại sao lại có thể nóichuyện như vậy a? Cháu cùng Tĩnh Nhã quen biết đã bao nhiêu năm? Nhưnglại vì một cô gái mới quen biết mà làm tổn thương Tĩnh Nhã như vậy, cháu đúng là quá coi nhẹ tình cảm rồi.”

Triệu Thừa Dư không có biểu cảm gì, thậm chí đến ánh mắt cũng không nhìn Lỗ Tĩnh Nhã lấy một lần, cậu biết rõ,nếu như hôm nay nhất định cần một cái kết cho chuyện này, như vậy cậuphải nói rõ ràng mọi chuyện, nói cho tường tận!

“Bác, cũng bởi vì cháu còn nghĩ đến chút tình thân thích, nên mới nhẫn nại nói rõ mọi chuyện. Chuyện này, lúc ởtrường, cháu đã nói rõ với Tĩnh Nhã, nhưng mọi người lại thích nhắc lạilần nữa, thì cháu cũng không ngại mà nói lại lần nữa, cháu vô cùng, vôcùng thích Cố Hàm Ninh, hai chúng cháu đều rất nghiêm túc duy trì mốitình này, cho nên mọi người đừng vì chúng cháu còn trẻ mà phủ định tìnhcảm của chúng cháu! Còn Tĩnh Nhã, từ trước đến giờ cháu chỉ coi em ấynhư em họ của mình mà thôi, ngoài ra, không còn cảm giác gì nữa! Bởi vìTĩnh Nhã hết lần này đến lần khác chạm đến điểm mấu chốt của cháu, làmcháu rất khó chịu, từ nay về sau, khi gặp nhau ở trường, nếu bằng lòngthì chào hỏi, còn không muốn thì cứ xem cháu như người xa lạ. Bây giờ,đã nói rõ mọi chuyện, về sau cũng không cần giả vờ như không nghe thấy!Phải nhớ, mặt mũi là của mình, nếu như bản thân mình không cần, thìngười khác có muốn giữ lại cũng không được.”

Lỗ Tĩnh Nhã vùi đầu trong ngực Lỗ Cầm, đau lòng đến mức không nói nên lời.

Lỗ Cầm chưa chịu buông tha, nhìn chằmchằm Triệu Thừa Dư, trầm mặt trách mắng: “Thừa Dư, cháu mới có mấy tuổi, đã nói nghiêm túc hay không túc cái gì? Cháu có để cha mẹ cháu vào mắtkhông? Có để người lớn như chúng ta vào mắt không? Cháu…”

“Được rồi! chuyện tình cảm của bọn trẻ, con chen vào làm cái gì?”

Giọng nói nghiêm khắc của Lỗ Cầm bị kiềm hãm, có chút không dám tin, nhìn về phía ông cụ Lâm vừa mở miệng tráchmắng, Triệu Thừa Dư cũng có chút ngoài ý muốn, tâm tình lập tức buônglỏng, cậu không lo lắng về bác gái, cậu chỉ sợ ông ngoại nể tình năm đó, trừ con trai mình, còn muốn làm chủ hôn sự của cháu ngoại nữa, như vậycậu sẽ vô cùng khó xử, dù sao ông cụ cường ngạnh đã quen, một khi ngườiđã quyết định, người khác rất khó lay chuyển.

“Cha? Con không phải. . . cha và mẹkhông phải đều rất thích Tĩnh Nhã sao? Mẹ còn luôn nói Tĩnh Nhã hiếuthuận, còn ngoan hơn A Mẫn nhiều, đứa trẻ tốt như vậy, chúng ta đã thânnay lại càng thêm thân, không phải tất cả đều vui vẻ sao?”

Tầm mắt Lỗ Cầm chuyển hướng đến bà cụ Lâm đang im lặng bên cạnh, gương mặt lấy lòng.

