Duyên Tới Là Anh

Chương 32: Không kiên nhẫn



Edit: Ly LyBeta: Vi ViKhi bố trí nơi nghỉ ngơi vào buổi tối,Chu Hải đã sớm lên danh sách hoàn chỉnh, chia theo khoa và lớp chuyênngành, Triệu Thừa Dư với Cao Thần ở một phòng, Cố Hàm Ninh cùng học tỷcùng khoa ở một phòng.

Triệu Thừa Dư giúp Cố Hàm Ninh mang đồvào phòng, đưa túi cho cô, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưngcũng có chút mất mát. . .

Ngoài cô ra, trong phòng còn có một vịhọc tỷ nữa, Cố Hàm Ninh đương nhiên không thể không biết ngượng mà đùagiỡn Triệu Thừa Dư, còn trong phòng của cậu, thì lại có Cao Thần, cô tựnhiên sẽ không có hứng thú qua đó nhìn xem, chỉ có thể thừa dịp học tỷđi toilet, lôi kéo Triệu Thừa Dư, thấp giọng nói:

“Hôm nay mệt mỏi cả ngày, cậu về phòngngủ sớm một chút. Cho dù ai gọi, cậu cũng không được đi ra ngoài! Nếunhư là tình huống đặc biệt, bắt buộc phải đi ra ngoài, thì phải nói vớimình một tiếng, không được mình đồng ý, thì nhất định không được ra khỏi cửa!”

Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư nghiêm túc nói.

Triệu Thừa Dư cười, gật đầu.

“Cậu yên tâm, sau khi về phòng, mình sẽ lập tức tắm rửa, đi ngủ!”

Chờ đến khi Triệu Thừa Dư đi ra ngoài,Cố Hàm Ninh ngơ ngác thêm một lúc lâu nữa, mới bắt đầu lấy đồ dùng trong ba lô ra, chuẩn bị tắm rửa.

Cố Hàm Ninh thật tâm cảm thấy mệt mỏi,tuy nói trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn đi ngủ sớm mộtchút. Đương nhiên cô không biết rằng, Lỗ Tĩnh Nhã đúng là tới tìm TriệuThừa Dư, nói mình bị mất điện thoại di động, có thể là đánh rơi ở chỗnướng đồ lúc chiều, mặt mày uể oải, muốn Triệu Thừa Dư đi tìm cùng mình.

Mà Triệu Thừa Dư chỉ trầm ngâm một lúc, liền đi tới gõ cửa phòng Chu Hải ở đối diện.

“Hội trưởng, Lỗ Tĩnh Nhã nói điện thoạidi động của cô ấy bị mất ở chỗ nướng, nhưng em không quen thuộc địa hình ở nơi đây cho lắm, sợ đường này đi ban đêm nguy hiểm, không bằng anhgiúp cô ấy tìm đi.”

Chu Hải dĩ nhiên gật đầu đồng ý, nói núi Ngọc Hoàng, anh đã đi không dưới mười lần, bây giờ còn sớm, có thể tranh thủ đi tìm.

Triệu Thừa Dư nhờ cậy Chu Hải xong, xoay người trở về phòng mình, đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt vô cùng uoán của Lỗ Tĩnh Nhã phía sau.

Ngày hôm sau khi tập hợp, Triệu Thừa Dưhỏi Lỗ Tĩnh Nhã đã tìm được điện thoại di động chưa? Lỗ Tĩnh Nhã chỉgiật giật khóe miệng, nói là sau đó mình tìm được ở trong phòng.

Cố Hàm Ninh đang đứng ở một bên, không nhịn được nhíu mày.

Loại cảm giác thù địch sau lưng này, thật sự làm cho cô rất không thoải mái. . .

Bắt đầu từ thứ hai, Cố Hàm Ninh khôngcòn phải nhìn thấy Lỗ Tĩnh Nhã lượn lờ bên cạnh Triệu Thừa Dư nữa, điềunày không có nghĩa là cô ta cùng với Triệu Thừa Dư không còn liên hệ gì. Điều đó chỉ nói lên rằng giờ lên lớp của Cố Hàm Ninh và Lỗ Tĩnh Nhã vừa vặn trùng nhau mà thôi.

Buổi tối thứ sáu đó, là chương trìnhchào đón tân sinh viên, Triệu Thừa Dư nói mỗi người trong phòng của cậuđều có vé cả, riêng cậu được hai vé, nên mời Cố Hàm Ninh cùng đi.