Bà cụ Lâm chỉ trầm mặt, trách mắng: “Con xen vào làm cái gì? Tĩnh Nhã tốt, trên đời này, con gái tốt có rấtnhiều, Tiểu Tiểu nhà họ Vương, Tinh Tinh nhà họ Âu cách vách đều là côgái tốt, chẳng lẽ Thừa Dư của chúng ta đều phải lấy về nhà làm vợ a?Người dù có tốt hơn nữa, cũng phải được Thừa Dư thích! Huống chi mẹ cũng tin vào ánh mắt của Thừa Dư, cô gái được nó thích, chắc chắn không tệ!”

Bà cụ nói chém đinh chặt sắt, đem nhữnglời Lỗ Cầm định nói đều nghẹn ở trong họng, phun cũng không được, mànuốt cũng không xong, trong lòng thấy buồn bực vì mình quá nóng nảy rồi. Nhưng mà, chuyện yêu đương trong trường học thì có thể đi đến đâu? Cònkhông bằng chậm rãi chờ đợi, chờ đến khi tốt nghiệp đại học, tìm nhiềuđối tượng rồi, nếu đến lúc đó còn không thành thì mình sẽ tiếp tục thúcđẩy, trái lại nếu bây giờ trực tiếp phá hỏng, sau này có mưu tính, có vẻ danh không chính ngôn không thuận.

Trong lòng Triệu Thừa Dư hơi cảm động,thật ra trước đây cậu rất ít tới thành phố S, đến nhà của ông ngoạikhông nhiều, mãi cho đến lớp mười, lúc chuyển trường đến thành phố S, ởtrong nhà ông ngoại, lúc này mới quen thuộc. Ông ngoại không nói nhiều,giám sát rất nghiêm ngặt bài tập của cậu, mà bà ngoại lại rất cưng chìucon cháu, ngay cả Lỗ Tĩnh Nhã không phải là “cháu gái” chính thống, bàcũng luôn đối xử bình đẳng. Hôm nay, sự sáng suốt của ông, sự quả quyếtcủa bà khiến trong lòng cậu hơi bất ngờ, lại cảm thấy rất ấm áp.

“Mẹ, con không phải là. . .” Mặt Lỗ Cầm cứng ngắt, không biết nên làm gì để khiến cho không khí dịu bớt một chút.

“Chị hai! Chuyện của Thừa Dư nhà em, xin chị về sau đừng bận tâm đến! nếu như chị lo lắng nó không để bụng đếnem và cha nó, vậy thì chị càng không cần phải lo lắng.” Lâm Kính Hồ đẩymắt kính lên một chút, khuôn mặt bà lạnh lùng nhìn về phía Lỗ Cầm.

Trong lòng Lỗ Cầm khẽ run lên, không biết Lâm Kính Hồ đã đi vào lúc nào, cũng không biết vừa rồi bà nghe được nhiều hay ít?

Có lẽ ông cụ Lâm nghe hiểu ý mình nhưngkhông nhất định sẽ phản đối nhưng trong lòng bà có chút e sợ Lâm Kính Hồ cho nên mới cố ý chọn lúc bà ta không có ở đây để nói.

“Cha, mẹ, chuyện yêu đương của Thừa Dưcon đã sớm biết và chuyện đó cũng đã được cha nó đồng ý. Giống như mẹ đã nói, người có thể khiến cho Thừa Dư yêu thương nhất định là người córất nhiều ưu điểm, con cũng không lo lắng nó sẽ mang đứa con gái khôngđứng đắn về nhà. Con chỉ mong nó sớm mang bạn gái về nhà để cho con hếttò mò, nếu đến một ngày không nhịn được nữa, con sẽ chạy đến trường họccủa nó nhìn một chút.” Sau khi Lâm Kính Hồ nói xong, tầm mắt mang ý cười nhìn về phía con trai mình, chế nhạo nói.

Triệu Thừa Dư sờ sờ vành tai, có chútlúng túng nói: “Mẹ, mẹ ở đây nói chuyện phiếm với ông ngoại, bà ngoạiđi, con ra ngoài tìm anh họ!”

Vừa nói xong, Triệu Thừa Dư liền chạy thẳng đến chỗ Lâm Chính, Lâm Thành đứng không xa, đang nhìn về phía này.

Dù sao ở đây đã có mẹ cậu đối phó, cậu cũng không cần lo lắng nữa.