Chương trình chào đón tân sinh viên ởđại học Z vẫn theo lệ thường, người biểu diễn buổi tối hôm đó có ít nhất một nửa là tân sinh viên, có người tự mình đăng ký, cũng có người là do anh chị nhứng khóa trước hoặc thầy cô giới thiệu.

Từ lúc tân sinh viên trình diện đếnnay, đây là hoạt động náo nhiệt nhất, toàn bộ sinh viên năm nhất, trừnhững trạch nam, trạch nữ ra, cơ bản đều đến.

Triệu Thừa Dư đón Cố Hàm Ninh cùng ăncơm tối xong, lại đi đến thư viện một hồi, đợi khi gần đến thời gian,mới cùng nhau đi tới chỗ biểu diễn.

Lầu Nguyệt Nha của đại học Z là hộitrường lớn trong trường học, là nơi bình thường dùng để biểu diễn, không bao lâu sao, liền có thể trở thành rạp chiếu phim vườn trường.

Từ rất xa, Cố Hàm Ninh đã thấy một thânảnh quen thuộc đang chờ ở cửa, sắc mặt cô lập tức trở nên lạnh nhạt, còn chưa đến gần, đối phương cũng đã nhìn thấy bọn họ, ánh mắt sáng lên,cười đón.

“Thừa Dư! Sao giờ này hai người mới đến? Vừa rồi Cao Thần tặng cho em một vé xem diễn, em nghe hai người cũngđến, nên chờ ở đây để cùng nhau vào luôn.”

Cố Hàm Ninh rũ mắt xuống, khóe miệng hơi giương lên.

“Ghế của hai người số mấy? Của em là ghế số 5 hàng thứ 6.”

Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, nhìn vé trên tayTriệu Thừa Dư, thấy hai vé là ghế số 7 hàng thứ 6, và số 9 hàng thứ 6,trong lòng cô đột nhiên dâng lên một nổi buồn bực, khó mà tiêu tan được.

Cố Hàm Ninh bất ngờ đoạt lấy tấm vé ghếsố 9 hàng thứ 6 trong tay của Triệu Thừa Dư, xé nó thành nhiều mảnh nhỏ, đầu cũng không ngẩng lên, ném vào thùng rác bên cạnh.

“Hai ngươi vào xem đi. Mình về trước.”Cố Hàm Ninh không cần nhìn, cũng biết biểu tình trên mặt Triệu Thừa Dưlúc này nhất định là rất kinh ngạc, nhưng bây giờ cô không quan tâm, nói xong, liền đi thẳng về kí túc xá của mình.

“Hàm Ninh. . .” Triệu Thừa Dư gọi, đang muốn kéo tay Cố Hàm Ninh, lại bị một cánh tay khác kéo lại.

Triệu Thừa Dư có chút kinh ngạc quay đầu, liền thấy Lỗ Tĩnh Nhã mím môi, lôi kéo tay cậu không buông.

“Thừa Dư, hai chúng ta cùng nhau xem đi!”

Trong mắt Lỗ Tĩnh Nhã lóe ra chút lấylòng cùng thấp thỏm chờ đợi, nhưng Triệu Thừa Dư căn bản không có lòngdạ quan tâm đến chuyện này, chỉ nặng nề lôi tay của Lỗ Tĩnh Nhã ra, nóicũng không kịp nói, chạy nhanh đuổi theo, bỏ lại Lỗ Tĩnh Nhã một ngườiđang rũ mắt nhìn mặt đường, đáy lòng cô đơn, đứng ngơ ngác tại chỗ.

Cố Hàm Ninh vô cùng phiền muộn, vùi đầubước thật nhanh, bây giờ cô chỉ muốn lập tức trở về phòng mình, bình tâm lại, nhưng rất nhanh liền bị Triệu Thừa Dư chạy theo giữ lại.

“Hàm Ninh?”

Cố Hàm Ninh mím môi, cúi đầu, không chịu xoay người lại, cũng không chịu nói chuyện.

“Hàm Ninh? Sao vậy? Cậu không muốn xembiểu diễn sao? Hay là chúng ta đến thư viện nhé? Hoặc là đi tản bộ?”Triệu Thừa Dư cố gắng xoay người Cố Hàm Ninh lại, nhìn cô cúi đầu imlặng, vừa sốt ruột vừa bối rối.

Cố Hàm Ninh cúi đầu thở dài, trong lòng cô bây giờ ngoài phiền muộn ra, còn có một chút chua xót.

“Triệu Thừa Dư, cậu với Lỗ Tĩnh Nhã có quan hệ gì?” Cố Hàm Ninh cúi thấp đầu, buồn bực hỏi.

“Tĩnh Nhã? Đương nhiên là quan hệ thânthích cùng với quan hệ bạn học rồi.” Trong lòng Triệu Thừa Dư thoáng một chút nghi hoặc, nhưng cũng biết rõ vấn đề nằm ở trên người Lỗ Tĩnh Nhã.

“Thân thích? Bạn học?” Cố Hàm Ninh giật nhẹ khóe miệng, cười lạnh,

“Triệu Thừa Dư, trong mắt cậu, nếu nhưLỗ Tĩnh Nhã đã đơn thuần như thế, vậy thì mình không còn gì để nói!” CốHàm Ninh trầm mặt, trong lòng rối bời, toát ra hỏa khí nhè nhẹ.

“Hàm Ninh! Cậu đừng như vậy, mình cùngcô ấy thật sự không có gì! Cậu đừng suy nghĩ lung tung!” Triệu Thừa Dưđáy lòng luống cuống, trên mặt lộ một tia khẩn cầu.

Cố Hàm Ninh nhắm mắt lại, mím môi nhìn về phía Triệu Thừa Dư.

“Triệu Thừa Dư! Ánh mắt Lỗ Tĩnh Nhã nhìn cậu, giống y đúc như ánh mắt cậu nhìn mình! Cậu còn nói không có gì? Có lẽ cậu đối với cô ấy không có gì, nhưng cô ấy thì không phải như vậy!”Cố Hàm Ninh quay đầu, tầm mắt lướt qua Triệu Thừa Dư đang ngạc nhiên lẫn nghi ngờ ở một bên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lỗ Tĩnh Nhã không biết nhẹ nhàng lại đây từ khi nào, đứng cách Triệu Thừa Dư mấy bước, cơ thể thấp thoáng trong bóng tối, “Cô ấy thích cậu! Có lẽ là thích đã lâu rồi! Cho nên, khi cô ấy nói chuyện luôn nhằm vào mình, châm chọc mình! Chỉ vìmuốn chia rẽ chúng ta, làm cho mình và cậu xích mích, tiếp đến thì sao?Có lẽ chờ khi chúng ta ồn ào nhốn nháo đủ rồi, cả hai người đều nảnlòng, cô ấy liền có thể thuận lợi, thừa dịp đó mà xen vào. Nếu Lỗ TĩnhNhã không phải là người như vậy, tuy thích anh, nhưng không hết hy vọngvới chúng ta, chỉ an phận làm thân thích của cậu, chờ đến khi tình cảmđó biến mất, hoặc là kiên quyết rời xa cậu, nhắm mắt làm ngơ, như vậy,mình không sao cả, cô ấy muốn tiếp tục làm thân thích hay là bạn học của cậu, mình đều không để ý! Nhưng cô ấy lại không chịu từ bỏ, thậm chí là có dã tâm.!”

Cố Hàm Ninh quay đầu, nhìn Triệu Thừa Dư, ánh mắt tối đi rất nhiều, thậm chí còn có một chút nhàn nhạt ưu thương.

“Triệu Thừa Dư, con đường tình yêu rấthẹp, trong mắt mình chỉ chứa được hai người mình và cậu mà thôi, nếu như Lỗ Tĩnh Nhã kiên quyết chen vào, cho dù cậu không để ý, không rungđộng, nhưng cô ấy vẫn gây trở ngại mắt mình, lòng mình!”

Kiếp trước, hành trình ba người như vậy, thậm chí lấy đi mạng sống của cô! Những người biết làm bộ làm tịch, cóthể nhịn có thể diễn, kiên nhẫn cùng nghị lực đáng sợ kia, khiến cho côcảm thấy khủng bố!

Cô không có kiên nhẫn đi xử lí người như vậy, những chuyện này, khiến cô rất phiền lòng, chỉ muốn rời đi lập tức!

Kiếp trước có Bạch Vũ Hân, kiếp này lại xuất hiện Lỗ Tĩnh Nhã, cô thật sự chịu đủ rồi!