Lỗ Cầm lúng túng tiếp tục vỗ lưng giúpLỗ Tĩnh Nhã, nếu như nói lúc đầu Lỗ Tĩnh Nhã có chút đau thương cùngkhông cam lòng thì bây giờ tất cả đều là lúng túng khó chịu rồi.

“Thôi được rồi, Tĩnh Nhã, cháu đi rửamặt đi, đợi lát nữa tìm anh họ cháu nói chuyện.” Lỗ Cầm cố gắng tươicười mặc dù có chút khó coi, lôi kéo Lỗ Tĩnh Nhã, đẩy đẩy cô.

Vợ chồng của Lỗ Kiệt đứng một bên, vẻ mặt cũng lúng túng cười theo.

“Chú Lâm, chú xem, đứa nhỏ này đúng làkhông hiểu chuyện, hôm nay là ngày vui lại làm cho tất cả mọi ngườikhông vui!” Lỗ Kiệt chê cười nói với ông cụ Lâm, sau đó quay đầu về phía Lỗ Tĩnh Nhã, gương mặt tức giận “Còn đứng đây làm gì? Nhanh đi rửa mặtđi, nhìn xem bộ dáng của con bây giờ giống cái gì!”

“Được rồi, cậu cũng đừng trách cô bénữa. A Cầm, con dẫn Tĩnh Nhã đi rửa mặt đi. ” Bà cụ Lâm hòa ái cười nói, tâm tình rất tốt giống như không hề bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng chútnào.

Triệu Thừa Dư đầu cũng không ngoảnh lại, đi về phía nhà ăn nhỏ, trong lòng thở phào một cái, hôm nay đã nói rõràng, sau này có chuyện gì cũng không cần phải nể tình ai.

“Hắc, nhóc con cậu, thật thẳng thắn a!Nên như vậy, anh thấy cô bé kia quấn quít bên cạnh cậu đã cảm thấy phiền lòng, bình thường thì ngang ngược, tùy hứng, trước mặt người lớn lạigiả vờ hiểu chuyện, nhìn liền thấy khó chịu.” Lâm Thành cười nói, khônghề cho em họ mình một chút thể diện.

Bước chân Triệu Thừa Dư hơi dừng lại.

Chẳng lẽ, ngoại trừ mình ra, những người khác, ai cũng nhìn ra Lỗ Tĩnh Nhã có tình cảm với mình sao?

Trước đó cậu không biết mùi vị tình cảm, cậu và Lỗ Tĩnh Nhã chỉ gặp nhau mấy lần vào ngày lễ và ngày tết, chờđến khi cậu mở lòng, lại là bởi vì Cố Hàm Ninh, từ đó về sau trong lòngtrong mắt cậu chỉ có một mình Cố Hàm Ninh. Đối với cậu, Lỗ Tĩnh Nhã chỉlà bạn học chung trường phổ thông, trước giờ chưa từng có ý gì khác.

Cho nên, việc này có thể trách cậu sao? !

“Mọi người đều nhìn ra, cô ấy, ừ, cô ấy…thích em?”

“Khì! Có người mù mới không nhìn rađấy!” Lâm Mẫn mới học lớp mười một giễu cợt liếc Triệu Thừa Dư một cái,“Anh họ thật sự không nhìn ra? Cho nên mới để cho chị ấy làm ra vẻ nhưvậy?”

Lâm Mẫn bĩu bĩu môi nhìn về phía toilet, vẻ mặt vui tươi đánh giá Triệu Thừa Dư.

Triệu Thừa Dư ho nhẹ một tiếng, quyết định bỏ qua cái đề tài nhàm chán này.

“Người còn chưa tới đủ sao?”

“Ừ, còn nhà ông Vương chưa tới. Lát nữachúng ta cũng phải đi ra ngoài giúp đỡ.” Anh lớn nhất, Lâm Chính cườitrả lời. “Nhưng mà, lần trước ở trong điện thoại của cậu, anh thấy cómột tấm ảnh, chính là người mà cậu nói, Cố Hàm Ninh?”

———————— Hết chương 34 ————————