“Triệu Thừa Dư, mình cảm thấy rất mệtmỏi, những chuyện này không phải là vấn đề của mình, nếu như cậu khôngmuốn xử lí, thì đoạn đường này, mình không tiếp tục đi nữa!” Cố Hàm Ninh mím môi, trên mặt hơi có chút lạnh lùng.

“Hàm Ninh! Cậu đừng như vậy” Triệu ThừaDư tâm tình hoảng loạn, ôm chặt lấy Cố Hàm Ninh, giống như, chỉ cầnbuông tay, cô sẽ lập tức biến mất. “Hàm Ninh, là lỗi của mình! Là mìnhkhông sớm phát hiện! Mình cùng Lỗ Tĩnh Nhã quen biết nhau từ nhỏ, cô ấygiống như em họ của mình, từ trước đến giờ mình không hề biết cô ấy sẽthích mình! Thật đó! Mình xin thề! Không phải mình cố ý muốn cậu đaulòng, muốn cậu phiền lòng! Cậu đừng tức giận!”

Triệu Thừa Dư ôm lấy Cố Hàm Ninh, cúiđầu hôn lên tóc cô, giống như muốn an ủi cô, nhưng nhiều hơn là đang ủichính bản thân mình.

“Hàm Ninh, mình…mình…từ lớp mười đãthích cậu… Khi đó, trường cậu tổ chức kỉ niệm ngày thành lập trường, cậu ở trên sân khấu đàn dương cầm, tao nhã giống như một nàng công chúa! Từ lúc đó trở đi, cả ngày mình đều nghĩ tới cậu, nhiều lần lén lút chờtrước cổng trường cậu, chỉ vì muốn được nhìn cậu một chút…sở dĩ mìnhchọn trường đại học Z, cũng là bởi vì biết rõ, cậu chọn trường này…HàmNinh, mình thật sự rất thích cậu…cậu không biết, mình đã vui vẻ baonhiêu…. “

Triệu Thừa Dư nói ra toàn bộ tâm sự của mình, Cố Hàm Ninh nghe rất cảm động, trong lòng lại không hiểu vì sao có chút khổ sở.

Kiếp trước, cô bị tình yêu, tình bạnphản bội một cách tàn khốc, bị chính người gần gũi với mình vô tình đâmmột đao sau lưng, khiến cho cô cảm thấy chuyện này so với cái chết cònđáng sợ hơn.

Cô luôn cho rằng kiếp này mình đã có thể xem nhẹ tất cả, nhưng hóa ra, sự tuyệt vọng u tối của kiếp trước, vẫnđể lại di chứng trong lòng cô….

Đối với tình yêu, cô đã mất hết kiên nhẫn…Một khi xảy ra vấn đề gì, phản ứng đầu tiên của cô, đó chính là rút lui!

Cố Hàm Ninh sâu kín thở dài trong lòng, tâm tình rất phức tạp.

“Vậy cậu phải nói rõ ràng với cô ấy. Có khi khiến cô tuyệt vọng, mới là tốt nhất cho cô ấy…”

“Được! Mình lập tức nói rõ với cô ấy!”Tinh thần Triệu Thừa Dư trở nên phấn khởi, thấy Cố Hàm Ninh rốt cuộckhông còn giận dỗi nữa, vội vàng lôi kéo cô quay lại, nhưng vừa xoayngười lại, liền thấy Lỗ Tĩnh Nhã cúi đầu đang đứng ven đường, không thấy rõ vẻ mặt.

Triệu Thừa Dư không chút do dự, lôi kéo Cố Hàm Ninh đi đến trước mặt Lỗ Tĩnh Nhã.

“Tĩnh Nhã. . .”

“Thừa Dư! Chúng ta chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm bao nhiêu, vậy mà cô ấy chỉ mới nói mấy câu, anh liền tin? anh muốn tuyệt giao với em sao? ” Lỗ Tĩnh Nhã không ngẩng đầu, cúi thấp xuống, nhẹ giọng nói.

“Anh tin! Hàm Ninh sẽ không bịa chuyện,cô ấy cũng không cần thiết phải bịa chuyện. Là anh sơ ý, không nhận rađược tình cảm của em, làm tổn thương Hàm Ninh, cũng làm hại đến em!…”

“Đúng! Em thích anh!” LỗTĩnh Nhã mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời giống như có thể phun ra lửa!